Thiết Kiên thấy này, trong lòng hơi trấn an, biết rõ đây là biểu hiện Tán Hỏa Vân Tinh toả ra toàn bộ hỏa lực.
Hắn chậm rãi phun ra ngụm trọc khí, đổ kiếm phôi ra khỏi máng đá, dụng kìm thép kẹp lại nung cháy...
Bên Thiết Kiên vừa mới hoàn thành bước dung luyện thành phôi, trên quảng trường cũng đã có người hoàn thành luyện kiếm, đi ra khỏi thạch thất.
Đó là một trung niên luyện kiếm sư tuổi chừng 40, có gương mặt hình chữ quốc. Ở trước mắt bao người, đem một thanh pháp kiếm trắng như tuyết, đưa đến thạch đài trên quảng trường, giao cho tám vị đại luyện kiếm sư tiến hành bình giám.
Mấy vị đại luyện kiếm sư trải qua truyền tay kiểm tra, sau một lúc trao nghị luận, do một vị lão giả râu trắng trong đó đứng lên tuyên bố: "Lâm thị thương hội, luyện kiếm sư Lâm Lang. Luyện chế Bạch Hồng Kiếm, thượng phẩm pháp kiếm, giáp đẳng, chất ưu."
Thanh âm vang vọng trên khắp quảng trường.
Lời kia vừa dứt, bên cạnh sớm có một tên quan viên của Công Tạo Ti, ghi chép thông tin về thanh kiếm này vào trong sổ.
Còn một người khác, hai tay cầm lấy thanh kiếm, đưa đến trên một chiếc bệ đựng kiếm bên trái thạch đài.
Trung niên luyện kiếm sư kia nghe được lời bình này, trên mặt lộ vẻ vui mừng, sải bước đi đến thương hội của mình, mà ở bên này cũng sớm có người tươi cười tới tiếp đón.
Những ai có giao hảo thương hội này, thì đều có người tới chúc mừng, khiến cho quảng trường vô cùng náo nhiệt.
Bất quá, sớm hoàn thành luyện chế như hắn, rời khỏi kiếm thất cũng không có mấy người. Phần lớn người đều ở ngày thứ năm, sáu mới rời khỏi kiếm thất, trở lại quảng trường.
Chỉ có điều thần sắc bộ dáng của bọn họ, cũng là thiên hình vạn trạng, có vài phần tương tự thí sinh đi ra khỏi trường thi trong kỳ khoa cử.
Trong đó người phát huy năng lực, luyện chế ra pháp kiếm cao hơn lúc bình thường; cũng có kẻ thất bại thảm hại, hao hết tất cả tài liệu cuối cùng không thể luyện chế thành công.
Tình cảnh này, đối với những thương hội và gia tộc tới tham gia đại hội lần này, hoặc sớm đã chuẩn bị tâm lý, hoặc đã quen thuộc, cho nên cũng không thể dẫn tới quá nhiều chú ý.
Cho đến tận giữa trưa ngày thứ sáu, khi một đại hán khôi ngô thân cao gần trượng, vai khiêng một thanh cự kiếm lưỡi rộng màu đỏ tươi ra khỏi kiếm thất, mới khiến cho mọi người đồng thanh khẽ hô.
Lúc đại hán đưa cự kiếm đến đài bình giám trên quảng trường, sau khi tám vị đại luyện kiếm sư tra xét xong, đều mừng rỡ không thôi.
Vị lão giả râu trắng kia càng kích động đến mức thanh âm hơi run rẩy, tuyên bố: "Thanh cực phẩm pháp kiếm đầu tiên của đại hội lần này! La gia thương hội, La Hầu. Luyện chế Tinh Văn Liệt Thạch Kiếm, cực phẩm pháp kiếm, giáp đẳng, chất ưu!"
Vị lão giả râu trắng vừa dứt lời, toàn bộ quảng trường nhất thời sôi sục, gần như tất cả mọi người đều hoan hô.
Dù là Tư Đồ Hạo luôn ngồi yên nhắm mắt dưỡng thần, cũng mở ra hai mắt nhìn người kia vài lần, trong ánh mắt có vài phần tán thưởng.
Đại hán khôi ngô kia tràn ngập kiêu ngạo tự đắc, hưởng thụ ánh mắt sùng bái của mọi người, sải bước đi về phía thương hội của bản thân.
Còn La gia thương hội kia, chính là một trong tứ đại thương hội trong kinh thành, thực lực hơi kém so với ba nhà khác. Hôm nay hắn luyện chế ra pháp kiếm đạt tới cấp độ cực phẩm, đương nhiên là tăng thêm không ít vinh dự cho gia tộc của mình.
Lúc này, gương mặt của hội trưởng ba đại thương hội khác, đương nhiên là không vui vẻ gì.
Không bao lâu sau, luyện kiếm sư của Kim thị thương hội, một trong ba đại thương hội, cũng ra khỏi kiếm thất, trở lại quảng trường.
Nhưng mà, kẻ này khác hẳn với tên kia đại hán lúc trước. Người này là một lão giả dáng người gày gò chừng 50 tuổi, trong tay chống nửa đoạn tàn kiếm màu lam, chòm râu dưới cằm dính đầy máu tươi loang lổ.
Sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, chưa được vài bước, hai mắt bỗng nhiên nhắm lại, trực tiếp hôn mê.
Người của Kim thị thương hội vội vàng chạy qua, luống cuống dìu lão, vội vã xuyên qua đám người, đi về phía nhà đá.
Sau khi bọn hắn rời khỏi, thanh âm nghị luận trên quảng trường thượng không giảm mà còn gia tăng, càng thêm ồn ào.
Qua ước chừng ba canh giờ sau, thân ảnh của Trần Quang cũng xuất hiện trên quảng trường, trên mặt của lão kèm theo chút tiếu ý, trong tay nắm lấy một trường kiếm màu vàng rộng chừng ba chỉ, đi đến trước mặt của tám vị đại luyện kiếm sư, thi lễ, đưa trường kiếm tới.
Khi tám người kia nhìn thấy thanh kiếm này, ánh mắt không khỏi hơi chớp sáng, trong mắt đồng thời toát ra một chút tán thưởng.
"Hỏa hầu tính toán cực kỳ chuẩn xác, kiếm phôi rèn đúc được cũng vừa đúng, không tệ, rất không tệ..." Một lão giả mặc áo bào màu đne nhịn không được tán thưởng.
Sau khi chư vị giám khảo thảo luận, lão giả râu trắng mỉm cười, tuyên bố: "Yến thị thương hội, Trần Quang. Luyện chế Kim Dương Kiếm, thượng phẩm pháp kiếm, giáp đẳng, chất ưu."
Trần Quang lộ vẻ vui mừng, ánh mắt nhìn khắp đám người, không thấy Thiết Kiên, cũng không thấy Yến Tử, sau khi suy nghĩ, trực tiếp đi thẳng xuống quảng trường, đi về phía nhà đá.
Lúc lão trở lại nhà đá của Thiết Kiên, Yến Tử đang ngồi ở mép giường, dùng khăn lông nhè nhẹ lau mặt cho Tiểu Toán Bàn.
"Còn chưa tỉnh lại sao?" Trần Quang tiến vào, nhíu mày hỏi.
Yến Tử nghe tiếng, quay đầu nhìn lại, thấy là Trần Quang, trên mặt khẽ cười, đáp: "Từng mơ mơ màng màng tỉnh lại hai lần, rồi lại mê man. À, người luyện chế xong rồi sao?"
"Ân, may mắn không làm nhục mệnh. Thượng phẩm pháp kiếm, được định giá giáp đẳng." Trần Quang nhìn tới gương mặt của Tiểu Toán Bàn đã hồng hào trở lại, nhẹ gật đầu, nói.
"Thiết Kiên đâu? Huynh ấy còn chưa ra ngoài sao?" Yến Tử gật gật đầu, hỏi.
Vài ngày nay nàng luôn chăm sóc Tiểu Toán Bàn, gần như không rời khỏi nhà đá, cho nên không biết rõ tình huống hiện giờ.
"Ta vừa rời khỏi kiếm thất không bao lâu, còn chưa nhìn thấy hắn, chắc hơn phân nửa là vẫn chưa thể luyện chế hoàn thành." Trần Quang lắc lắc đầu, nói.
"Mục tiêu của huynh ấy lại là cực phẩm pháp kiếm, giờ cũng không biết thế nào? Rồi" Yến Tử lẩm bẩm nói, trên trán đầy vẻ sầu lo...
Mà giờ khắc này, ở bên trong kiếm thất, Thiết Kiên đang nhắm mắt khoanh chân, tĩnh tọa ở trên mặt đất.
Trước người của hắn, có một bình sứ bạch ngọc bị úp ngược, Dưỡng Thần Đan bên trong đã không còn một viên.
Phía trên hai đầu gối của hắn, đặt một thanh trường kiếm dài chừng ba thước, rộng chừng ba chỉ, phía trên thân kiếm toả ra ánh áng đủ màu, đầy hoa văn sặc sỡ, hai bên mũi kiếm là màu trắng như tuyêt, vô cùng sắc bén.
Sau một lát, hắn chậm rãi mở hai mắt, nhẹ nhàng phun một ngụm trọc khí, quang mang trong mắt sáng ngời.
Tay trái cầm ngược thanh kiếm, áp thân kiếm ngang phía trên đùi phải, tay phải thì lấy ra một thanh chủy thủ ngắn nhỏ bằng đồng đen từ bên trong tay áo, chính là một thanh "Đao khắc Khai linh".
Thiết Kiên hơi dừng lại, sau đó hắn nắm lấy chuỷ thủ đồng đen, dùng mũi đao, chỉ về phía thân trường kiếm.
Hai mắt khép hờ, dị quang trong mắt chợt lóe lên. Một phù văn đồ án phức tạp không biết đã sớm thử khắc hoạ qua bao nhiêu lần, chậm rãi hiện lên trong đầu của hắn.
Một khi khắc hoạ phù văn, mũi đao không thể ly khai thân kiếm, nhất định phải liên tục khắc hoạ toàn bộ phù văn, nửa đường chỉ cần có hơi dừng lại, đều có khả năng dẫn đến triệt để thất bại.
Một lát sau, hắn đã lần nữa nhớ lại hoàn chỉnh từng chi tiết nhỏ của phù văn, thậm chí trong liên tục khắc hoạ trong đầu. Sau khi xác nhận không chút sai sót, rốt cục mới chậm rãi di động cánh tay.
Theo sự chuyển động của cánh tay hắn, Hỏa Nguyên Thạch phía trên khắc đao khai linh, cũng tùy theo sáng lên quang mang.
Phía dưới qang mang, một đạo phù văn kết cấu phức tạp, hoa văn rườm rà, từng điểm xuất hiện phía trên trường kiếm sặc sỡ. Quang mang trên Hỏa Nguyên Thạch cũng dần dần trở nên ảm đạm.
Chỉ là tốc độ tiêu hao này, so với ngày đó hắn thấy Trần Quang sử dụng, nhanh hơn không biết bao nhiêu lần.
Mới qua không đến một khắc chuông, phù văn phía trên thân kiếm, cũng chỉ mới khắc hoạ ra không tới một phần ba. Hỏa Nguyên Thạch trên khai linh khắc đao cũng đã linh lực tiêu hao gần hết, quang mang ảm đạm tới cực điểm.
Thiết Kiên hơi căng thẳng, trên trán lập tức chảy đầy mồ hôi.
Loại tình huống này lúc trước hắn sớm đã chuẩn bị tâm lý, bởi vì phù văn mà hắn khắc, chính là Phần Thiên" phù văn cực kỳ tiêu hao linh lực.
Trong quá trình khắc hoạ phù văn này, nhu cầu linh lực đối với hỏa thuộc tính cực lớn, tất cả Hỏa Nguyên Thạch có thể mua được trên thị trường hiện giờ, trên cơ bản đều không có khả năng chịu nổi quá trình khắc hoạ ra một Phần Thiên Phù Văn hoàn chỉnh.
Bất quá, dựa theo phỏng đoán ban đầu của Thiết Kiên, vốn tưởng rằng kia ít nhất có thể trụ được đến lúc khắc hoạ ra hai phần ba phù văn, nhưng bây giờ xem ra, nhiều nhất chỉ có thể chịu được hơn một phần ba, liền triệt để mất đi hiệu lực.
Tốc độ tiêu hao linh lực của Hỏa Nguyên Thạch, thực sự viễn siêu dự liệu của hắn.
Đúng lúc này, chỉ nghe "Đùng" một tiếng giòn vang!
Quang mang của Hỏa Nguyên Thạch trên Khắc đao khai linh hoàn toàn tắt, đột nhiên vỡ vụn, hóa thành bột mịn, vung vãi khắp nơi.
Gần như là cùng lúc đó, mi tâm của Thiết Kiên giật giật, pháp lực bên trong đan điền lập tức mãnh liệt tuôn ra, thuận theo kinh mạch trên bắp tay của hắn chạy đến lòng bàn tay. Tiếp theo đó chảy vào Khai linh khắc đao trong tay của hắn, khiến toàn bộ thân đao đều chuyển thành màu đỏ tươi.
Động tác trên tay của hắn không hề dừng lại, pháp lực trong cơ thể thay thế linh lực của Hỏa Nguyên Thạch, truyền vào thân chuỷ thủ, đường nét phù văn khắc hoạ vẫn trôi chảy như cũ.
Lấy tu vi Trúc Cơ kỳ lúc này của Thiết Kiên, cộng thêm với dị hỏa phệ hồn trợ giúp, pháp lực ẩn chứa bên trong đan điền hơn xa tu sĩ đồng cấp bình thường, đây mới là sức mạnh để hắn dám dùng pháp lực duy trì khắc hoạ "Phạm Thiên" phù văn.
Bất quá, khi hắn truyền pháp lực vào trong khắc đao, rốt cục mới cảm nhận được Phần Thiên Phù Văn tiêu hao linh lực khủng bố đến cỡ nào.
Thiết Kiên chỉ cảm thấy trong đan điền của mình, cứ như bị mở ra một lỗ hổng, pháp lực cũng như nước lũ, điên cuồng tuôn ra bên ngoài. Nếu nói là mình đang truyền pháp lực cho phù văn, chẳng bằng nói phù văn đang điên cuồng thôn phệ pháp lực của hắn.
Thiết Kiên có phần kinh hãi, mạnh mẽ ổn định lại tâm thần, dùng hết khả năng áp chế pháp lực lưu chuyển, để không dẫn đến tình trạng thực sự vô pháp khống chế.
Quanh cơ thể của hắn, pháp lực tuôn ra ào ạt mang đến từng trận không khí chấn động, không ngừng bồng bềnh, sương mù màu trắng nhè nhẹ cũng lũ lượt bốc hơi ra.