Tuy rằng người ở đây vẫn có cảm giác Diệp Lãng đang lấy cớ, nhưng không thể không thừa nhận đó là sự thật, mà đối thủ của Chân Tiểu Yên quả thực bị ảnh hưởng.
Trên phương diện này, Chân Tiểu Yên biểu hiện rất tốt, tuy hành vi của Diệp Lãng làm nàng ngượng đến phát sốt, nhưng vẫn như cũ, không chịu ảnh hưởng mà hoàn thành bài thi của mình. Cho nên, trên phương diện này mà nói, Chân Tiểu Yên thắng thật!
"Cho dù bất công, ta cũng đối với ngươi tốt hơn nàng, ngươi còn ăn dấm chua gì." Diệp Lãng có điểm khó hiểu nhìn Thất công chúa.
"Thực sao?" Hai mắt Thất công chúa sáng lên.
"Đương nhiên là thật, ngươi lớn lên với ta từ nhỏ, chúng ta là thanh mai trúc mã, ngươi trọng yếu hơn rất nhiều!" Diệp Lãng nói, tuy lời này sẽ làm Chân Tiểu Yên có điểm không thoải mái, nhưng đây là chuyện thực.
"Cái này còn được!" Thất công chúa cảm thấy mỹ mãn mỉm cười, tựa vào vai Diệp Lãng.
"Diệp Lãng, gọi tên của ta đi, hình như ngươi chưa bao giờ gọi tên ta." Thất công chúa đột nhiên "lên cơn", từ nhỏ đến lớn, Diệp Lãng xưng hô với Thất công chúa cũng chỉ có ba loại, từ lão bà đến Thất công chúa, lại đến tiểu Thất như bây giờ, vốn chưa từng gọi tên nàng.
"Cái này... hay là gọi tiểu Thất tốt hơn một chút, như vậy có điểm thân mật hơn!" Diệp Lãng nghĩ nghĩ, hình như hắn ngượng ngùng hay sao, vẫn không gọi tên của nàng.
"Vậy thì kêu lão bà cho thân mật hơn!" Thất công chúa nhẹ nhàng nói.
"Ngoan!" Thất công chúa không nghĩ tới Diệp Lãng gọi thật, đã rất nhiều năm nàng vẫn không nghe được cách xưng hô này, cách xưng hô làm nàng đỏ mặt nhưng vẫn tưởng niệm!
Trên thực tế, Diệp Lãng nghe lời như vậy còn có một nguyên nhân khác, bởi vì hắn vừa phát hiện ra một cái vấn đề thực nghiêm trọng, cũng là nguyên nhân căn bản hắn không gọi tên Thất công chúa! Hắn phát hiện mình như vậy lại không biết Thất công chúa tên gọi là gì!!
Cái này cũng không trách hắn được, hắn vẫn không có gọi tên nàng, người khác cũng vậy, không phải gọi nàng là Thất công chúa thì cũng là công chúa đại nhân, không ai gọi thẳng tên nàng cả, dù sao nàng cũng là một công chúa tôn quý!
Mà đối với việc tên gọi này hắn không quan tâm cho lắm, chỉ cần có cái xưng hô là được, tựa như có người chỉ được biết đến qua ngoại hiệu mà không biết tên thật của hắn là gì vậy, cái này cũng không có gì cả.
"Hết thảy đều ở trong kế hoạch của chủ nhân, bọn họ cũng không biết, điều này cũng nằm trong kế hoạch của chúng ta! Tin tưởng không bao lâu nữa thiên hạ này sẽ là của chúng ta." Thủ hạ cung kính hồi đáp.
"Tốt lắm! Hừ! Diệp Lãng, ngươi chờ cho ta, ta sẽ cho ngươi hối hận!" Thanh âm lạnh lẽo kia càng trở nên lạnh hơn, giống như từ trong hầm băng thổi ra vậy. Kế hoạch gì? Sao lại liên quan đến Diệp Lãng? Rốt cuộc những người này là ai? Không biết, chỉ biết là hiện tại có một tràng âm mưu đang tiến hành, mà hình như Diệp Lãng cũng bị cuốn vào trong đó!
Kế hoạch đang tiến hành, mà thử luyện cũng đang tiến hành, hơn nữa càng ngày càng rõ ràng, trên cơ bản đã xác định ra đội ngũ tham gia giải đấu!
Dựa theo những năm trước, đợt huấn luyện này sẽ trực tiếp huấn luyện ở bên ngoài, hơn nữa theo những con đường khác nhau đi thẳng đến nơi thi đấu luôn. Nói cách khác, sau khi bắt đầu đợt huấn luyện này, những học viên này không có thời gian trở về nhà, mãi đến khi trận đấu kết thúc xong mới được trở về. Cái này...
"Mụ béo, ta sẽ nhớ ngươi..." Sau khi Diệp Lãng biết chuyện này, biết Chân Tiểu Yên sẽ phải rời đi một thời gian dài, vì vậy hắn rất thâm tình nhìn Chân Tiểu Yên. Truyện Tiên Hiệp Truyện FULL
"Ừ, ta biết, ngươi nhớ thức ăn của ta!" Chân Tiểu Yên hoàn toàn không có chút dao động, bởi nàng hiểu rất rõ Diệp Lãng.
"Thông minh! Từ giờ trở đi, ngày nào ngươi cũng phải chuẩn bị thức ăn cho ta, phải chuẩn bị thức ăn đủ trong một năm." Diệp Lãng khen.
"Hừ! Ta không chuẩn bị, cho ngươi đói chết là tốt nhất!" Chân Tiểu Yên có chút tức giận nói, nói như thế nào mình cũng phải rời đi hơn một năm, ngươi sẽ không thể biểu hiện ra một chút không nỡ sao?
Chẳng lẽ ta kém hơn cả thức ăn sao, chỉ có biết ăn thôi, ăn chết ngươi! Ăn chết ngươi!