Lưu Quang Nhập Họa

Chương 59: 59





Từ biệt Lục Lăng Hàn, trở lại cung Vũ Yên, Cảnh Hàm U vừa vào cửa đã đen mặt.

"Sao vậy?" Thần Nhứ buồn cười, "Khi nãy còn ổn, sao lại nói trở mặt là trở mặt thế."
"Không cho phép nàng đi cung Đức Xương." Cảnh Hàm U từ phía sau ôm lấy eo Thần Nhứ, vẻ mặt bá đạo nói.

"Đã bao giờ ta muốn đi cung Đức Xương chưa? Nàng vậy mà để ý Lục Lăng Hàn? Nàng không sao chứ?" Thần Nhứ xoay người, đưa tay sờ sờ trán Cảnh Hàm U, "Không phát sốt mà!"
Cảnh Hàm U gối đầu lên vai nàng, "Ta sợ mất nàng."
Thần Nhứ không nói lời an ủi để nàng yên tâm.

"Sợ có hữu dụng không? Nàng hẳn là có năng lực bảo hộ ta, cần gì phải sợ chứ?"
Cảnh Hàm U chẳng đáp câu nào.

Kỳ thật trong lòng nàng cũng nghĩ vậy, mình có năng lực bảo vệ Thần Nhứ, tại sao phải sợ đây? Nhưng mà cảm giác sợ hãi ấy thường xuyên xuất hiện, khiến nàng phiền lòng không thôi.

Hai người cũng không thể ôm ôm ấp ấp mãi.

Đây là giữa ban ngày, da mặt Thần Nhứ còn chưa có dày đến thế.

"Đừng nũng nịu nữa.

Lâu rồi ta chưa đến lầu Khuynh Hương, nàng thả ta đi một chuyến được không?" Thần Nhứ trước hết mỉm cười, vẻ mặt lấy lòng.

Cảnh Hàm U sửng sốt, bị điệu bộ của nàng chọc cười.

"Hôm nay không được đi, ở bên ta.

Ngày mai hẵng đi."
Thần Nhứ vốn không có ý định ra ngoài trong hôm nay, nghe vậy lập tức gật đầu.

Trái phải không có việc, trải phẳng giấy Tuyên Thành trong thư phòng, mỗi người cầm một cây bút lông đứng trước bàn, nhìn nhau một hồi, "Viết cái gì?" Cảnh Hàm U hỏi.

"Tùy tiện thôi." Thần Nhứ nghĩ ngợi rồi đặt bút.

"Nhành liễu thẳng.

Tơ liễu xanh mướt lung lay trong khói sương.

Trên đê Tuỳ, từng thấy cành liễu phẩy nước tung bay tiễn đưa biết mấy bận.

Lên đài nhìn cố quốc.

Ai biết khách Kinh Hoa phong trần.

Đường trường đình, năm đi tháng đến, liễu gãy đã qua ngàn thước." Nàng viết chính là đoạn đầu của bài《 Lan Lăng Vương 》 của Chu Bang Ngạn.

"Khách Kinh Hoa phong trần." Cảnh Hàm U nhìn, khẽ thở dài.

Thần Nhứ viết đến đây cũng nhíu mày, nàng không phải người bi ai, nếu không đối mặt với việc nước mất nhà tan, tiếng xấu đầy mình, nàng đã sớm tự sát.


Nàng cũng không hiểu vì sao lại thuận tay viết bài từ này.

"Cái này không tốt, viết lại." Xé giấy, viết một lần nữa.

"Chim én bay về tân xã.

Lê hoa rụng tới thanh minh.

Lởn vởn rêu trôi trên nước biếc.

Véo von dưới lá giọng hoàng oanh.

Lơ thơ liễu buông mành.

Duyên dáng xóm đông bạn gái.

Hái dâu gặp gỡ thình lình.

Quái lạ đêm qua xuân mộng đẹp.

Chọi cỏ sáng nay thắng cuộc nhanh.

Hốt nhiên cười một mình." Đây là《 Phá trận tử 》của Án Thù.

Bài này ngược lại là vui sướng rực rỡ, bỗng quét sạch lo âu trong lòng hai người.

* bản dịch trên lấy từ Nguyễn Chí Viễn, Tuyển tập từ Trung Hoa - Nhật Bản, NXB Văn hoá - Thông tin, 1996
"Quái lạ đêm qua xuân mộng đẹp.

Chọi cỏ sáng nay thắng cuộc nhanh." Cảnh Hàm U chỉ vào câu đó nói: "Câu này viết tốt.

Tối hôm qua chúng ta…"
"Ai!" Thần Nhứ nào để cho nàng mồm miệng bậy bạ như vầy, dù trong thư phòng chỉ có hai người họ cũng không được.

Cảnh Hàm U vốn cố ý trêu đùa nàng.

"Ta nói là Chọi cỏ sáng nay thắng cuộc nhanh.

Câu này khiến cho ta nhớ tới những lúc chơi chọi cỏ với nàng ở thư viện."
Chọi cỏ là một trò chơi hồi nhỏ các nàng thường hay chơi, bởi vì cỏ dại thấy được khắp nơi, cho nên lúc nào cũng có thể chơi, đám con gái rất thích.

Lúc này Thần Nhứ cũng nhớ lại, tính kỹ ra, khoảng thời gian mình ở thư viện, dường như lúc nào cũng có người sư muội này xuất hiện trong đó.

"Là mệnh trung chú định * ư?" Thần Nhứ đột nhiên hỏi.

* mệnh trung chú định: đã được duyên trời sắp đặt là gặp gỡ nhau.

"Cái gì?" Cảnh Hàm U không hiểu câu hỏi không đầu không đuôi ấy.

Thần Nhứ kịp phản ứng, vấn đề trong đầu mình thế mà thật sự hỏi ra miệng.


Nàng muốn lảng tránh, nhưng Cảnh Hàm U đâu chịu bỏ qua cho nàng.

Kéo nàng vào lồng ngực mình, buộc nàng đối mặt với mình.

"Ta và nàng là mệnh trung chú định ư?" Thần Nhứ không thể không hỏi lần nữa, có lẽ trong lòng nàng thật sự muốn biết đáp án của vấn đề này.

"Đúng vậy." Cảnh Hàm U chẳng chần chờ.

Đôi môi không quan tâm Thần Nhứ tránh né, bá đạo hôn lên môi Thần Nhứ.

"Đôi ta đã sớm được định là ở bên nhau, không có thứ gì có thể tách rời đôi ta, dù là sinh tử đi chăng nữa."
Thần Nhứ tựa đầu vào vai Cảnh Hàm U, "Hỏi thế gian tình là gì? Mà khiến đôi lứa hẹn thề sống chết.

*"
* đây là hai câu trong bài "Mô ngư nhi - nhạn khâu" của Nguyên Hiếu Vấn.

Cảnh Hàm U nghe xong cúi đầu nâng bút muốn viết xuống, nhưng lại bị Thần Nhứ ngăn cản.

"Ai, nghĩ ở trong lòng là được rồi, đừng viết ra."
"Nàng cũng đang sợ ư?" Cảnh Hàm U nhìn ra tâm sự của nàng.

Thần Nhứ không đáp, nhưng tâm tình của mình cuối cùng bị nhìn thấu, nàng dứt khoát đặt bút xuống đi đến bên cửa sổ, ngắm bầu trời xanh thẳm bên ngoài.

Hàm U, nàng sẽ không hiểu, đường ta đi là cô độc gian nguy.

Nếu không có đoạn tình cảm giữa chúng ta, ta sẽ sát phạt quyết đoán tuyệt không do dự.

Nhưng bây giờ… sự đời khó lường, mong rằng khi nguyện ước của ta thành hiện thực, vẫn có thể nâng cốc hân hoan cùng nàng.

Cảnh Hàm U ôm lấy nàng từ phía sau, "Nàng đang nghĩ gì?"
"Nàng tống Tái Phúc đi, hoàng hậu nương nương không nói gì sao?"
"Nàng sợ mẫu hậu lại cho người tới?"
Thần Nhứ lắc đầu.

"Hoàng hậu nương nương là chủ của hậu cung, nàng lại là con gái ruột của ngài ấy, ngài ấy lo lắng cho nàng đương nhiên là đúng.

Dẫu đưa thêm mấy người đến thì sao? Điều ta lo chính là tình mẹ con giữa hai người."
Cảnh Hàm U lần này thật sự bất ngờ.

Theo lý, mọi cử động của Thần Nhứ đều bị giám sát, chỗ động tay động chân cũng không nhiều.

Thế thì châm ngòi quan hệ giữa Cảnh Hàm U và các thế lực trong cung chắc chắn là một cách thức tương đối dùng ít sức, nhưng hình như Thần Nhứ không có dự định đó.

"Ngài ấy là mẫu hậu của nàng.

Coi như ta không muốn tốt cho ngài ấy thì cũng muốn tốt cho nàng." Thần Nhứ ngước mắt, mắt đen như mực, mọi loại tình ý đều ở trong đó.


"Ngoan đến thế?" Cảnh Hàm U bây giờ hạnh phúc tràn đầy, nhưng Thần Nhứ càng nghe lời thì nàng càng bất an.

Từ trước đến nay người sư tỷ này chưa bao giờ là một cô gái nhỏ.

Thần Nhứ hờn dỗi, "Nàng vẫn chưa tin ta.

Cũng được, ta muốn người với nàng, nàng có bằng lòng cho ta không?"
"Người nào?" Cảnh Hàm U hứng thú.

"Một cung nữ trong đám thủ hạ của Đức phi nương nương, tên là Lâm Lang."
Cảnh Hàm U nhíu mày, "Cung nữ của Đức phi? Nàng biết mặt à?"
"Đương nhiên biết.

Thiên Tĩnh năm thứ mười sáu, để chúc mừng sinh thần của hoàng đế nước Lịch, nước Dịch đưa hai mươi cung nữ tiến cung." Câu kế không cần nói nữa, hiển nhiên Lâm Lang chính là đến từ nước Dịch khi đó.

Thản nhiên chỉ ra thân phận người nước Dịch của Lâm Lang thế kia, nàng ấy thật sự không sợ hãi sao? Cảnh Hàm U nghĩ trong lòng.

"Sao nào? Nàng sợ ta có kế hoạch gì với cô ấy?" Thần Nhứ cười, "Nói thực, cứ cho là ta có kế hoạch, một cung nữ như cô ấy thì có thể giúp được gì cho ta?"
Cảnh Hàm U thật sự chịu không nổi loại nghi kỵ này, vịn thân thể của nàng, hỏi: "Nàng đến cùng có kế hoạch gì?"
"Nàng nói xem?" Thần Nhứ không trả lời.

"Thần Nhứ…"
"Nếu ta bảo không có thì chắc nàng cũng sẽ chẳng tin.

Khoảng thời gian này nàng có thể không hỏi gì đã là sự bao dung lớn nhất với ta.

Nàng không muốn bao dung ta sao?" Câu hỏi kia, đôi mắt tựa nước thu nhìn chằm chằm người ta kia, ai có dũng khí nói lời từ chối đây?
"Nàng muốn ta làm gì cũng được, nhưng ta không thể tổn hại nước Lịch." Đây là ranh giới của Cảnh Hàm U.

Quốc gia và cá nhân, nàng được giáo dục ở Phi Diệp Tân, vẫn là phân rõ.

Thần Nhứ cười giơ tay phải lên, "Ta Dịch Già Thần Nhứ lấy liệt tổ liệt tông Dịch Già hoàng tộc xin thề, sinh thời tuyệt đối không động vào một phân một hào của lãnh thổ nước Lịch.

Nếu như làm trái, hãy khiến cho ta trời tru đất diệt, hồn không chỗ nương."
Thề độc như vậy, Cảnh Hàm U nghĩ thôi cũng thấy sợ, Thần Nhứ chỉ đơn giản nói ra.

"Nàng làm gì thế?" Cảnh Hàm U ôm chặt nàng trong ngực, giống như lời thề độc sẽ ứng nghiệm bất cứ lúc nào.

.

ngôn tình tổng tài
"Hàm U, ta đã tới bước đường cùng.

Nếu ngay cả nàng cũng không tin ta, vậy ta sống đến cùng có nghĩa lý gì nữa?" Trái tim, thật sự mệt mỏi quá.

"Ta tin nàng." Bây giờ Cảnh Hàm U mới nhớ tới, người sư tỷ này sát phạt quyết đoán chưa từng nương tay, dù là với người ta hay là với chính mình.

Sư phụ từng bảo, kẻ có tâm địa cứng rắn với chính bản thân mới là kẻ bất bại nhất.

Lâm Lang bị điều đến trước mặt Thần Nhứ.

Cô ấy là một cô gái rất thanh tú, tuổi tác không lớn, bộ dạng mười lăm mười sáu.

Cảnh Hàm U để ý một tí, không phát giác cô ấy biết võ công, lúc này mới yên lòng một chút.

"Ngươi cẩn thận trông chừng Lâm Lang, Linh Âm cũng không thể buông lỏng." Cảnh Hàm U để Lâm Lang ở trong tẩm điện hầu hạ Thần Nhứ, ra ngoài dặn dò Trần Tâm.


"Vâng, nô tỳ rõ ạ." Trần Tâm gật đầu.

Bên trong tẩm điện, Lâm Lang quỳ gối trước mặt Thần Nhứ, "Nô tỳ Lâm Lang tham kiến Di Mẫn công chúa."
Thần Nhứ ra hiệu cho cô ấy.

"Di Mẫn công chúa đã là quá khứ, bây giờ thân ở dị quốc, gọi ta là quận chúa thì hơn."
"Vâng, quận chúa." Lâm Lang đứng ở một bên.

"Linh Âm là người ta đưa vào hoàng cung nước Lịch mười năm trước, thân phận của cô ấy đều phải bí ẩn hơn các ngươi, cũng quen thuộc với hoàng cung này hơn các ngươi, ngươi có gì không hiểu có thể hỏi cô ấy." Thần Nhứ bảo Linh Âm: "Ngươi có rảnh thì chỉ cho cô ấy chút ít.

Lâm Lang là con gái nhà danh giá, thuở nhỏ nuôi dưỡng ở khuê phòng.

Bốn năm trước khi ta tuyển người, cô ấy xung phong nhận việc đến nước Lịch, quả nhiên không khiến ta thất vọng." Nói đến đây, nàng không thấy vui mừng, trái lại chẳng kiềm được tiếng thở dài.

Lâm Lang nghe vậy, nói khẽ: "Lúc trước hai mươi tỷ muội đến nước Lịch, bây giờ chỉ có chín người còn sống.

Trong đó bốn người là cung nữ hạng thô, có hai người theo chủ tử vào lãnh cung.

Ngoại trừ nô tỳ, còn có hai người khác cũng ẩn núp, chỉ là không dám có bất cứ động tác nào."
"Làm khó các ngươi rồi.

Ta nghe nói hai năm trước một người gặp chuyện, liền có bảy người bị liên luỵ mất mạng.

Theo lý, ta không nên gọi ngươi qua đây, thế nhưng thông gia giữa nước Phong và nước Lịch không ở trong kế hoạch của ta, ta cần nhiều trợ lực hơn." Thần Nhứ cũng là bất đắc dĩ.

Lâm Lang một viên cờ thật vất vả để che giấu xem như triệt để bại lộ, nhưng mà nàng quá cần nhân thủ.

"Có thể cống hiến cho quận chúa, dù sống dù chết, nô tỳ đều vui vẻ." Lâm Lang cười cười, mang theo sự hoạt bát đặc thù của thiếu nữ.

Thần Nhứ gật gật đầu.

"Ngươi nói có hai người vào lãnh cung, chủ tử của bọn họ là ai?"
"Tần tu viện bởi vì đụng chạm hoàng hậu nên bị đày vào lãnh cung.

Còn có một người là Trương mỹ nhân, nghe nói là bàn tán ngông cuồng về thái tử." Lâm Lang ăn nói rõ ràng đáp.

Thần Nhứ lâm vào trầm tư.

Linh Âm cẩn thận hỏi: "Quận chúa người định…"
"Đương nhiên là cứu sống nước cờ thua."
Uyển Thi Lam.

"Ta vốn đang suy nghĩ có tới được không, hôm nay cuối cùng nhận được tin tức." Ân Khang công chúa thấy Cảnh Hàm U tới, liền cho lui những người khác.

"Trước đó tiếp xúc với người nước Vân chính là Chấn Uy tướng quân Lý Tiêu của nước Phong.

Lần trước hắn phụ trách đưa dâu, thái tử phi nước Phong một đường an toàn đều do hắn phụ trách."
"Lý Tiêu?" Cảnh Hàm U hoàn toàn chưa từng nghe qua cái tên này.

"Tại sao hắn lại chịu giúp người nước Vân?"
"Điều đó ta cũng không rõ.

Nhưng nghĩ đến, một tướng quân như hắn, e rằng không dám có ý đồ với Thần Nhứ." Ân Khang công chúa nhìn Cảnh Hàm U trầm tư.

Nàng cũng chỉ có thể giúp đỡ những việc này..