"Quả nhiên, hấp thụ pháp hồn càng cường đại, tu vi tăng lên càng nhanh." Thiết Kiên tự nhủ một câu, trên mặt mơ hồ hiện lên một chút lo lắng.
Thời điểm mới thôn phệ pháp hồn của Đường Hối, rõ ràng hắn phát hiện Dị Hỏa trong đan điền tựa hồ rơi vào một loại trạng thái cực kỳ cuồng nhiệt, làm ảnh hưởng đến tâm cảnh, xuất hiện sự hưng phấn ngắn ngủi.
Bên ngoài có vẻ đau đớn, nhưng sâu trong nội tâm của hắn lại có đôi chút hưởng thụ loại cảm giác thôn phệ pháp hồn này.
"Xem ra sau này phải rèn luyện thêm tâm cảnh, nếu không khống chế được Dị Hỏa, chỉ sợ sẽ diễn biến thành vì tăng tiến tu vi, trắng trợn đi thôn phệ pháp hồn của người khác." Thiết Kiên lau mồ hôi trên trán, thầm nghĩ trong lòng.
Nếu không phải vì báo thù, hắn không hề muốn đi con đường cực đoan này. Hắn muốn tu luyện từng bước một, cố gắng nâng cao tài nghệ luyện kiếm, cho đến khi trở thành Linh Kiếm Sư mà hắn tha thiết mơ ước.
Một lát sau, Thiết Kiên thu liễm tâm tình, tháo chiếc nhẫn màu trắng bạc trên tay thi thể của Đường Hối, đeo vào tay mình.
Hắn dùng thần thức dò xét qua, phát hiện không gian trong nhẫn trữ vật không lớn, chỉ lớn bằng một cái hộp gỗ ba mét vuông. Bên trong ngoại trừ ít quần áo và vật dụng hằng ngày, chỉ có một vài thứ khác.
Thiết Kiên truyền Pháp lực vào trong nhẫn, trên mặt chiếc nhẫn có ngân quang chớp động, những thứ đó liền lập tức xuất hiện, rơi xuống mặt đất.
Hắn cúi đầu nhìn xuống, trước tiên nhặt lên một cái bạch ngọc bình sứ, mở ra ngửi, chỉ cảm thấy một mùi hương cực kỳ gay mũi từ trong tỏa ra, hắn vội vàng nín thở đậy kín lại.
Sau đó, hắn lại nhặt một quyển sách cũ kỹ màu xanh lên, lật xem một lúc, khi phát hiện nó là một quyển công pháp tu luyện bình thường, thì ném vào lại trong nhẫn trữ vật.
Cuối cùng, hắn nhặt lên cái lệnh bài màu vàng to cỡ bàn tay, quan sát nó một cách cẩn thận.
"Đây là... Vân Long lệnh, sao có thể như vậy, chẳng lẽ chuyện Thiết gia ta bị diệt tộc, còn có sự tham dự của hoàng thất?" Chỉ nhìn trong chốc lát, vẻ mặt của Thiết Kiên đột nhiên biến đổi, ngón tay xoa nhẹ trên hoa văn và đồ án Ngũ Trảo Kim Long, tự lẩm bẩm.
Vân Long lệnh do hoàng thất Tấn Quốc đặc chế, Hoàng Đế đích thân khống chế, chỉ có thành viên hoàng thất mới có thể nắm giữ loại kim lệnh đặc thù này. Ngoại trừ không thể điều động quân đội ra, nó gần như ngang hàng với sự hiện diện của Hoàng Đế.
Trong toàn bộ Tấn Quốc, người có thể nắm giữ vật này, chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.
Xem ra chuyện này phức tạp hơn nhiều so với tưởng tượng.
Thiết Kiên cầm lệnh bài trong tay, suy đi nghĩ lại cũng nghĩ không ra nên tạm thời gạt nó sang một bên.
Hắn thu lệnh bài vào nhẫn trữ vật, lại đến bên cạnh thi thể của Hồ Vi, tìm kiếm một lúc, trong ngực y tìm được mấy tấm phù lục cùng một phong thư.
Trong lòng Thiết Kiên hơi động, vội vàng mở phong thư, một tay vân vê luồng hỏa diễm, soi sáng trang giấy và xem xét một cách cẩn thận.
"Thiết Thụ lẻn vào Kinh Thành, cá đã vào chậu, gấp rút truy nã Thiết Kiên, thời gian không còn nhiều."
Trên Trang giấy chỉ có mấy lời này, nhìn thấy mà khiến tâm thần của Thiết Kiên chấn động, tâm trạng có chút phức tạp.
Chạy trốn thời gian dài như vậy, đây là lần đầu tiên hắn biết được tin tức về phụ thân của mình.
Xem ra những gì Đường Hối nói trước khi chết điều là sự thật, thì ra phụ thân người thật không gặp nạn, mà là tiềm nhập vào kinh đô Đại Tấn. Nhưng đọc nội dung phong thư, tựa hồ ở nơi đó còn có nguy hiểm đang chờ người.
" Xem ra cần phải nghĩ biện pháp, cứ liên hệ trước với phụ thân rồi hẵng tính..."
Thiết Kiên hít một hơi thật sâu, thu liễm tâm trạng một chút, thu phù lục và phong thư vào. Sau đó nhặt chuôi cổ kiếm màu vàng trên mặt đất lên, đồng dạng thu vào bên trong nhẫn trữ vật.
Hắn đứng dậy, vừa định đi về phía Yến Tử, dưới chân đột nhiên đá vào vật gì đó, quay cuồng hai cái, ngã vào bụi cỏ bên cạnh.
Thiết Kiên hơi ngẩn ra, bước tới nhặt nó lên, xem xét cẩn thận.
Chỉ thấy một vật toàn thân đen kịt, tâm hình tròn đáy vuông, nó chính là một cái tư nam*. Chỉ to cỡ bàn tay, xung quanh được đánh dấu phương vị của ngũ hành và thiên can địa chi*, ở trung tâm thì lơ lửng một cái thìa màu bạc, cán thìa nhỏ dài chĩa vào ngón tay của mình.
Thiết Kiên đẩy thìa bạc trong mâm chuyển động một chút, khiến nó chỉ phương hướng khác.
Nhưng rất nhanh, khay ở giữa có một tia sáng lóe lên, chiếc thìa bạc lập tức quay lại, lần nữa chỉ vào chính mình.
Sau mấy lần thử nghiệm, kết quả đều giống nhau.
"Tham Phù la bàn..." Đôi mắt của hắn híp lại tựa như có chút suy nghĩ, nghi ngờ nói.
Chỉ cần người nào đó hoặc là vật gì đó, có dán Định Hướng phù đã được tinh chế từ trước, dù là cách xa nhau nghìn vạn dặm, khi vận dụng Tham Phù la bàn thì có thể biết được vị trí trính sác.
"Bọn họ dùng thứ này tìm ta sao? Không đúng, trên người ta sao lại có Định Hướng phù?" Thiết Kiên nghi hoặc, trong lòng chợt động, như nghĩ đến cái gì.
Hắn vội vã tìm trong ngực mình, lấy ra một túi thơm màu đỏ hình kiếm.
Thiết Kiên một tay cầm túi thơm không ngừng di động phương hướng, trên tay bên kia, thìa bạc của Tham phù la bàn cũng liên tục thay đổi, luôn hướng về phía túi thơm.
"Quả nhiên là vật này! Chẳng lẽ?" Thiết Kiên nói, ném la bàn lên, một quyền đập thành phấn vụn.
Sau đó, hắn cẩn thận mở túi thơm ra, xem xét hương liệu bên trong, quả nhiên phát hiện một mảnh phù chỉ cuốn thành cuộn nhỏ.
Nhìn túi thơm và phù chỉ trước mắt, Thiết Kiên không khỏi có chút ngây dại, một vài hình ảnh trong đầu không ngừng xuất hiện:
Đó là một thiếu nữ nhỏ nhắn xinh xắn trong liên hoa quần, trạc tuổi Thiết Kiên, khuôn mặt thanh tú, dáng vẻ lại hết sức trưởng thành, bộ ngực khá đầy đặn, lại mảnh mai hoàn mỹ không chút tỳ vết.
"Thiết Kiên, sau này huynh nhất định phải trở thành luyện kiếm sư lợi hại hơn so với phụ thân của muội."
"Đương nhiên rồi! Ta nhất định sẽ trở thành luyện kiếm sư lợi hại nhất... Không, là Linh kiếm sư lợi hại nhất. Đến lúc đó Tiểu Tiểu muội chính là phu nhân của Linh kiếm sư mạnh nhất."
"Cái này cho huynh, là muội tự làm đấy, huynh không được làm mất!"
"Thật thơm! Giống như Tiểu Tiểu bảo bối của ta vậy!"
"Không… không thể nào là nàng! Nếu không… ngày đó sao nàng lại thả ta đi?" Thiết Kiên liều mạng lắc đầu, đủ loại suy nghĩ chất chứa hiện lên trong lòng hắn. Sau đó hắn lấy phù chỉ ra, thuận tay tạo một luồng Xích Diễm, thiêu nó thành tro.
Lúc trước khi hắn rời khỏi Đàm Châu, Ninh Tiểu Tiểu đã từng nói, nàng cũng không biết vì sao phụ thân Ninh Kham lại ra tay với Thiết gia.
Dựa trên sự hiểu biết của hắn về Ninh Tiểu Tiểu, Định Hướng phù bên trong túi thơm, nhất định không phải của muội ấy.
Thiết Kiên nghĩ đến đây, lại cất kỹ túi thơm, bước nhanh đến gốc cây, nâng Yến Tử vẫn hôn mê chưa tỉnh lên lưng. Sau khi đi được hai bước, lại vòng trở lại, vung cổ tay một hồi, mấy viên hỏa cầu bắn ra, nhất thời biến ba cỗ thi thể của đám Hồ Vi thành tro bụi. Sau đó đi một mạch trở về Việt Kinh.
...
Một đêm kịch chiến, thời điểm trở lại phủ đệ của Yến thị, trời đã sáng trưng.
Tiểu Toán Bàn vốn muốn tới hầu hạ tiểu thư rời giường, lại đúng lúc thấy Thiết Kiên cõng Yến Tử trở về. Cảnh tượng này làm nàng nhất thời sợ tới mức mặt không còn chút máu.
Khi biết tiểu thư thân bị trọng thương, tiểu nha hoàn khóc đến lê hoa đái vũ*, vội vàng chạy đến Hồi Xuân Đường mời một vị Luyện Đan sư tới.
"Ngoại thương trên người Yến cô nương không đáng ngại. Chỉ có Tử Lân độc này, dù đã dồn nó vào trong lòng bàn tay, không còn lan ra, nhưng trước đó cũng đã ảnh hưởng đến tâm thần, cho nên mới hôn mê mãi không tỉnh." Lão Luyện Đan sư với vẻ ngoài tiên phong đạo cốt*, sau khi tra xét thương thế trên người của Yến Tử, khẽ vuốt chòm râu dưới, chậm rãi nói.
“Xin tiên sư nhất định phải cứu tiểu thư nhà ta." Tiểu Toán Bàn nước mắt trên mặt còn chưa khô hẳn, vội vàng nói.
"Tử Lân độc xưa nay hiếm thấy, chỉ sợ cả Việt Kinh cũng không có loại đan dược nào giải được độc này, nếu muốn cứu Yến cô nương, lão phu có một phương pháp, các ngươi có thể thử một lần." Lão Luyện Đan sư trầm ngâm nói.
"Kính xin tiên sư chỉ giáo." Thiết Kiên nghe xong lời ấy, không chút do dự nói.
"Tử Lân độc vốn bắt nguồn từ Tử Lân khoáng thạch, vạn vật đều có sinh khắc. Bên trong Hỏa vân sơn mạch có một loại Thực Lân thú, chúng rất thích nuốt loại khoáng thạch này, niếu có thể rót dịch mật của chúng vào nơi tập trung Tử Lân độc, liền có thể hòa tan loại độc này." Lão Luyện Đan sư giải thích.
Dứt lời, hắn suy nghĩ một chút, lại nhắc nhở: "Phải dùng dịch mật còn tươi, vì vậy nếu có thể bắt sống Thực Lân thú mang về, lấy gan ngay tại chỗ, tất nhiên là tốt nhất, thế nhưng..."
"Hỏa vân sơn mạch cách Việt Kinh chúng ta xa như vậy, qua lại phải trì hoãn trong bao lâu... Tiên sư, không còn biện pháp khác hữu dụng sao?" Tiểu Toán Bàn vội vàng nói.
"Vấn đề thời gian cũng không cần quá lo lắng, Tử Lân độc bên trong Yến cô nương đã bị áp chế, ít nhất trong vòng nửa năm sẽ không phát sinh biến hóa. Lão phu còn có một bình Ngọc Lộ đan, có thể cho tiểu thư phục dụng, trong lúc nàng hôn mê chỉ phục vật này, cũng có thể duy trì sinh cơ." Lão Luyện Đan sư lấy từ trong tay áo ra một bạch ngọc bình sứ, đưa cho Tiểu Toán Bàn.
Tiểu Toán Bàn thấy thế, vội thu nhận.
Sau khi tiễn lão Luyện Đan sư, Tiểu Toán Bàn nhìn chằm chằm vào Thiết Kiên với đôi mắt đỏ hồng, bộ dạng muốn hắn giải thích thật thỏa đáng.
“Vì sao tiểu thư đang yên đang lành đi ra ngoài một chuyến, khi trở về cùng huynh lại biến thành như vậy?”
Thiết Kiên cười khổ một tiếng, cũng không giải thích gì, chỉ nói một câu: "Ta đi Hỏa Vân sơn mạch bắt Thực Lân thú, muội ở nhà chăm sóc tiểu thư". Sau đó liền rời khỏi Yến phủ, đi thẳng về phía tây thành.
Mấy ngày sau, kết quả khiêu chiến luyện kiếm của hai nhà Yến - Tôn, được truyền khắp phố phường của Việt Kinh.
Không ít tộc trưởng của gia tộc có giao hảo với Yến gia, nhao nhao chạy tới cửa dò hỏi. Nhưng vì Yến Tử bị thương hôn mê, nên đều bị Tiểu Toán Bàn ngăn cản.
Chỉ có Trần Quang thương thế chưa lành ra mặt, tiếp đãi những người này.
Sau khi y lấy ra Xích Diễm kiếm do Thiết Kiên luyện chế, những người này mới thực sự tin tưởng vào lời đồn, tất cả đều tán thưởng không ngớt.
Rất nhanh, việc làm ăn trong Kiếm Phô phát đạt hơn, cũng trở nên náo nhiệt hơn, người đến cầu kiếm nối dài không dứt. Chỉ có điều thương thế của Trần Quang chưa lành, Thiết Kiên lại không có ở đây, vì vậy bên chỗ Kiếm Lư của Hiết Sơn đại điện, vẫn chưa mở lò.
Sau một tháng, Tôn gia đột nhiên trở nên vô cùng khiêm tốn với Yến gia. Đúng hẹn đưa tiền bồi thường đến Yến gia.
Nhị thúc đã trở về từ biên giới, đứng ra tiếp nhận tiền bồi thường từ Tôn gia, cũng tạm thời phụ trách sự vụ lớn nhỏ của Yến gia, cuộc phong ba này cuối cùng từng bước dịu xuống...
- -------------------
*Chú thích:
- Lê hoa đái vũ: Câu thơ miêu tả vẻ đẹp khi khóc của Dương quý phi trong bài “Trường hận ca” của Bạch Cư Dị.
“Lê hoa nhất chi xuân đái vũ” (Cành hoa lê lấm tấm hạt mưa xuân)
- Tiên phong đạo cốt: Phong cách của người tu tiên.
- Thiên can địa chi là Can Chi (tiếng Trung: 干支 (Can Chi)/ Gānzhī), đôi khi gọi dài dòng là Thiên Can Địa Chi (tiếng Trung: 天干地支 (Thiên Can Địa Chi)/ Tiāngān dìzhī) hay Thập Can Thập Nhị Chi (tiếng Trung: 十干十二支 (Thập Can Thập Nhị Chi)/ Shí gàn shí"èrzhī), là hệ thống đánh số thành chu kỳ được dùng tại các nước có nền văn hóa Á Đông như: Trung Quốc, Việt Nam, bán đảo Triều Tiên, Nhật Bản, Đài Loan, Singapore và một số quốc gia khác. Nó được áp dụng với tổ hợp chu kỳ sáu mươi (60) trong âm lịch nói chung để xác định tên gọi của thời gian (ngày, giờ, năm, tháng) cũng như trong chiêm tinh học. Người ta cho rằng nó có xuất xứ từ thời nhà Thương ở Trung Quốc.