Trăng sáng treo giữa trời, đêm lạnh như nước.
Ngày mai chính là tết Trung thu truyền thống.
Mẫn Hướng Hàng tựa bên cửa sổ, ngẩng đầu ngắm nhìn ánh trăng xanh treo giữa trời đêm, không kìm lòng được mà ngâm: "Trăng sáng trên không, chiếu cao lầu.
Hành lang tối, xinh mái thềm."
"Thầy Mẫn có nhã hứng thế!" Lệ Hàn Bân nằm tựa trên giường bệnh, cười híp mắt nhìn anh, đọc tiếp: "Chau đôi mày ngài, tay ngọc gầy.
Tựa lan can, ngóng Tây Trù."
Mẫn Hướng Hàng nhoẻn miệng cười, đưa tay ôm lấy eo người kia, thoáng ngạc nhiên nói: "Không ngờ tổng giám đốc Lệ học ở nước ngoài nhiều năm mà vẫn nhớ thơ từ truyền thống của Trung Quốc.
Thật không hổ là học trò anh dạy nên!"
"Bớt ảo tưởng.
Em chỉ đơn thuần là thích bài thơ này của Dương Vạn Lí thôi." Lệ Hàn Bân dùng ngón tay khẽ chỉ lên trán Mẫn Hướng Hàng, mỉm cười nói.
"Em thích bài thơ này à?" Mẫn Hướng Hàng đặt cằm lên vai Lệ Hàn Bân: "Lời thơ tuy đẹp, nhưng cảnh ý của nó lại buồn tẻ lạnh lùng."
Lệ Hàn Bân hơi nghiêng mặt sang, khẽ thì thầm bên tai anh, hỏi: "Sao tối nay thầy Mẫn lại đa sầu đa cảm thế? Mỗi dịp lễ đến lại nhớ người thân nhớ cha mẹ rồi à?"
"Em xem anh là con nít sao?" Mẫn Hướng Hàng cười, phớt qua đầu mũi cậu, nhẹ giọng nói: "Anh chỉ là thương xót vì em một mình thưởng trăng, một mình nhớ nhung, một mình đón tết thôi."
"Năm nay không còn thế nữa." Lệ Hàn Bân kéo tay Mẫn Hướng Hàng đặt lên bụng mình: "Có anh và bọn nhỏ cùng em đón Trung thu, em rất vui, cũng rất hạnh phúc."
Hai tay Mẫn Hướng Hàng vuốt ve chiếc bụng to tròn, nhẹ nhàng xoa vòng quanh, dịu dàng nói: "Các con này, sao ba Bân lại dễ hài lòng thế ấy nhỉ? Chúng ta không chỉ đón tết Trung thu với cha, mà Giáng sinh, Nguyên đán, lễ tết tiếp theo...!cả nhà chúng đều phải đón cùng nhau, các con thấy thế nào?"
"Được..."
Người đáp lại Mẫn Hướng Hàng tất nhiên không phải bọn trẻ chưa ra đời, mà là Lệ Hàn Bân nước mắt rơi đã lã chã.
Mẫn Hướng Hàng thương yêu hôn lên tóc mai, nửa thật nửa đùa nói: "Ba Bân phải làm gương cho bọn con nhé, không được nuốt lời, không được nói mà không giữ lời, nếu không...!ba Hàng sẽ buồn lắm đó."
"..." Lệ Hàn Bân không nói gì nữa, chỉ nắm chặt lấy tay Mẫn Hướng Hàng.
Mẫn Hướng Hàng liếm đôi môi khô khốc, lên tiếng phá tan bầu không khí im lặng: "Lịch trình cụ thể của Trung thu anh đã sắp xếp xong.
Không chỉ có cơm ngon canh ngọt mà anh đã chuẩn bị công phu, còn có bánh trung thu thơm ngon, bảo đảm xốp mềm đã miệng, ngọt nhưng không ngấy, em và bọn nhỏ ăn rồi sẽ muốn ăn nữa.
Đến tối cả nhà mình sẽ ra vườn hoa bệnh viện ngắm trăng sáng, thưởng thức hoa mộc ngát hương.
Em thấy có được không?"
"Ừ." Lệ Hàn Bân nhàn nhạt đáp lại một tiếng, không hề vui vẻ phấn khích như Mẫn Hướng Hàng tưởng tượng.
"Sao thế? Không thích à?" Mẫn Hướng Hàng đang nhiệt tình như lửa lại bị một chậu nước lạnh dội thẳng xuống đầu, rầu rĩ không vui nói: "Anh cũng biết rất nhàm chán, nhưng mà..."
Lệ Hàn Bân mỉm cười, cắt ngang lời anh: "Đồ ngốc, em rất thích lịch trình của anh sắp xếp.
Chỉ là em không muốn đón tết trong bệnh viện.
Chúng ta...!chúng ta đi Luân Đôn đón Trung thu đi!"
"Không được! Tình trạng thân thể của em bây giờ không thể rời bệnh viện được." Mẫn Hướng Hàng nói xong, sắc mặt trầm xuống, từ chối vô cùng dứt khoát.
"Chỉ đi một ngày thôi, không sao đâu." Lệ Hàn Bân nhẹ giọng đáp, giống như vừa giải thích lại như đang làm nũng: "Chúng ta tự lái xe đi, chỉ hơn hai giờ đồng hồ đã tới được Luân Đôn rồi.
Em muốn đưa anh đến thăm cha.
Em muốn đưa anh đi thăm nơi em đã từng sinh sống..."
"Hàn Bân..." Nhìn đôi mắt tràn đầy chờ mong kia, Mẫn Hướng Hàng chậm rãi thở dài một hơi.
"Bệnh tình của em gần đây rất ổn định, cách ngày dự sinh cũng còn một thời gian nữa.
Vào dịp gia đình đoàn tụ thế này, em cũng không muốn để cha cô độc một mình." Lệ Hàn Bân cụp mắt, buồn rầu nói: "Đã mấy năm rồi em không đến thăm cha."
Không kìm lòng nhìn dáng vẻ năn nỉ tội nghiệp của người yêu, Mẫn Hướng Hàng lưỡng lự một lát, đành bất đắc dĩ thỏa hiệp: "Nếu bác sĩ không đồng ý cho em rời viện thì sao?"
"Chỉ xin phép một ngày, chắc là không có vấn đề gì đâu." Lệ Hàn Bân vỗ vỗ cái bụng căng tròn, tràn đầy tự tin.
"Anh thật hết cách với em."
Mẫn Hướng Hàng nửa giận nửa thương trách mắng, ngẩng đầu lên nhìn lại bầu trời đêm, vầng trăng tỏa ra ánh sáng rực rỡ kia tựa như đang cười với anh...!
*****
Hôm sau, nắng thu sáng rực, trời quang gió nhẹ, là thời tiết thích hợp để đi du lịch.
Dưới sự nài nỉ liên tục của của Lệ Hàn Bân, cuối cùng bác sĩ đã đồng ý cho cậu xuất viện một ngày, đồng thời cũng dặn dò người nhà phải chăm sóc bệnh nhân cẩn thận.
Nếu gặp phải tình huống phát sinh đột ngột, phải lập tức đưa đến bệnh viện gần đó...!Cứ như thế, trong lời dặn dò của bác sĩ, trong tiếng vâng dạ của Mẫn Hướng Hàng, trong tiếng cười của Lệ Hàn Bân, một nhà bốn người đã khởi hành chuyến du lịch đến Luân Đôn.
"Ba Bân mặc đồ thể thao rộng rãi đẹp trai hơn mặc tây trang đó nha!" Mẫn Hướng Hàng vừa giữ bánh lái, vừa quay đầu sang nhìn Lệ Hàn Bân ngồi bên ghế phụ lái.
"Anh bớt tâng bốc em đi.
Cả người em bây giờ sưng phù, chỉ có đồ thể thao mới mặc được thôi." Lệ Hàn Bân lầm bầm, giọng có chút bất đắc dĩ.
"Anh không có ý tâng bốc em đâu.
Hàn Bân mặc đồ thể thao thoải mái trông như sinh viên đại học tràn đầy sức sống vậy, làm anh không nhịn được muốn..." Nói đến đây, Mẫn Hướng Hàng bỗng quay đầu sang hôn một cái lên mặt Lệ Hàn Bân, rồi nói tiếp: "Không nhịn được muốn thơm trộm một cái."
"Anh...!tập trung lái xe." Lệ Hàn Bân hơi ngẩng người, mặt lập tức ửng đỏ, lên tiếng nhắc nhở.
"Tuân mệnh, hoàng đế bệ hạ của anh!" Nói xong, Mẫn Hướng Hàng lại đưa một tay ra vuốt ve trên cái bụng căng tròn của cậu, cười ngu ngốc.
"Hướng Hàng, cứ đi theo định vị trên xe, mình đến khu mộ trước, sau đó lại đến nhà cũ em từng ở." Lệ Hàn Bân dùng tay trái đấm đấm thắt lưng mỏi nhừ, hai chân hơi mở ra, nghiêng đầu ngả người ra đệm ghế xe, tìm một tư thế thoải mái, khẽ ngáp một cái: "Em hơi mệt, muốn ngủ một chút."
"Ngủ đi, đến nơi anh gọi em."
Mẫn Hướng Hàng thận trọng dừng xe bên đường, kéo chiếc mền lông ở ghế sau, cẩn thận đắp lên người Lệ Hàn Bân, lại hôn phớt một cái lên trán người yêu, theo tốc độ xe chậm rãi mà hướng về điểm đến...!
Phong cảnh bên đường chẳng mấy chốc đã biến mất, qua hơn hai giờ đi xe, Mẫn Hướng Hàng và Lệ Hàn Bân đã đến được nghĩa trang Manor ở ngoại ô phía Bắc Luân Đôn.
Mẫn Hướng Hàng dừng xe bên ngoài nghĩa trang, nhìn gương mặt tuấn tú dù đang ngủ vẫn nhíu chặt mi, trong lòng bỗng đau đớn.
Anh không muốn đánh thức người đang say trong giấc mộng, nhưng thời gian của bọn họ có hạn.
Bất đắc dĩ, Mẫn Hướng Hàng đành lay nhẹ cánh tay Lệ Hàn Bân, muốn gọi cậu dậy: "Hàn Bân, mình đến rồi."
Lệ Hàn Bân hừ một tiếng, chậm rãi mở ra đôi mắt mệt mỏi, nhìn Mẫn Hướng Hàng khẽ cười, nói: "Đến rồi à.
Em nghĩ cha em nhất định sẽ thích anh."
"Anh cũng nghĩ thế." Mẫn Hướng Hàng một tay giúp cậu tháo đai an toàn, tay kia dùng lực thích hợp giúp cậu mát xa thắt lưng căng cứng mỏi nhừ: "Đợi một chút hãy xuống xe.
Mình không thiếu mấy phút."
"Ừ." Lệ Hàn Bân hơi khép mắt, thoải mái đáp lại một tiếng.
Mùa thu là mùa tiêu điều và lạnh lẽo.
Trong nghĩa trang Manor vắng vẻ và trang nghiêm, lá rơi như bay như múa phủ kín con đường mòn qua lại, cỏ khô um tùm dính lại thành một mảnh.
Nơi đây là nơi những linh hồn lặng lẽ an giấc.
Lệ Hàn Bân cầm một bó diên vĩ đã chuẩn bị từ trước, đứng yên trước bia mộ của người thân, giọng nghẹn ngào nói: "Cha, con mang hoa diên vĩ mà cha thích nhất đến đây, cha xem có đẹp không?"
Thân thể mang hai thai nhi đã không thể cúi người, cậu đành nhờ Mẫn Hướng Hàng đặt hoa tươi lên trước bia mộ rồi nói: "Cha à, cha đã từng nói với con, ý nghĩa của hoa diên vĩ chính là tôi sẽ đợi người về.
Bây giờ cha và ba đã gặp được nhau trên thiên đường rồi chứ?...!Con nghĩ đáp án chắc chắn là hai người đã gặp nhau rồi.
Khi nãy người đưa hoa cho cha chính là người yêu của con, cũng là ba của cháu ngoại cha.
Cha thấy anh ấy thế nào? Có hài lòng với anh ấy không?"
Mẫn Hướng Hàng bước lên trước một bước, đặt bánh trung thu anh tự tay làm lên trước mộ, cung kính cúi đầu ba cái rồi nói: "Chào chú, con là Mẫn Hướng Hàng.
Hôm nay là tết Trung thu truyền thống của người Trung Quốc, con với Hàn Bân đặc biệt từ Birmingham đến đây đón tết cùng chú.
Bánh trung thu là tự tay con làm, rất có mùi vị của quê hương, chú nhất định phải ăn thử nhé.
Tay nghề tuyệt đối không kém gì thợ làm bánh chuyên nghiệp đâu." Nói đến đây, anh ngại ngùng cười.
"Chú à, cảm ơn chú đã đưa Hàn Bân đến thế giới này, cảm ơn chú.
Con sẽ yêu thương, quan tâm, chăm sóc em ấy thật tốt, tất nhiên cả con của bọn con nữa." Vừa nói, Mẫn Hướng Hàng vuốt ve bụng của Lệ Hàn Bân tràn đầy hạnh phúc.
"Cha à, bây giờ con thực sự rất hạnh phúc, cha phải chúc phúc cho con nhé." Xin cha giúp con nói với Thượng đế rằng, hãy cho con thêm một ít thời gian.
Lệ Hàn Bân nắm lấy tay Mẫn Hướng Hàng, nước mắt tuôn rơi.
"Nhất định chú sẽ chúc phúc cho chúng ta." Mẫn Hướng Hàng đưa tay lau đi nước mắt trên mặt cậu, mỉm cười nhẹ giọng nói: "Chú ấy không nói gì, không phải đang ngầm đồng ý rồi đấy sao?"
"Hướng Hàng, mỗi một ngày một phút một giây có anh bầu bạn trong cuộc đời em, em đều cảm thấy rất hạnh phúc." Lệ Hàn Bân dùng tay trái ôm lấy eo Mẫn Hướng Hàng, vùi mặt sâu vào trong ngực anh, nhẹ giọng nói.
Mẫn Hướng Hàng im lặng, gối cằm lên tóc người yêu, một tay ôm chặt lấy cậu, tay kia nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc cậu.
Nụ cười khi nãy đã biến mất, thay vào đó là một khuôn mặt lo âu buồn rầu.
Mẫn Hướng Hàng ngây ngốc nhìn tấm ảnh trên bia mộ, trong lòng thầm cầu xin: Chú Lâm, chú đã có chú Lệ rồi, xin đừng mang Hàn Bân đi nữa, được không?
~~~~~~~~~~~
Tác giả P.S: Bởi vì Tiểu Mẫn với Tiểu Bân chưa hết hôn, nên ảnh vẫn gọi cha của Bân là chú nha ~.