Luyện Khí Mười Vạn Năm

Chương 95: Trận Chiến Của Người Đứng Đầu.



"Khoan đã. Theo ta thấy, hôm nay cuộc tỷ thí này đã không còn bất kỳ ý nghĩa gì, đã không cần thiết tiến hành tiếp nữa."

Âm thanh dập dờn trên trời cao chầm chậm rơi xuống, cũng không có vẻ sấm rền to lớn gì nhưng truyền vào trong tai mọi người lại vô cùng rõ ràng.

Tất cả mọi người ngẩng đầu nhìn lên trời, bóng dáng hai người Từ Dương và Hoàng Thiên vững vàng đáp xuống giữa đài chiến đấu.

"Là hắn! Từ Dương của Thiên Lam Tông, gần đây danh tiếng gia hoả này nổi nhất, nghe đồn hắn là lão tổ tông của Thiên Lam Tông, sâu không lường được đấy!"

"Có chuyện gì xảy ra vậy? Ta nhớ Thiên Lam Tông báo danh dự thi là tông chủ đương nhiệm của bọn họ, Lăng Thanh Thù mà, làm gì đấy, đây là biểu hiện của việc sát giờ muốn thay người sao?"

Từ Dương cười khẽ quét mắt nhìn đám người, sau đó lên tiếng trả lời nghi hoặc trong lòng bọn họ.

"Đó là bởi vì, có người bố trí mai phục giữa đường bắt mất tông chủ của Thiên Lam Tông ta, ý đồ trực tiếp đoạt lấy danh hiệu đứng đầu trong tỷ võ lần này!"

Lời của Từ Dương vừa nói ra quá kinh người, Bát hoàng tử còn nhíu chặt lông mày, dưới cơn thịnh nộ vỗ bàn đứng dậy: "Người kia là ai, dám làm càn ở luận võ của Hoàng triều Đại Hạ ta, bắt lại cho ta!"

"Khoan đã! Bát đệ, luận võ lần này chúng ta chính là muốn tuyệt đối công bình công chính, nếu như người này không nói dối, thật sự có người bởi vì tranh đoạt danh hiệu đứng đầu, động tay chân với những người dự thi khác, một khi thẩm tra ra thì làm mất mặt mũi hoàng tộc ta đấy, không thể không thận trọng!"

Ngũ hoàng tử xem như là một trong những người cạnh tranh đối đầu với Bát hoàng tử, đương nhiên không chịu bỏ qua cơ hội này, lập tức lựa ý hùa theo Từ Dương.

Tam hoàng tử ở bên cạnh cũng bình tĩnh gật đầu một cái, lần nữa nhìn về phía Từ Dương.

"Các hạ không ngại chỉ ra đối tượng ngươi hoài nghi ngay tại đây chứ, nếu như không nói dối, bản hoàng tử sẽ cho Thiên Lam Tông các ngươi một công đạo!"

Điều Từ Dương chỉ chờ câu nói này, hắn chậm rãi giơ tay lên, chỉ thẳng vào Triệu Thiên Huân.

"Chính là đại tông chủ của Thiên Vũ Tông, Triệu Thiên Huân!"

"Sao cơ! Chuyện này... Chuyện này sao có thể?"

"Thiên Vũ Tông, Triệu Thiên Huân vốn là cường giả đứng đầu quận Thiên Vũ, cũng là người được quan tâm nhất lần luận võ này, với thực lực của hắn ta căn bản không cần đùa nghịch âm mưu như vậy, chuyện này nói ra hơi không thông nha!"

"Không sai, tiểu tử ngươi ăn không nói có, nói xấu Thiên Vũ Tông, ngươi có chứng cứ gì không?"

Không ít người mang thái độ hoài nghi, đồng thời cũng có không ít cường giả Động Thiên cảnh của Thiên Vũ Tông cũng há miệng phụ hoạ, tư thế rõ ràng là lấy thế đè người.



Từ Dương lười đôi co với những người này, một chân dẫm xuống, cỗ linh khí cuồn cuộn như đại dương chấn động ra khắp bốn phương tám hướng, tất cả tu sĩ Động Thiên cảnh trở xuống đều bị văng ngược ra ngoài, ngay cả những cường giả Động Thiên cảnh cũng đều bị chấn động đến mức thể mạch co rút, tâm huyết nghịch hành, suýt nữa đã hỗn loạn nguyên khí căn bản.

"Tu vi thật mạnh! Lời đồn quả nhiên không ngoa, gia hỏa này căn bản không phải tu sĩ Luyện Khí kỳ đơn giản như vậy đâu!"

"Thật đáng sợ... Thế, hắn muốn cứng rắn với tất cả mọi người ư?"

Từ Dương nhìn thấy vẻ mặt khiếp sợ của mọi người chỉ bình thản nở nụ cười: "Hiện trường, có vị nào dám khiêu chiến Triệu đại tông chủ của Thiên Vũ Tông không?"

Thủ lĩnh các phe vốn đều định khiêu chiến. Nhưng vừa mới bị Từ Dương nhẹ nhàng bâng quơ đạp một cước làm chấn động như vậy, đều cảm thấy căn cơ mình quá nông cạn, ở trước mặt Từ Dương căn bản vốn không đáng nhắc tới, tất nhiên cũng đã từ bỏ ý định muốn bước ra làm mất mặt.

"Nếu như không có, vậy để ta, trực tiếp cùng Triệu Thiên Huân đến một trận chung kết, lúc ta tự tay trấn áp hắn, chân tướng tất nhiên cũng rõ ràng với mọi người rồi."

"Hừ, tiểu tử ngươi khẩu khí lớn thật đấy, chỉ là một tên Luyện Khí kỳ mà cho dù mạnh hơn nữa, ngươi có thể đánh lại Động Thiên đỉnh phong, người đứng đầu quận Thiên Vũ?"

Người này không biết là tu sĩ của tông môn nào, nhưng rõ ràng cũng là một trong những nanh vuốt của Thiên Vũ Tông.

Từ Dương cũng không bài trừ những người như lão giả này, trong lòng nổi lên ý định giết gà dọa khỉ, một chưởng cách không đánh ra, áo đạo bào của lão giả tóc trắng vừa lên tiếng nói chuyện ngay lập tức nát vụn, người bị đánh giống như một lão điên vậy, bản năng ôm lấy cơ thể mình rồi la lên chạy trốn biến mất ở trước mặt mọi người...

"Trời ạ! Chuyện này, thế này cũng quá khoa trương rồi?"

"Lực đạo cách hơn vài trăm thước lại dễ như trở bàn tay đánh vỡ cương khí hộ thể của cường giả Động Thiên cảnh, còn có thể khống chế lực đạo đến trình độ tinh diệu như vậy, nổ tung áo bào của lão ta mà không thương tổn cơ thể lãi một chút nào. Năng lực ngự linh dày công tôi luyện như vậy, căn bản không phải nhóm chúng ta có thể chống lại!"

Không ít người ăn dưa hóng chuyện bên cạnh cuối cùng cũng đàng hoàng lại, ai nấy mắt lớn trừng mắt nhỏ, tất cả đều ngậm miệng.

Cũng đúng lúc này, Tam hoàng tử trực tiếp điểm tên Triệu Thiên Huân, đồng thời lần nữa bày tỏ lập trường ủng hộ Từ Dương.

"Hai vị hoàng đệ, theo ta thấy, phụ hoàng tổ chức luận võ lần này chính là vì tuyển chọn đề bạt nhân vật lãnh tụ giới tu luyện trong nước ta, chỉ cần có thể chọn ra người mạnh nhất, quá trình đã không quan trọng nữa. Từ Dương này cùng Triệu Thiên Huân tỷ thí, hẳn là kết quả cuối cùng mà chúng ta muốn nhìn thấy."

Ngũ hoàng tử lập tức ôm quyền cúi người: "Tam ca nói phải, vậy để hai người bọn họ trực tiếp tỷ thí với nhau đi. Nếu Triệu Thiên Huân thắng, vậy chứng tỏ tiểu tử này tới quấy rối, còn nếu thật sự hắn thắng, vậy chuyện gọi là cướp người mà hắn nói cũng lộ ra chân tướng, ta thấy có cho hắn trăm lá gan cũng không dám trêu đùa uy nghiêm của hoàng tộc ta."


Hoàng Thiên ở một bên hừ cười một tiếng, thầm nghĩ ở trước mặt Từ Dương, Hoàng triều Đại Hạ thì được tính là gì?

Triệu Thiên Huân thấy không có lựa chọn nào khác, chỉ đành phải nhắm mắt hạ xuống chiến đài, hơn nữa, hắn ta cũng thật sự muốn được thể nghiệm thử một chút thực lực thật sự của Từ Dương.

Dù sao muốn chiếm Thiên Lam Tông, cửa ải Từ Dương này sớm muộn gì cũng phải qua.



"Ầm ầm!"

Một luồng khí tức cường đại nổ lan ra, các phe ở hiện trường đều kinh ngạc!

Sau lưng Triệu Thiên Huân có một thanh trường đao màu ngăm đen xuất hiện.

"Là nó! Bảo đao được xưng là đệ nhất Đại Hạ, Vẫn Tinh Đao! Nghe nói chủ nhân đời trước của cây đao này từng một đao chém nát một ngọn núi lớn đấy!"

Triệu Thiên Huân cười lạnh vuốt nhẹ thân đao, hưởng thụ lời ca ngợi ríu rít của những người xung quanh, rồi lạnh lùng nhìn về phía Từ Dương.

"Ngươi không cần binh khí sao? Chỉ là thể xác phàm tục, không ai có thể đỡ nổi sự sắc bén của Vẫn Tinh Đao, ta sợ ngươi ngay cả chết cũng không biết mình chết như thế nào."

Từ Dương cười: "Cứ việc dùng miếng sắt vụn ấy chém ta, ta động một chút thì coi như ta thua."

Nụ cười trên mặt Triệu Thiên Huân nháy mắt vụt tắt, hắn ta không cảm thấy lời này của Từ Dương là thật sự phát ra từ nội tâm, chỉ cho rằng đối phương đang miệt thị trào phúng mình, lập tức đưa tay nâng đao chém xuống mặt đối phương.

Ầm ầm!

Lưỡi đao vô cùng cuồng bạo, không nghiêng không lệch chém thẳng về phía mặt Từ Dương.

Ánh sáng màu đen u ám ngưng luyện đến cỡ nào? Nếu đổi lại thành người khác, duới một đao này, không cùng một cảnh giới với Triệu Thiên Huân thì nhất định sẽ bị chém thành thịt nát.

Cảnh giới đệ nhất phối hợp binh khí đứng đầu, tạo nên uy danh người đứng đầu quận Thiên Vũ- Triệu Thiên Huân.

Đương nhiên, sau cuộc tỷ thí này, tất cả sẽ không còn một xu quan hệ nào với hắn ta nữa.

Ầm!

Lưỡi đao bổ xuống vị trí cách đỉnh đầu Từ Dương một tấc, lại bị phản chấn ra xung quanh bởi một luồng sáng như ngôi sao khó mà tưởng tượng được.

Triệu Thiên Huân tránh cũng không thể tránh, bất ngờ bị một lực mạnh dội lại, cả người lẫn đao đều bị bắn văng ra trăm thước...

"Chuyện, chuyện gì vậy!"

"Từ Dương đó, ngay cả nhúc nhích cũng không hề, đã đánh bay cả Vẫn Tinh Đao rồi?"