Lúc mặt trời ngày hôm sau dâng lên, thân thể của Thiết Kiên gần như đã triệt để đông cứng, cả ý thức cũng có chút mơ hồ không rõ.
Mà lúc ánh nắng đầu tiên từ đằng đông rơi vào trên thân của hắn, một dòng nước ấm lập tức dâng lên từ trong đan điền, chậm rãi chảy khắp toàn thân, khu trừ toàn bộ cảm giác băng hàn trên người hắn.
Thiết Kiên vội vàng cởi bỏ chiếc áo choàng đang mặc, hoạt động cơ thể một chút, phát hiện đau nhức xương khớp đã hoàn toàn biến mất, ngày hôm qua đã tiêu hao hết thể lực, dĩ nhiên cũng hoàn toàn khôi phục.
Hắn cảm thấy vui vẻ, lập tức tiếp tục leo lên đỉnh núi.
Sau một ngày leo trèo gian nan vất vả, trong đêm không có gió núi se lạnh, thay vào đó chính là dông tố đầy trời.
Nhiều tiếng sấm vang vọng khắp thiên địa, cứ như có thần nhân ở trên mây đang đánh trống, mỗi một kích hạ xuống, đều sẽ chấn vỡ vân hải, trút xuống mưa to, trong đó còn có vô số lôi điện hỗn tạp như kim xà.
Càng lên cao đi, thân núi nhỏ dần lại, thềm đá cũng hẹp hơn, nơi để trú mưa ở khe núi cũng không còn tồn tại.
Thiết Kiên không chỗ có thể trốn, chỉ có thể bám chặt thềm đá, úp mặt xuống, nằm sấp phía trên thang đá.
Thời điểm dông tố rơi đập lên trên người, Thiết Kiên cảm thấy trên thân cứ như bị đinh thép rậm rạp chằng chịt xuyên thân, trong cơn đau rát thấu xương còn kèm theo từng trận điện lưu tê tái, quả thực khó chịu tới cực điểm.
Loại cảm giác vừa tê vừa đau, khiến hắn vô cùng yếu ớt, đôi tay cũng gần như không thể bám chặt thềm đá.
Nếu so sánh với gió lạnh thấu xương của đêm qua, quả thực dễ chịu hơn lúc này nhiều lắm.
Lúc này Thiết Kiên cũng chỉ có thể cố lực nhẫn nại, không để cho mình trong tình cảnh ngặt nghèo mất đi lý trí. Nếu không từ độ cao mấy nghìn trượng rơi xuống dưới đất, dù cho may mắn không chết, chỉ sợ cũng sẽ tổn thương căn bản để tu luyện đại đạo.
Sau đó liên tiếp trong thời gian nửa tuần, mỗi một ngày đêm đều sẽ có tuyết rơi, mưa đá, lôi bạo và các đủ loại thời tiết cực đoan luân phiên giáng xuống, Thiết Kiên mỗi một lần đều phải chịu thống khổ mãnh liệt hơn so với lần trước.
Nếu không phải mỗi một sáng sớm, lúc ánh nắng chiếu vào, thương thế của hắn sẽ hồi phục hoàn toàn, dù Thiết Kiên có tâm trí kiên cường, chỉ sợ cũng sớm đã không chịu nổi.
Đã trải qua hơn mười ngày thống khổ tra tấn, hắn rốt cục vượt qua biển mây, đi tới đỉnh núi.
Phía trên đỉnh núi, là một dốc đá màu trắng bằng phẳng, sương mù bốc lên, làm người ta nhìn không rõ lắm.
Thiết Kiên đánh giá cẩn thận, mới phát hiện một góc biên giới dốc đá, dĩ nhiên trồng một gốc đào xiêu xiêu vẹo vẹo, trên cây không hề có lá, chỉ nở rất nhiều hoa đào.
Dưới cây đào, thì có một ao nước rộng nửa mẫu, bên trong sương mù cuộn trào, bốc lên lượn lờ, tựa hồ là một ao ôn tuyền.
Thiết Kiên thấy thế trong lòng có chút nghi hoặc, vừa phất tay xua tan vụ khí, vừa đi vòng trên dốc đá một lần nữa.
Hắn rất nhanh kinh ngạc phát hiện, trên dốc đá này trừ ôn tuyền và cây đào ra, đúng là không có vật gì khác, căn bản không có bóng dáng của Thiên Ngoại Thần Bia.
Chẳng lẽ chỗ này không phải Huyền Âm Bí Cảnh?
Nhưng nghĩ lại, dẫn hắn tiến vào nơi đây chính là Thạch Phù, chắc có lẽ không sai.
"Chẳng lẽ thạch bia ở phía dưới ôn tuyền?" Thiết Kiên thầm nghĩ.
Vừa nghĩ đến đây, hắn vội vã đi đến dưới cây, cúi người nhìn vào trong hồ ao, nhưng thấy bên trong toàn là sương mù, căn bản cái gì đều nhìn không thấy.
Thiết Kiên đưa bàn tay thò vào trong nước, nhẹ nhàng quấy động vài cái, chỉ cảm thấy nước ấm, không nóng không lạnh.
Sau chút do dự, hắn cởi áo quần, nhảy xuống nước.
Sau khi xuống nước, Thiết Kiên mới phát hiện ôn tuyền không sâu, nước chỉ ngang eo.
Hắn cúi người, hai tay dọc theo bờ ao, từ trái đến phải, từ phải đến trái sờ soạng đáy ao mấy lần, lại không có sờ trúng cái gì cả.
Rất rõ ràng, con đường để đến với Thiên Ngoại Thần Bia không tại chỗ này.
Thiết Kiên tuy sớm đã đoán trước, vẫn bất đắc dĩ thở dài, thụp xuống, ngâm vào trong nước, sống lưng thì tựa ở bờ ao, ngâm mình trong ôn tuyền.
Những ngày này, hắn ban ngày leo núi vã mồ hôi, buổi tối còn phải bị gió thổi mưa dầm cùng sấm sét mưa đá quấy nhiễu. Mặc dù ánh nắng ban mai giúp hắn trị hết vết thương, nhưng trải qua thời gian dài dồn lại vẫn rất mỏi mệt.
Trước mắt đã có ôn tuyền này, dùng để rửa sạch phong trần, tiêu mệt giải khốn, vô cùng hữu dụng.
Trong ôn tuyền, sương mù mờ mịt, chỉ chốc lát sau Thiết Kiên đã cảm thấy hai mắt nặng trĩu, mắt lại, rất nhanh hơi dựa đầu ra sau, mơ mơ màng màng ngủ thiếp.
Cũng không biết trải qua bao lâu, xung quanh ao nước bỗng nhiên có tiếng cười khẽ của nữ vang lên.
Thiết Kiên cau mày, mở hai mắt ra.
Hắn mí vừa mắt, bên cạnh liền "tõm" một tiếng, bọt nước văng tung toé, rơi vào trên mặt hắn.
Cùng lúc đó, một bàn tay mềm mại trắng nõn, cũng trèo lên lồng ngực của hắn, sờ quanh lồng ngực của hắn.
Thiết Kiên cả kinh, nhất thời tỉnh táo lại, thân thể mãnh liệt chạy vọt lên trên, doạ cho nữ tử mảnh mai trong ngực sợ hãi, biến sắc kinh hô một tiếng.
"Thiết đại ca, huynh làm gì thế?" Một tiếng nũng nịu oán giận vang lên.
Thiết Kiên dời mắt nhìn lại, chỉ thấy Yến Tử thân mặc một bộ quần lụa hồng phấn, đang ngồi trong ôn tuyền, đầy u oán nhìn hắn.
"Sao muội cũng vào được?" Thiết Kiên cảm thấy khó hiểu, kinh ngạc kêu lên.
Lời nói vừa xong, hắn đột nhiên cảm thấy trên người có chút ớn lạnh, cúi đầu nhìn xuống, mới phát hiện bản thân đang trần truồng không mảnh vải che thân, vội vàng hú lên quái dị, lần nữa ngồi vào trong nước.
"Huynh làm sao vậy? Kỳ kỳ quái quái thế nào ấy?" Yến Tử vừa nói, vừa cười nhích lại gần hắn.
Thiết Kiên đỏ bừng cả mặt, vội vàng né qua một bên.
Nhưng mà hắn vừa mới né tránh, khuỷu tay tựu liền đụng vào một chỗ mềm mại, lúc quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Ninh Tiểu Tiểu mặc lấy một chiếc áo dây bằng lụa mỏng màu đỏ, nằm ở mép ao, đường nét hoàn mỹ linh lung hiện rõ.
Nàng nghiêng đầu lại, ngọt ngào cười với Thiết Kiên, trên mặt có hai lúm đồng tiền, trong sương khói mờ mịt, đẹp đến mức khiến người ta nghẹt thở.
Thiết Kiên thấy thế, thân thể không khỏi cứng đờ, nhịn không được kêu lên: "Tiểu Tiểu, sao lại là nàng?"
Hắn vừa nói xong, tiếu ý trên mặt của Ninh Tiểu Tiểu càng thêm say lòng người, lui đến bên cạnh Thiết Kiên, đưa tay kéo cánh tay của hắn qua.
Bên kia, Yến Tử cũng tiến đến gần, dựa sát vào vai bên kia của hắn.
Thiết Kiên tuy trong nhất thời nửa khắc còn nghĩ mãi không ra rốt cục là chuyện gì xảy ra, nhưng thần kinh căng thẳng lại dần dần thả lỏng.
Hắn nhịn không được giơ cánh tay lên, dụng đầu ngón tay vén tóc của Ninh Tiểu Tiểu, bắt đầu đánh giá kỹ lưỡng.
Đúng lúc này, khóe mắt của Thiết Kiên bỗng nhiên liếc thấy, trên lồng ngực của mình, thiếu đi một đồ vật.
Hắn liền nghĩ ra một chuyện, chuyển hướng truy vấn Ninh Tiểu Tiểu: "Túi thơm nàng đưa cho ta đâu rồi?"
"Không phải tại chỗ này sao." Người sau nghe vậy, cười lấy ra một túi thơm hình tròn, đưa tới.
Thiết Kiên liếc qua, cũng không đưa tay đón túi thơm, trái lại rút ra khỏi cánh tay của Ninh Tiểu Tiểu, tạo khoảng cách với 2 nữ tử, thần sắc đột nhiên chuyển sang lạnh lẽo, lạnh giọng quát tháo: "Các ngươi cuối cùng là yêu ma gì? Lại dám mê hoặc ta như thế?"
"Ngươi đang nói cái gì nha?"
Yến Tử và Ninh Tiểu Tiểu liếc mắt nhìn nhau, trên mặt đồng thời lộ ra thần sắc khó hiểu, oán trách nói.
Thiết Kiên nhất thời đột nhiên giận dữ, b nhảy lên bờ, sau khi nhanh chóng mặc quần áo vào người, lấy ra một thanh pháp kiếm cao cấp từ trong vòng tay trữ vật, đột nhiên đâm tới Ninh Tiểu Tiểu và Yến Tử.
Nhưng mà, kiếm này chưa ra, bốn phía thiên địa không có dị dạng, mà sau khi một kiếm này đâm ra, sương khói chung quanh lập tức mãnh liệt xông về phía hắn.
Trường kiếm trong tay hắn, cũng thoáng cái bị đoàn sương khói kia cuốn lấy, quấn chặt giữa không trung, đâm tới không được, rút cũng không ra.
Thiết Kiên trong lòng cả kinh, toàn lực vận chuyển pháp lực, nhưng vẫn vô pháp di động trường kiếm.
Bên trong ao nước, Yến Tử và Ninh Tiểu Tiểu vẫn ở bên nhau, đều nở nụ cười mỉa mai với hắn.
Thiết Kiên chợt cảm thấy bất ổn, hắn hừ lạnh một tiếng, trực tiếp vất bỏ thanh kiếm này, lần nữa lật tay lấy ra một thanh thượng phẩm pháp kiếm, bổ chém xuống hư không phía trước.
Nhưng mũi kiếm mới đi được nửa đường, cũng đã chém không nổi nữa, đồng dạng bị cấm cố.
Liên tiếp mấy lượt, vô số pháp kiếm đều bị cuốn vào không trung, vô pháp động đậy.
Đôi mắt hắn toả sáng, song chỉ một kẹp, đầu ngón tay chợt lóe quang mang Tiểu Na Di Phù, bao trùm cả người hắn, chợt lóe rồi mất.
"Bành!"
Ngay lập tức sau đó, một tiếng vang lớn truyền đến.
Thiết Kiên lại hiện lên ở nguyên tại chỗ, toàn bộ người đụng vào một tầng bích chướng vô hình, ngã rơi trở lại.
Mà hai nữ trong hồ nước thấy thế, lại càng thêm cười khinh bỉ.
Thiết Kiên thấy vậy, tim như thắt lại, song thủ bỗng nhiên kết pháp quyết, đoàn kim sắc hỏa diễm bên trong đan điền, nhất thời bay lên, từ trong phân ra kim diễm tơ tuyến nhè nhẹ, kết nối với 7 thanh pháp kiếm.
"Ông ông ông "
7 thanh pháp kiếm bỗng bừng sáng kiếm quang, toàn bộ kịch liệt rung động.
Thiết Kiên thấy thế, trong mắt hiện lên vẻ thương tiếc, mở miệng quát một tiếng lớn:
"Nổ cho ta!"
Rất nhanh, từng vòng linh văn trên 7 thanh pháp kiếm bừng sáng mãnh liệt, cứ như sáng lên 7 vầng mặt trời chói chang, tiếp đó nổ tung ầm ầm.
Một cỗ khí tức mạnh mẽ không gì sánh được, lôi cuốn lấy tầng tầng quang mang kim diễm, quét ngang ra bốn phương tám hướng.
Sương khói vẩn đục ngưng tụ bốn phía, nhất thời như băng tiêu tuyết tan, bị quét sạch sành sanh.
2 nữ trong hồ nước, trên mặt vẫn là nụ cười khinh bỉ, thân hình cũng trong sóng khí cuộn trào, cũng tan rã.
Cây đào hồng bên ao cũng kịch liệt run rẩy, cánh hồng rơi xuống như mưa.
Đợi những cánh hoa này rơi xuống đất, phía trên dốc đá nhất thời có một tầng quang mang gợn sóng, quét khắp bốn phía.
Trên dốc đá, cây đào và ao nước vẫn còn, nhưng ở bên kia bờ dốc, lại bỗng dưng xuất hiện một thạch bia màu đen rộng chừng một trượng, cao chừng ba trượng.
Ở phía sau thạch bia, thì còn có vô số cỗ bạch sắc khô cốt, có cái thì đã mục nát không nguyên vẹn, có thì lờ mờ còn có thể nhìn thấy tóc xanh trên đầu, làm người ta nhìn thấy thì không rét mà run.
"Vừa rồi đều là ảo giác?" Thiết Kiên cảm thấy rờn rợn.
Hắn đưa tay sờ soạng trước ngực của mình, phát hiện túi thơm hình kiếm kia, chẳng biết lúc nào đã lần nữa treo ở trên cổ.
Sau đó, hắn lại dò xét một thoáng vòng trữ vật, 7 thanh pháp kiếm bên trong đã không thấy bóng dáng, Tiểu Na Di Phù cũng ít đi 1 tấm, tựa hồ hết thảy lại không hẳn là hư ảo?
Trong lúc nhất thời, Thiết Kiên cũng nghĩ không thông, liền tiến lên, quan sát cẩn thận thạch bia.