PN10: Hòa hợp trở lại
Dịch: Hallie/ Beta: Raph
Y bác sĩ đang tiến hành cấp cứu cho Lệ Hàn Bân, Mẫn Hướng Hàng ngồi đợi bên ngoài phòng bệnh cắn chặt môi, mặt đầy áy náy hối hận.
Sự tình diễn biến đến mức này, chung quy nguồn căn nguyên nhân chủ yếu nhất vẫn là do anh không thẳng thắn.
Nếu Hàn Bân và bé con có chuyện gì, cả đời này anh cũng sẽ không thể tha thứ cho mình.
"Ding ling ling..." Tiếng chuông điện thoại bỗng dưng vang lên cắt ngang suy nghĩ mông lung của Mẫn Hướng Hàng.
Anh mệt mỏi xoa thái dương, móc điện thoại ra nhìn, hóa ra là điện thoại ở nhà gọi đến.
"Ba Hàng ơi, ba Bân đi ra ngoài từ sáng tới giờ vẫn chưa về, gọi điện thoại cũng không nghe máy.
Con với Khiếu Khiếu đói với sợ lắm! Hu hu..." Giọng Bính Bính thút thít truyền vào tai Mẫn Hướng Hàng.
Chết thật! Mình sốt ruột tới quay cuồng, thế mà quên mất bọn trẻ đang đợi ở nhà cần có người chăm sóc.
Trong lòng Mẫn Hướng Hàng thắt nghẹn, vội vàng dỗ dành: "Bé ngoan, đừng sợ.
Ba Bân không khỏe, ba Hàng đang ở bệnh viện với ba Bân.
Ừm...!Ba lập tức gọi điện cho ba Bình với ba Cá sang chăm các con."
Huống Du giống như một đứa trẻ to xác mãi không lớn, bọn trẻ rất thích chơi với anh.
Bính Bính nghe xong lời ba nói, ngoan ngoãn đáp lại: "Ba Hàng ơi, ba ở bệnh viện chăm sóc ba Bân với em bé nha, con với Khiếu Khiếu cũng sẽ chăm sóc cho ba Bình với ba Cá."
"Nhóc con ngốc, là ba Bình với ba Cá chăm sóc hai nhóc nghịch ngợm các con cơ." Lời nói ngây ngô của con trẻ khiến tâm trạng hỗn loạn nặng nề của Mẫn Hướng Hàng buông lỏng được một chút.
Đầu dây bên kia im lặng một lúc, một lúc sau, Bính Bính bỗng thốt lên: "Tốt quá, ba Hàng đang ở với ba Bân, ba không đi nước ngoài nữa! Quai Quai ra đời được nhìn thấy ba rồi!"
Lời nói vô tình của Bính Bính khiến Mẫn Hướng Hàng xót xa rơi lệ.
Anh ngơ ngác nhìn cánh cửa phòng bệnh đang khép chặt, nhẹ giọng nói: "Sau này ba không đi đâu nữa, cả nhà chúng ta sẽ mãi mãi ở bên nhau..."
Lưu luyến kết thúc điện thoại của con trai, Mẫn Hướng Hàng thở dài một tiếng, ngay sau đó gọi cho Huống Du, kể cho cậu ta nghe đại khái sự việc.
Tất nhiên Mẫn Hướng Hàng không thoát khỏi một trận chỉ trích.
Anh không biện hộ gì cho lỗi lầm của mình, chỉ lẳng lặng nghe tiếng quở mắng và phẫn nộ từ đầu dây bên kia, cho đến khi điện thoại hết pin tự động tắt máy mới thôi.
Thời gian tựa như đã qua một thế kỉ, cửa phòng chăm sóc đặc biệt cuối cùng cũng mở ra, vài vị bác sĩ và y tá lần lượt đi ra.
Mẫn Hướng Hàng lòng nóng như lửa đốt chạy tới trước mặt bác sĩ chủ chẩn, hỏi thăm: "Bác sĩ, xin hỏi người yêu của tôi có ổn không? Đứa bé trong bụng không sao chứ?"
Bác sĩ chủ chẩn khoanh hai tay trước ngực, lạnh lùng đánh giá vị người nhà bệnh nhân trước mặt, ngữ khí không khỏi có phần mỉa mai: "Anh này, xin hỏi anh làm người yêu thế nào vậy? Không chỉ không cho dựng phu có thể sinh sản bất cứ lúc nào ở nhà an tâm đợi sanh, mà còn để cậu ấy sốt cao ngất xỉu, suy nhược cơ thể? Anh có biết nếu đưa đến bệnh viện muộn thêm mấy phút nữa, không chỉ không giữ được thai nhi, mà cả người lớn cũng gặp nguy hiểm không?"
Lời của bác sĩ như một con dao sắc đâm mạnh vào lòng Mẫn Hướng Hàng, khiến anh đau khổ vô cùng, nhưng lại không thể phản kháng.
Mẫn Hướng Hàng lo lắng nắm chặt hai vai bác sĩ, ray rứt khổ sở nói: "Nếu không phải tôi bỏ đi, em ấy sẽ không xảy ra chuyện thế này.
Là tôi không tốt, là lỗi của tôi..." Vừa nói hai mắt Mẫn Hướng Hàng dần ửng đỏ, giọng cũng có phần nghẹn ngào.
Bác sĩ nhìn vị người nhà bệnh nhân một hồi lâu, hỏa khí bất bình thay bệnh nhân khi nãy đã tắt ngóm.
Xem ra hai người này nhất định là có hiểu lầm gì đó mới nháo thành thế này.
Sau khi trầm ngâm một lúc, bác sĩ chậm rãi nói: "Anh cũng không cần tự trách mình quá, đứa bé và người lớn đã ko sao rồi.
Ngày dự sinh của bệnh nhân chỉ nay mai thôi, mong anh nhất định phải chăm sóc cậu ấy cho cẩn thận.
Nếu như có hiện tượng chuyển dạ, phải lập tức thông báo cho chúng tôi ngay!"
"Ừ, tôi hiểu rồi." Mẫn Hướng Hàng nghiêm túc gật đầu.
"Cậu ấy tỉnh rồi, anh vào xem đi." Bác sĩ chủ chẩn chỉ về hướng phòng bệnh, sau đó xoay người rời đi.
Nhẹ nhàng đẩy cửa phòng chăm sóc đặc biệt ra, một bức tranh đẹp đẽ điềm tĩnh bỗng ập vào ánh nhìn của Mẫn Hướng Hàng.
Lệ Hàn Bân đang yên lặng ngả người tựa đầu giường, khuôn mặt trắng bệch như giấy vẫn đầy dịu dàng, đôi mắt đen láy như mực thoáng chút ưu buồn bất lực.
Nụ cười khẽ trên miệng như đóa sen trắng không nhiễm bụi trần, trong sáng mà tao nhã.
"Hướng Hàng, anh vẫn chưa đi...!Mỹ sao?" Cảm nhận được ánh mắt đang nhìn về phía mình, Lệ Hàn Bân chậm rãi xoay đầu lại, nhẹ giọng hỏi.
"Em...!À...!Anh không đi đâu nữa." Mẫn Hướng Hàng không biết làm thế nào thở dài một hơi: "Ba Bân của bọn nhỏ, tại sao em lại ngốc thế hả? Rõ ràng không nỡ để anh đi, mà còn cố đẩy anh ra.
Rõ ràng thân thể không khỏe, mà còn cố dầm mưa mua bánh, đến sân bay tiễn."
"Anh biết hết rồi à..." Lệ Hàn Bân cúi thấp đầu, nhỏ giọng thì thầm.
"Ừ, biết cả rồi.
Còn do chính miệng một tên ngốc bị sốt đến mê man nói cho anh biết." Mẫn Hướng Hàng đi đến bên giường bệnh ngồi xuống, nhìn vào khuôn mặt anh tuấn đã phai hết huyết sắc kia, đưa tay lên sờ nhiệt độ trên trán cậu, cuối cùng mới đặt trái tim treo ngược xuống: "Hàn Bân, lúc em nằm trong lòng anh thở gấp, run rẩy không ngừng, anh còn tưởng bệnh phổi của em phát tác.
Anh thật sự rất lo cho em và con.
Cũng may cả hai đều không sao."
"Xin lỗi vì để anh phải lo lắng.
Xin lỗi, em không nên nghi ngờ anh, yêu anh thì phải tin tưởng anh." Lệ Hàn Bân nhìn Mẫn Hướng Hàng không rời mắt, thành thật nói ra tiếng lòng mình.
"Ngốc, người nên nói xin lỗi phải là anh.
Nếu ban đầu anh thẳng thắn với anh, có lẽ đã không có nhiều khúc mắc phong ba thế này.
Hàn Bân, tha thứ cho sự giấu diếm thiện ý của anh được không? Anh chỉ không muốn để em nhọc lòng." Mẫn Hướng Hàng dang hai cánh tay, ôm lấy thắt lưng đầy đà thô to của người yêu, dịu dàng giữ chặt trước ngực, thì thầm bên tai cậu: "Từ nay về sau, chúng ta gắn bó bên nhau, tin tưởng lẫn nhau, đối xử thẳng thắn với nhau, mãi mãi hạnh phúc vui vẻ bên nhau, cho đến khi biết thành ông già mới thôi."
"..." Lệ Hàn Bân im lặng không nói gì, giống như bỗng nhiên gặp ma, không chút phản ứng gì với lời nói của Mẫn Hướng Hàng.
"Hàn Bân, em làm sao vậy?" Sự im lặng của đối phương khiến Mẫn Hướng Hàng hẫng một cái, lo lắng hỏi.
Lệ Hàn Bân cau mày, vẻ mặt cứng nhắc nặng nề hơn cả khi nãy, vầng trán trắng trẻo đọng một lớp mồ hôi.
Cậu hơi nghiêng người, vừa khó khăn xoa bụng, vừa gắng nhịn cơn gò tử cung đang dần mạnh lên, thở dốc: "Hàng, ưm...!Bây giờ em có một chuyện phải thành thật với anh, Quai Quai...!Quai Quai nóng lòng muốn ra gặp mặt chúng ta rồi..."
"Cái gì!" Mẫn Hướng Hàng mở to hai mắt, lo lắng, phấn khích, kích động, mừng rỡ, muôn vàn cảm xúc đan xen hiện lên trên khuôn mặt tuấn tú, tay chân vội vàng ấn nút gọi trên đầu giường..