Lưu Quang Nhập Họa

Chương 97: Thỏa hiệp



Sứ đoàn nước Tiêu càng tới gần, Cảnh Hàm U cũng bận rộn hơn. Hôm nay vừa về cung đã có cung nữ tâm phúc báo cho việc ở ngoài cung Đức Xương và việc hoàng hậu sai Thần Nhứ chép kinh Phật. Cảnh Hàm U nghe xong chỉ biết lắc đầu, nàng có thể nói gì được mẹ và anh lớn của mình đây?

Tiến vào thư phòng, Cảnh Hàm U nhìn thấy Thần Nhứ đang nghiêm túc sao chép kinh văn. Lâm Lang ở bên gom lại những tờ giấy đã khô mực xong thì thấy ánh mắt của Cảnh Hàm U, cô vội vàng lui ra.

Thần Nhứ thấy nàng đi vào, để bút xuống cười nói: "Đã dùng bữa chưa?"

Cảnh Hàm U gật đầu. "Thần Nhứ, oan cho nàng rồi."

"Chép kinh thì nên nỗi oan ức gì? Nàng không nên xem nhẹ ta như thế." Vẻ mặt Thần Nhứ không chút gợn sóng.

Thái độ thản nhiên của nàng càng làm Cảnh Hàm U đau lòng hơn. Sư tỷ lúc nào cũng vậy, luôn luôn giữ sự tỉnh táo phán đoán tình thế trước mắt. Nếu như hoàn cảnh mạnh hơn sức lực, nàng sẽ thản nhiên tiếp thu.

Cảnh Hàm U mím môi không tiếp tục đề tài này. Hai người ở trong thư phòng làm việc riêng của mình nhưng vẫn rất hài hòa.

Ngày hôm sau, thái tử vừa hạ triều trở về cung Đức Xương thì trông thấy Cảnh Hàm U ở ngoài cung. Thái tử không phải kẻ ngốc, lập tức hiểu rõ ý đồ đến của Cảnh Hàm U. Sau khi hai người tiến vào cung Đức Xương rồi cho lui những kẻ khác, thái tử nói: "Nhu Gia, chuyện ngày hôm qua không phải chủ ý của ta."

Những câu sau của thái tử đã bị Cảnh Hàm U mở miệng cắt đứt. "Thái tử, chuyện hôm qua mẫu hậu đã xử lý, ta không muốn nhắc lại. Thế nhưng ngày sau, xin thái tử đừng dây dưa Thần Nhứ. Tuy nàng ấy không phải nữ nhân của phụ hoàng nhưng lại là nữ nhân của Cảnh Hàm U ta." Có lẽ là cảm thấy lời này hơi nặng nề, Cảnh Hàm U nhẹ giọng lại: "Thái tử hẳn biết Nhu Gia quan tâm ai nhất, nếu có thể bảo vệ Thần Nhứ được bình an, Nhu Gia đương nhiên tận lực ủng hộ."

Con cháu hoàng thất, bàn cảm tình không khỏi có chút ngây thơ. Nếu chỉ nói đến tình cảm, tại sao thái tử phải kính Cảnh Hàm U ba phần? Tuy nhiên, bốn vạn Phi Vân Kỵ trong tay Cảnh Hàm U là thế lực chân thật. Đặt bốn vạn người này ở biên cảnh chưa chắc thể hiện được sức mạnh, nhưng ở đây là kinh kỳ. Kinh kỳ trọng địa, quân thủ hộ tổng cộng không quá sáu vạn người, trong đó bốn vạn người đều nằm trong tay vị Nhu Gia công chúa này. Vậy nên thái tử không thể coi thường cô em gái của mình.

"Ta biết rõ. Nhu Gia muội yên tâm, chuyện như vậy sẽ không có lần sau." Thái tử tốt tính bảo đảm.

Cảnh Hàm U được bảo đảm nên cũng không làm khó dễ nữa, đứng dậy rời đi, dù gì hôm nay nàng tới vốn không để hỏi tội. Chuyện này hoàng hậu đã quyết định, nếu nàng không bỏ qua thì chính là đánh vào mặt hoàng hậu. Hậu cung có phép tắc sinh tồn của hậu cung, nàng có được yêu thương thế nào đi nữa cũng không thể phản đối ý tứ của mẫu hậu.

Thái tử ra khỏi thư phòng thì thấy thái tử phi Lục Lăng Hàn tự mình bưng hai chén trà thơm đi tới. Trông bóng dáng Cảnh Hàm U khuất dần, Lục Lăng Hàn hỏi: "Sao Nhu Gia công chúa lại đi nhanh như vậy? Còn chưa uống trà nữa."

Thái tử lắc đầu, "Tính tình của Nhu Gia cũng thật là! Cũng tại phụ hoàng mẫu hậu chiều hư." Nói rồi hai vợ chồng đi vào thư phòng.

Lục Lăng Hàn đặt khay xuống, dịu giọng hỏi: "Nhu Gia công chúa đến đi vội vàng là vì chuyện của Thuận Ân quận chúa ạ?"

Thái tử bỗng nhiên ngẩng đầu, ánh mắt có chút ác liệt nhìn chằm chằm ả. "Nàng nghe được cái gì rồi?"

Lục Lăng Hàn che miệng cười khẽ, "Điện hạ cần gì sốt sắng như vậy? Việc trong hậu cung sao có thể giấu người khác? Kẻ nào không biết chuyện hôm qua hoàng hậu nương nương hạ chỉ phạt Thuận Ân quận chúa chép ba mươi bộ kinh?"

Thấy thái tử hơi lúng túng, Lục Lăng Hàn nói tiếp: "Điện hạ, cô ta chỉ là công chúa mất nước, người đừng nghĩ nhiều. Thần thiếp không phải hạng ghen tuông, nếu như người thật sự có ý, sao không xin hoàng hậu nương nương cho phép nạp nàng ta?"

Hiếm thấy chính phi rộng lượng như vậy, ánh mắt thái tử vô cùng tán dương. "Ái phi, nàng đúng là lòng dạ như biển, đáng tiếc mẫu hậu sẽ không đồng ý. Nếu bổn cung thật sự đề cập thì Nhu Gia sẽ không đối xử khách khí như vậy đâu."

Lục Lăng Hàn hơi nhíu mày, "Điện hạ là trữ quân một nước, chẳng lẽ lại sợ một công chúa?"

Thái tử lắc đầu. "Nhu Gia không phải công chúa bình thường. Muội ấy là đệ tử của Chưởng viện Phi Diệp Tân, phụ hoàng cực kỳ coi trọng. Trong tay muội ấy nắm bốn vạn Phi Vân Kỵ trấn giữ kinh đô, ai dám chọc giận?"

Lục Lăng Hàn nghe xong cười nói: "Điện hạ, Nhu Gia công chúa lợi hại đến đâu thì cũng chỉ là một công chúa. Bây giờ Đoan Thận công chúa đã xuất giá rồi, thiết nghĩ Nhu Gia công chúa cũng sắp luận hôn sự."

Lời này ý tứ rõ ràng. Một khi Cảnh Hàm U gả đi, Thần Nhứ không còn ai bảo vệ, đến lúc đó một công chúa mất nước làm sao chạy thoát được lòng bàn tay của thái tử. Nhưng đó vẫn chưa đủ làm thái tử vui, lý lẽ này hắn đã sớm hiểu rõ, cũng biết hiện giờ không thể chạm vào Thần Nhứ. Nhưng mỗi lần nhìn thấy nữ tử mềm mại quyến rũ kia, trong lòng thái tử như có đám lửa. Hắn tự nhận không phải hạng háo sắc, nhưng lại đối với nữ tử kia nhớ mãi không quên. Có lẽ đúng như câu nói "Càng không có được thì càng muốn chiếm lấy."

Không chịu được nỗi phiền muộn trong lòng, thái tử tới phòng của trắc phi Dịch Già Mạc Ly. Nhìn bụng của Dịch Già Mạc Ly hắn mới nhớ tới chuyện trắc phi mang thai. Vốn muốn tìm đồ thay thế phát tiết một hồi cũng không được, tuy vậy thái tử không lập tức rời đi, cùng Dịch Già Mạc Ly hàn huyên rất nhiều chuyện liên quan tới đứa bé.

Đối với sự quan tâm của thái tử, Dịch Già Mạc Ly đương nhiên là được sủng ái mà kinh sợ. Nàng ta sớm đã học được cuộc sống hậu cung oằn mình cúi người trước phu quân, lúc này nhẹ nhàng mềm giọng, nói mà thái tử cực kỳ thoải mái, tâm tình cũng khá hơn nhiều. Chỉ là nhìn vị trắc phi xinh đẹp của mình, thái tử luôn thấy một hình bóng khác ở nàng ta. Là chị em cùng cha khác mẹ, dung mạo của Dịch Già Thần Nhứ và Dịch Già Mạc Ly vẫn giống nhau được mấy phần. Hơn nữa chỉ luận gương mặt, vẻ đẹp của Thần Nhứ thì nhã nhặn, mà Dịch Già Mạc Ly thì lại mềm mại hơn nhiều. Tuy nhiên, hình dạng tương tự, tính cách lại chênh lệch rất nhiều. Thái tử thầm thở dài, đến cùng vẫn không giống nhau.

Cung Vũ Yên.

Thần Nhứ cả ngày chép kinh văn, hơn nữa chép cực kỳ nghiêm túc. Chữ của nàng được rèn ở thư viện Phi Diệp Tân, đương nhiên không tệ. Lúc này Linh Âm đang cẩn thận hầu hạ chuẩn bị giấy mực, không dám phát ra âm thanh. Chép khoảng một canh giờ, Lâm Lang bưng điểm tâm tới. "Quận chúa, người nên nghỉ ngơi một chút, coi chừng đau mắt."

Thần Nhứ để bút xuống, xoa xoa giữa mày, nhận khăn Linh Âm đưa tới lau tay. "Bên Tuyết Ngọc có tin tức gì không?"

Lâm Lang nhẹ giọng đáp: "Từ khi công khai tin Tần tu viện có thai, mấy ngày nay vẫn rất bình lặng. Bên Tuyết Ngọc cẩn thận hơn nhưng cũng không tra được gì."

"Mong là sẽ giữ được sự bình an này. Dù gì vẫn là một cái mạng, bảo vệ được là tốt nhất. Bảo Tuyết Ngọc cảnh giác hơn, chớ để người khác lợi dụng sơ hở." Thần Nhứ dặn dò.

Lâm Lang nhỏ giọng vâng.

Thần Nhứ suy nghĩ một chút, lại hỏi: "Phía cung Đức Xương có nhân thủ nào không?"

Lâm Lang và Linh Âm nhìn nhau, Linh Âm trả lời: "Lúc trước có một người, chỉ là sau khi thái tử trắc phi vào cung Đức Xương không lâu thì không liên lạc được ạ."

Thần Nhứ nhìn Linh Âm một chút, "Ý ngươi là Mạc Ly đã mua chuộc nàng ta?"

Linh Âm không đưa ra đáp án khẳng định nhưng ý tứ đã rất rõ ràng.

Thần Nhứ nhíu mày, "Người này hiểu biết ngươi tới mức nào? Liệu có vấn đề gì không?"

Linh Âm lắc đầu, "Nô tỳ không rõ ạ. Khi trước nô tỳ và cô ta đều là cung nữ làm việc nặng, sau khi cô ta bị điều qua cung Đức Xương thì nô tỳ có đi tìm cô ta mấy lần để tìm hiểu tình huống, tuy nhiên không tiết lộ thân phận thật của nô tỳ."

Thần Nhứ trầm ngâm một lúc, "Một cung nữ quét tước thì sao lại được Mạc Ly chú ý? Chuyện này nhất định phải lập tức điều tra rõ ràng." Nàng ngẩng đầu nhìn Linh Âm cùng Lâm Lang, "Nếu cung nữ này có vấn đề thì lập tức diệt trừ. Tới giờ khắc này, hai người các ngươi không ai được phép xảy ra chuyện gì." Thái độ thận trọng của nàng khiến Linh Âm và Lâm Lang lo sợ.

Lúc Cảnh Hàm U về cung, Thần Nhứ đã dọn xong kinh văn ngồi dưới hành lang ngắm hoa. Cảnh Hàm U cười đi tới thì thấy trong tay Thần Nhứ loé ánh sáng. Vẻ mặt nàng trở nên nghiêm túc, ra tay như điện, đồ vật chói mắt của Thần Nhứ đã vào tay nàng.

Là một thanh đao nhỏ tinh xảo.

"Nàng làm gì vậy?" Cảnh Hàm U lập tức cảnh giác. Tuy Thần Nhứ không còn nội lực nhưng đến cùng không phải một nữ tử tầm thường. Nếu nàng muốn, dùng cây đao nhỏ này đối phó hai, ba người cũng không thành vấn đề.

"Lời này ta nên hỏi nàng mới phải." Thần Nhứ bị đoạt đao cũng không tức giận, đứng dậy lấy lại đao nhỏ từ Cảnh Hàm U. Đao nhỏ ở trong tay nàng lóe lên, đã biến mất không còn tăm hơi. Loé lên lần nữa, lại trở về trong tay nàng. "Cầm bút cả ngày, tay cứng đờ nên cầm đao nhỏ để hoạt động khớp xương, nàng cho rằng ta muốn làm gì?" Nàng nói đến lý lẽ thẳng thắn.

Cảnh Hàm U tin lời này mới lạ. Nhưng lần này nàng cũng không vội vã đi đoạt đao, mà là kéo tay Thần Nhứ đè lên, bộ dạng lấy lòng kia làm cho Thần Nhứ tức cũng không được, vui cũng không xong.

"Được rồi, còn có người nhìn kìa. Nàng không biết xấu hổ nhưng ta thì biết." Thần Nhứ rút tay về, ngoan ngoãn giao đao nhỏ lại cho Cảnh Hàm U, "Miễn cho nàng không yên lòng." Nói rồi trở về tẩm điện.

Cảnh Hàm U lập tức đi theo, cung nữ thiếp thân Trần Tâm biết điều canh cửa, không cho người khác lại gần.

Trong tẩm điện, Cảnh Hàm U từ phía sau ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của Thần Nhứ, hai thân thể dính chặt vào nhau. "Thần Nhứ, ta rất mệt." Nàng gối đầu lên bả vai Thần Nhứ, rầm rì.

Trái tim Thần Nhứ run lên, xoay người nhìn vẻ mặt uể oải không hề che giấu của Cảnh Hàm U, đau lòng vươn tay ôm cổ nàng. "Dùng bữa tối rồi nghỉ sớm một chút đi." Nói, khẽ hôn lên môi nàng một cái.

Cánh tay quanh eo càng dùng sức. "Nàng như vậy, ta làm sao nghỉ ngơi?" Trong sự uể oải có một chút oán giận, tay Cảnh Hàm U đã bắt đầu không ngoan ngoãn.

Thần Nhứ thở dài, mình coi như tự làm bậy thì không thể sống. "Dù gì cũng phải dùng bữa rồi nói."

Ban đêm, Cảnh Hàm U thoả mãn ôm giai nhân ngủ say vào lòng, cong cong khóe miệng. Nàng rất rõ ràng, ở phương diện này Thần Nhứ sẽ luôn nhân nhượng nàng, cũng như ở những phương diện khác nàng cũng sẽ thỏa hiệp như thế.

Thoáng chốc đã trôi qua nửa tháng, sứ đoàn nước Tiêu đã tiến vào thành Tinh Lam, Thần Nhứ cũng đã chép được một nửa trong tổng số ba mươi bộ kinh văn. Ngày hôm đó chép xong chữ cuối cùng của kinh "Đại Bát Niết Bàn", Thần Nhứ rốt cuộc ngẩng đầu lên. Nàng phất tay một cái, Linh Âm bên cạnh hầu hạ bắt đầu thu dọn giấy mực. Thần Nhứ xoa xoa cái cổ đau nhức, động đậy mấy lần.

"Phía cung Đức Xương đã điều tra xong chưa?" Nàng hỏi, tựa như lơ đãng.

Linh Âm đáp: "Đã điều tra xong rồi ạ. Nghiên Tâm cũng không rõ thân phận thật của nô tỳ."