Một mình ở trong phòng, không biết tại sao, Thần Nhứ chỉ muốn cười, cười thật to. Nàng đột nhiên phát hiện tất cả những việc mình làm đều là trò cười. Nàng vẫn tưởng rằng mình là hy vọng phục quốc cuối cùng của nước Dịch, nhưng hoá ra, ngay từ lúc bắt đầu phụ hoàng chỉ cho nàng cái danh, người chân chính gánh vác trọng trách phục quốc chính là đại ca của nàng.
"Đây chính là sự khác biệt giữa thái tử và công chúa sao?" Cái gọi là Trấn quốc công chúa suy cho cùng vẫn là một công chúa. Có thể hi sinh, có thể mang tiếng xấu, có thể nương thân địch quốc, mà thái tử một nước thì phải trong sạch.
"Phụ hoàng, người muốn mượn tay con phục quốc, sau đó trao công lao vào tay hoàng huynh. Một vị thái tử thành công dẫn dắt bách tính nước Dịch phục quốc chắc chắn là thịnh thế minh quân trong lòng bọn họ, đúng không?" Tay nàng nắm lại, vẫn nở nụ cười, "Cũng được, dù gì cũng là anh em cùng một mẹ. Đại ca, ta thành toàn cho huynh thì làm sao? Những việc này vốn là việc ta muốn làm."
Lúc Cảnh Hàm U hồi cung, Thần Nhứ đã dọn dẹp hết những cảm xúc ngổn ngang của mình. Tất cả mờ mịt và do dự cũng đã biến mất theo quyết định được đưa ra.
"Nàng muốn ra ngoài cung?"
"Ta trở về đã được một thời gian, chung quy phải tới phủ Tiêu Dao Hầu thăm hỏi nhị ca. Chuyện ta về nước Dịch cũng phải cẩn thận nói với huynh ấy. Ta biết nàng không vui khi ta làm những việc này, nhưng bọn họ dù sao cũng là người thân của ta, ta có nỗi khổ tâm của mình." Thần Nhứ mềm giọng một phen, Cảnh Hàm U còn có thể nói gì nữa?
Hai ngày sau, trời vừa sáng Thần Nhứ đã ra khỏi cửa cung đi tới phủ Tiêu Dao Hầu. Tuy Dịch Già Dụ đã được thả nhưng chưa thu được ý chỉ phục hồi chức vị của hoàng thượng, hắn vẫn phải nhàn rỗi ở nhà.
"Thần Nhứ, muội đến rồi." Sắc mặt Dịch Già Dụ không được tốt, dáng vẻ không có tinh thần.
"Nhị ca, tai ương lao ngục mấy tháng trước, khổ cho huynh rồi." Thần Nhứ an ủi, nói sơ qua về những chuyện mình trải qua ở nước Dịch, tất nhiên đã được chọn lọc.
Dịch Già Dụ nhìn hai bên không người, nhỏ giọng nói: "Thần Nhứ, ta biết muội có bài bố ở nước Dịch. Lần này muội không vội động thủ là vì nghĩ tới tính mạng tộc nhân chúng ta. Trước mắt chúng ta đã được thả ra hết, muội có tính toán gì, ta nhất định ủng hộ muội hết sức."
Thần Nhứ khẽ mỉm cười, nghĩ đến một phen tai ương lao ngục đã làm cho nhị ca nhìn rõ thế cuộc trước mắt. "Nhị ca nói không sai. Mọi người bị quản thúc, ta dù có sắp xếp nhiều hơn nữa cũng không có cách nào động thủ. Nhị ca nếu chịu toàn lực giúp ta, chúng ta phải an bài kế hoạch sau này, để các tộc nhân mau chóng trốn khỏi nước Lịch."
Dịch Già Dụ mở to mắt, vô cùng nghiêm túc."Được, muội nói."
Thần Nhứ thu lại nụ cười, biểu hiện trịnh trọng."Nhị ca, tộc Dịch Già có mấy trăm mạng người, không tài nào đưa đi hết."
"Ý của muội là..." Dịch Già Dụ nghĩ kỹ lại, đúng là như vậy. Di chuyển mấy trăm người căn bản không giấu được. "Lẽ nào muội muốn..." Dịch Già Dụ nhận ra điều gì đó, lần thứ hai nhìn xung quanh, giọng nói bị ép thấp đến mức không thể thấp hơn: "Muội muốn bỏ lại một vài người?"
Thần Nhứ mím môi, "Không phải ta muốn bỏ." Nàng khe khẽ thở dài, "Bây giờ huynh là người có tiếng nói, chuyện này nên do huynh định đoạt."
Dịch Già Dụ nghe vậy vội vàng lắc đầu, "Thần Nhứ, muội đừng đùa. Muội biết nhị ca từ trước đến giờ không để ý chính sự. Lúc ở nước Dịch, sau khi phụ hoàng bị bệnh đều là thái tử và Trấn quốc công chúa là muội xử lý việc nước, bây giờ muội muốn ta đưa ra quyết định trọng đại như thế, ta không làm được."
Thần Nhứ cười lạnh trong lòng. Quả nhiên, đến lúc quan trọng, người nhị ca này lại không có chút trách nhiệm nào. Nàng không khỏi nghĩ đến thái tử Dịch Già Tề trong nước, may mà thái tử là người có trách nhiệm, dù y có muốn giẫm lên mình mà đăng quang, giang sơn cũng coi như được nhờ ơn.
"Nếu nhị ca không làm được quyết định này thì để ta làm. Dù sao ta đã gánh tội bán nước, cũng không ngại thêm một cái." Nàng nở nụ cười tự giễu, "Nói vậy ngàn năm sau, sử gia đời sau nhất định sẽ viết về ta như một yêu nữ hoạ quốc tội ác tày trời."
"Thần Nhứ..." Dịch Già Dụ muốn biện bạch vài câu nhưng lại bị Thần Nhứ nhấc tay ngăn cản.
"Ta không hiểu rõ tình huống hiện tại của tộc nhân bằng huynh, ta cần nhị ca viết cho ta một thống kê tỉ mỉ. Đã xuất giá hoặc là bị bắt đi tạm thời không tính. Còn lại phải rõ nhân số, họ tên, tuổi tác, chỗ ở hiện tại của tôn thất khác... nói chung càng tỉ mỉ càng tốt."
Dịch Già Dụ sẽ không từ chối việc này, lập tức gật đầu đồng ý. "Muội yên tâm, ta nhất định sẽ mau chóng thống kê ra."
"Tháng sau ta sẽ xin Nhu Gia công chúa thả ta ra một lần nữa, đến lúc đó ta mong có được tin tức xác thực." Thấy Dịch Già Dụ gật đầu, nàng tiếp tục nói: "Nhị ca, chuyện này phải ngàn vạn cẩn thận. Trừ huynh và ta ra, không thể để bất kỳ người nào biết, bằng không chúng ta không ai sống nổi."
Vẻ mặt Dịch Già Dụ chấn động, "Việc này lớn, ta rõ."
Rời khỏi phủ Tiêu Dao Hầu, Thần Nhứ mang theo Lâm Lang đến một quán trà bình dân uống một bình trà. Trong lúc có một đôi cha con hát rong lên lầu để xin khách gọi bài. Thần Nhứ tiện tay gọi một khúc, cô gái xướng khúc uyển chuyển êm tai. Hát một bài thôi, Thần Nhứ đã thưởng không ít bạc vụn. Ra khỏi quán trà, hai chủ tớ mua một đôi búp bê sứ đầu to ngây thơ đáng yêu trên đường rồi lên xe ngựa về cung.
Trở về cung, Thần Nhứ thay xiêm y, trực tiếp đi tới lầu Khuynh Hương của Tuệ tiệp dư. Giác An công chúa vừa thấy Thần Nhứ đã vui mừng chạy tới. Mấy tháng không gặp, cô bé lại cao lớn hơn không ít, đã ra dáng thiếu nữ một chút rồi.
Tuệ tiệp dư tiếp đón Thần Nhứ vào chính điện, cho lui cung nữ. "Hôm nay quận chúa thật cao hứng."
Thần Nhứ ôm Giác An công chúa lên đùi, Lâm Lang ở phía sau cầm đôi búp bê sứ đầu to kia cho cô bé. Giác An công chúa rất thích.
"Lâm Lang, ngươi mang Giác An công chúa ra ngoài chơi một chút đi." Thần Nhứ dặn dò.
Lâm Lang hiểu ý, kéo Giác An công chúa đi tìm chỗ chơi búp bê sứ. Tuệ tiệp dư tâm tư thông minh, vừa nhìn đã biết Thần Nhứ có lời quan trọng muốn nói.
Thần Nhứ cố ý đánh giá bài trí trong chính điện, cười nói: "Tiệp dư nương nương, Thần Nhứ rời cung mấy tháng, sau khi trở lại cảnh vật lầu Khuynh Hương vẫn như cũ."
Tuệ tiệp dư hiểu ý Thần Nhứ, "Quận chúa, là bổn cung vô dụng, không giữ được trái tim hoàng thượng. Quận chúa giúp đỡ như vậy, bổn cung vẫn là một tiệp dư."
"Phân vị chỉ là phụ. Thần Nhứ nghe nói gần đây Hà mỹ nhân được thánh thượng yêu mến, nói vậy chỗ nương nương cũng không dễ chịu nhỉ."
Tuệ tiệp dư khẽ gật đầu, trong lòng dần dần rõ ràng nguyên do hôm nay Thần Nhứ tới, là có việc muốn nhờ, chỉ là mở miệng cầu người lúc nào cũng hụt hơi, vậy nên còn muốn giúp mình tiếp tục tranh sủng.
Thấy Tuệ tiệp dư không nói lời nào, Thần Nhứ cũng không khách khí, nói thẳng: "Nương nương, Thần Nhứ có một yêu cầu quá đáng."
"Ta muốn đối phó Hà mỹ nhân, xin nương nương hỗ trợ."
Tuy rằng Tuệ tiệp dư cũng đoán được mục đích này, nhưng nghe Thần Nhứ nói ra khỏi miệng, bà vẫn hơi sửng sốt."Quận chúa có liên quan tới Hà mỹ nhân?"
Thần Nhứ nhấp ngụm trà, ngón tay mảnh khảnh trắng trẻo vuốt nhẹ chén trà. "Tiền triều hậu cung là một thể. Ta chỉ muốn động vào nhà mẹ của Hà mỹ nhân thôi." Thanh âm của nàng không lớn, nhưng lại như búa tạ đập vào lòng Tuệ tiệp dư.
"Bổn cung..." Tuệ tiệp dư còn đang do dự đã nghe Thần Nhứ nói tiếp: "Sau khi chuyện thành công, Thần Nhứ đương nhiên sẽ đưa nương nương lên tần vị."
Mồi đã thả ra, Tuệ tiệp dư căn bản không có lý do không cắn câu.
"Quận chúa muốn bổn cung làm gì?"
Thần Nhứ cười đứng dậy, hơi cúi người nói: "Đa tạ nương nương trợ giúp. Thời cơ đến, Thần Nhứ tự khắc mở miệng." Nói xong hành lễ, cáo từ rời đi.
Trong vòng một ngày, Thần Nhứ liên tục làm việc. Lúc này, nàng nghiêng người tựa vào đầu giường, trong lòng tính toán mỗi viên cờ trong tay.
"Một nước sai, cả bàn tán loạn. Ta đã không còn đường thua."
Khi Cảnh Hàm U trở lại đã là đầy trời mây tía. Thần Nhứ mặc cung y thuần trắng đứng dưới mây hồng, quá đỗi động lòng. Tóc dài như mây xoã sau lưng, càng lộ ra đường nét mảnh mai của nàng.
"Vào thu, sao vẫn còn ở bên ngoài chịu lạnh?" Cảnh Hàm U kéo tay nàng vào chính điện.
"Mấy ngày nay thân thể được dưỡng tốt, nào nhu nhược như nàng nói." Thần Nhứ liếc nàng một cái, xoay người tự tay rót một chén trà nóng đưa đến bên miệng nàng.
Cảnh Hàm U không nhận chén trà, uống ngay trên tay nàng, sau đó vươn tay kéo Thần Nhứ vào lòng, cúi người truyền hết nước trà vào miệng nàng.
Thần Nhứ suýt sặc, bị ép uống hết nước trà, lúc này mới đẩy Cảnh Hàm U ra. "Lại hồ đồ!" Nàng cau mày bất mãn nói.
"Hôm nay ta cho nàng xuất cung, nàng cũng phải cho ta chỗ tốt chứ." Cảnh Hàm U cười như một con cáo.
Đuôi lông mày của Thần Nhứ giương lên, cười nhạt đến gần Cảnh Hàm U, thì thầm bên tai nàng: "Buổi tối ta ở bên nàng." Nhẹ giọng nỉ non, còn vô tình cố ý liếm vành tai Cảnh Hàm U một cái. Cảnh Hàm U giật mình, lập tức kéo nàng vào trong lòng.
"Ai..." Thần Nhứ đưa tay chắn giữa hai người, "Đã nói buổi tối, nàng không được chơi xấu, bằng không ta không đồng ý đâu." Đôi mắt ngập nước của nàng tràn đầy ý xuân, câu hồn đoạt phách.
Cảnh Hàm U sao nhịn được, thế nhưng Thần Nhứ đã xoay người, trượt ra ngoài như cá chạch. Cảnh Hàm U xoay người đi tìm, Thần Nhứ đã ra chính điện.
Nghiêm túc so đo, Thần Nhứ đương nhiên không phải đối thủ của Cảnh Hàm U. Nhưng những trò chơi của nữ nhi như này vốn là ngươi tình ta nguyện. Cảnh Hàm U lắc lắc đầu, tự rót chén trà uống. Nghĩ đến tối, khóe môi không ngừng cười được, đến nước trà vừa vào miệng cũng có chút ngọt.
Đến tối, Cảnh Hàm U hỏi: "Hôm nay nàng ở quán trà nghe hát có thích không?"
Khi ra ngoài cung, bên cạnh Thần Nhứ không thể nào không có thuộc hạ của Cảnh Hàm U, đây vừa là bảo vệ vừa là giám sát. Hai người đã sớm sáng tỏ, vì thế Cảnh Hàm U cũng không e dè về việc này.
"Ta có thích hay không nàng còn không rõ sao? Chỉ là thấy hai cha con kia đáng thương thôi. Bọn họ hát cái gì hoàn toàn không quan trọng. Ngược lại là nàng, cả ngày đi sớm về trễ, rốt cuộc là bận bịu chuyện gì?" Vì tránh hiềm nghi, Thần Nhứ chưa bao giờ tra hỏi việc của Cảnh Hàm U, hôm nay nhắc tới cũng rất tùy ý, cũng không mong có kết quả gì.
"Đội ngũ đón dâu của nước Tiêu đã tiến vào biên giới nước Lịch, tuy chưa tới kinh thành, mỗi ngày tin tức vẫn báo về cho Phi Vân Kỵ nhiều nhất." Cảnh Hàm U nói rất chậm rãi rõ ràng, vừa lúc chú ý phản ứng của Thần Nhứ.