Luyện Kim Cuồng Triều

Chương 121: Độn thổ (2)




"Ngươi khỏe, đại tỷ, xin hỏi đây là đâu." Lúc này Diệp Lãng thực hoài nghi nơi mình đang đứng là nơi nào, vì sao trên bản đồ lại không có?

"Tiểu huynh đệ, đây là Mễ Duy Lạp Thành, có phải ngươi lạc đường không?" Đại tỷ rất hảo tâm trả lời.

"Đây không phải là Thiết Nhĩ Tây Thành sao? Mễ Duy Lạp Thành hẳn là ở hướng Tây Bắc, ta muốn đi phía Đông Nam cơ mà." Diệp Lãng nhìn bản đồ, tìm được Mễ Duy Lạp Thành rồi, cũng chính là ngược hướng với mục đích của mình.

"Xem ra ngươi lạc đường thật rồi, ở đây cách đó phải 200 dặm cơ, xa như vậy mà ngươi cũng không phác giác à!" Xem ra đại tỷ là một người tốt, có chút lo lắng nhìn Diệp Lãng.

"Không biết nữa, bây giờ ta đang trốn người khác, sợ bị người ta phát hiện ra hành tung!" Diệp Lãng lắc đầu, rất là thành thật nói tình huống của mình.

"Trốn người? Ngươi trốn ai?" Đại tỷ kỳ quái hỏi.

"Ta trốn... không thể nói cho ngươi biết được, nếu không sẽ lộ ra thân phận của ta!" Diệp Lãng lắc lắc đầu nói: "Từ đây có thể chạy đường nào đến Chu Tước Đế Quốc nhanh nhất nhỉ."

Tâm phòng người của Diệp Lãng vẫn có, tuy có chút bạc nhược...

Nhìn Diệp Lãng tìm tòi trên bản đồ, đại tỷ tiếp tục hỏi: "Tiểu huynh đệ, ngươi muốn đi nơi nào của Chu Tước Đế Quốc, nói cho đại tỷ biết, đại tỷ tìm giúp ngươi!"

Động tác của Diệp Lãng đột nhiên khựng lại, bởi hắn phát hiện ra một vấn đề rất nghiêm trọng, đó là hắn căn bản không biết phải đi đến nơi nào của Chu Tước Đế Quốc, không biết hội hợp ở đâu.

Tất cả mọi người đều nói đi Chu Tước Đế Quốc, nhưng vẫn không nói đi nơi nào!

Hình như biểu tỷ cũng không nói nàng ở đâu, chỉ nói ở Chu Tước Đế Quốc thôi, nên làm sao giờ? Chẳng lẽ tùy tiện chọn một chỗ sao?

Diệp Lãng ngẩn người một hồi, hắn đang nghĩ xem nên đi nơi nào mới tốt, mà cuối cùng hắn quyết định là tùy tiện chọn một chỗ, đến đó rồi tính sau!

Trên thực tế, nếu là trước kia, chỉ cần Diệp Lãng tiến vào Chu Tước Đế Quốc, sau đó đưa ra ngọc bài mà biểu tỷ đưa cho hắn, lập tức sẽ có người đến đón hắn. Mà bây giờ càng đơn giản, chỉ cần hắn đưa ra thân phận của mình, lập tức sẽ có người bảo vệ hắn thật tốt, đưa tới hội hợp cùng mọi người.

"Tùy tiện chọn thôi, nơi nào gần nhất?" Diệp Lãng hỏi.

"Nếu xuất phát từ đây, gần nhất chính là Hồng Tịch Thành, là thành thị lớn nhất của Chu Tước Đế Quốc ở gần đây, ta vẽ giùm ngươi một cái tuyến đường, ngươi không nên đi nhầm nữa nha." Hảo tâm đại tỷ lấy ra một cây bút xanh, vẽ một con đường trên bản đồ của Diệp Lãng.

Loại bút này dùng để làm ký hiệu lâm thời tại thế giới này, sau một thời gian ngắn mực nước sẽ tự động biến mất.

"Ừ, đã biết, đa tạ đại tỷ!" Diệp Lãng nói lời cảm ơn xong liền xuất phát theo lộ tuyến.

"Khoan khoan!" Đại tỷ kia gọi.

"Sao vậy, còn có chuyện gì sao?" Diệp Lãng quay đầu lại, nghi hoặc hỏi.

Đại tỷ nhìn Diệp Lãng, ánh mắt có điểm kỳ quái hỏi: "Bây giờ ngươi muốn làm gì, ở lại đây điều chỉnh một chút hay là xuất phát luôn?"

"Bây giờ ta không có thời gian, phải chạy đến Chu Tước Đế Quốc ngay!" Diệp Lãng một bộ "ta nào có thời gian giỡn".

"Nếu là như vậy thì ngươi nên đi đường này chứ. Rốt cuộc ngươi nhìn bản đồ kiểu gì vậy?" Đại tỷ chỉ một con đường hoàn toàn tương phản với Diệp Lãng, rất tò mò bản lĩnh xem bản đồ của Diệp Lãng.

"Thì cứ nhìn như vậy a!" Diệp Lãng cầm bản đồ nói với đại tỷ.

Nếu có người nhìn thấy bản đồ trong tay Diệp Lãng nhất định sẽ cảm thấy rất ngạc nhiên, ai nhiều chuyện một chút sẽ hỏi một câu: Tiểu huynh đệ, ngươi có thói quen nhìn bản đồ ngược sao?

Đúng vậy, bản đồ trong tay Diệp Lãng bị hắn cầm ngược!

"Ngươi cầm ngược hèn gì ngươi sẽ đi đường hoàn toàn ngược lại!" Đại tỷ có chút vô lực nói.

"A, ngược? Không đúng nha, kim đồng hồ này vẫn chỉ về phía trước không phải là hướng bắc sao?" Diệp Lãng nghi hoặc hỏi. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

"Ai bảo ngươi kim đồng hồ chỉ hướng bắc, đây là chỉ nam!! Trước kia ngươi chưa từng đọc bản đồ sao?" Đại tỷ tức giận nói.

Diệp Lãng ôm đầu nói: "Cái này... chưa từng đọc qua, đều là người khác xem! Ta cũng là lần đầu tiên đi xa nhà!"

Vừa rồi hắn định nói là những bản đồ mình xem qua thì tiêu hướng chỉ về phía bắc, mà bản đồ trên đại lục này lại tương phản, chỉ về phía nam.

Mà từ nhỏ đến lớn bên cạnh Diệp Lãng luôn có người hầu hạ, căn bản không có cơ hội tiếp xúc đến thứ này, hơn nữa hắn cũng rất ít khi đi xa nhà, dù có đi ra ngoài cũng có người mang hắn đi.

"Quả nhiên là một đại thiếu gia, cho dù ngươi không biết thứ này chẳng lẽ ngươi không nhìn thấy mấy lời giới thiệu trên bản đồ sao?" Đại tỷ đoán Diệp Lãng là cái loại quý tộc đại thiếu gia, sống an nhàn sung sướng. Lần này nhất định là trốn nhà đi hay là chơi trò mạo hiểm gì đó.

Trên đại lục này, rất nhiều quý tộc đại thiếu gia thích chơi trò chơi của Mạo Hiểm Giả như vậy, cũng là một hiện tượng thực thông thường. Cho nên, đối với thân phận của Diệp Lãng đại tỷ cũng không phải rất để ý.

"Ta nhìn thấy chứ, nhưng ta quen trên bắc dưới nam cho nên quay ngược lại nhìn a!" Diệp Lãng hồi đáp.

Đại tỷ không nói gì nữa, đại thiếu gia này chẳng lẽ không ngẫm lại là do mình cầm ngược sao?

"Bây giờ đã biết rồi thì ta nhất định sẽ rất nhanh có thể đến Chu Tước Đế Quốc!" Diệp Lãng quay bản đồ lại, nhìn nhìn, sau đó bỏ chạy sang một hướng khác, có điều...

"Trở lại cho ta! Ngươi vẫn chạy sai rồi!" Đại tỷ bắt lấy Diệp Lãng, tuy hắn đã chỉnh lại bản đồ, cũng sửa lại đường rồi nhưng vẫn có điều lệch lạc.

Mà vì cái lệch lạc này làm cho lộ trình ngày càng xa, càng ngài càng lệch đích, mà Diệp Lãng cứ như vậy mà chạy có lẽ sẽ chạy đến Ngả Lạp Đế Quốc."

Với lịch sử của Diệp Lãng thì hắn quả thật sẽ làm như vậy, cũng không biết hắn bị cái gì nữa, khi chơi luyện kim trận thì không kém chút nào, phương hướng chính xác đến từng chút một.

"Sai rồi sao? Quên đi, ta đi thuê một cái xe ngựa trực tiếp đi là được, lại còn phải giữ bí mật hành tẩu một mình nữa, thật sự là phiền toái!" Diệp Lãng cau mày, tựa hồ hạ một cái quyết định thực ngưu!

"Khoan khoan!" Đại tỷ cầm tay Diệp Lãng vẫn không có buông ra, làm Diệp Lãng muốn chạy cũng không chạy được.

"Lại sao vậy? Lần này ta sẽ không sai nữa, ta rất lành nghề với việc xài tiền!" Diệp Lãng rất tự hào nói.

Đại tỷ trầm mặc. Đại thiếu gia này không nói cũng biết, xài tiền thực lành nghề, là một loại bại gia tử điển hình!