Luyện Kim Cuồng Triều

Chương 124: Đàm phán (2)




"Cái này phải ngẫm lại thật kỹ, về sau nên đi đâu..." Đám người Diệp Thành Thiên bắt đầu nhíu mày, không khí lập tức trở nên thật đè nén.

"Xin hỏi, là Diệp Dực Diệp lão tiên sinh sao?" Đột nhiên có người xông ra nói với Diệp Dực.

"Đúng vậy, là ta!" Diệp Dực trả lời, sau đó nhìn người mới đến, nghĩ muốn nhìn xem người mới đến có phải nói về chuyện hắn đã đoán trước không.

Một đường lại đấy có rất nhiều người mời mọc bọn họ, sau khi ra khỏi phạm vi của Tường Không Đế Quốc có rất nhiều người bắt đầu hỏi có gia nhập trận doanh của bọn họ hay không.

Cơ hồ là mỗi khi đến một cái vương quốc trung lập sẽ có một số người đến hỏi.

"Ta là đại biểu của Liên Bang Mười Ba Nước!" Người tới nói: "Muốn cùng các vị nói một vài chuyện, về sự hợp tác giữa chúng ta!"

Quả nhiên không ngoài dự đoán, lại là một thế lực muốn mượn sức đám người Diệp Thành Thiên!

"Ta nghĩ nếu các ngươi đã biết thân phận của chúng ta thì chắc cũng biết lập trường của chúng ta rồi, trước mắt hẳn là chúng ta sẽ không gia nhập thế lực nào!" Diệp Dực thực rõ ràng cự tuyệt: "Cám ơn ý tốt của các ngươi, hy vọng về sau sẽ có cơ hội hợp tác!"

"Khoan khoan! Diệp lão tiên sinh, chắc các ngươi không biết chúng ta không phải là một vương quốc mà là một cái đồng minh tạo thành từ nhiều vương quốc nên ngươi không phải gia nhập một vương quốc gì nên hẳn là không khác với lập trường các vị!" Người đến vội vàng nói.

Liên Bang Mười Ba Nước quả thật có một mặt đặc thù thật, có thể vượt qua địa vị của một quốc gia, có điều...

"Không gia nhập một vương quốc nào lại gia nhập mười ba cái vương quốc, hình như giao dịch này không có lời thì phải!" Thất ca mở miệng, hắn và Thất tẩu vừa hay ở bên ngoài cho nên tránh thoát được tràng chính biến kia, họ lại tránh thoát khỏi sát thủ mà Triệu Nhã Nhu phái tới, bây giờ đã qua hội quân với đám người Diệp Dực.

Ở đây không thể không nói đến Thất ca một chút, lão Thất của Diệp gia tuy vẫn làm những chuyện của văn chức, làm người ta cảm thấy thực lực hắn không thế nào, nhưng lại không biết hắn là một cao thủ, thực lực vượt xa sự tưởng tượng của mọi người.

Trong thế hệ của Diệp Lãng, hắn tuyệt đối có thể xếp top 3 người mạnh nhất, mà thế hệ của Diệp Lãng, ngoài Diệp Lãng ra cơ hồ đều là cao thủ so với đồng lứa.

Sau khi tránh thoát, hai người lại thu được tin tức bí mật của Diệp gia, biết đầu đuôi sự tình xong hắn liền lựa chọn bay thẳng đến chỗ đám người Diệp Dực, không có quay về làm chuyện nhảm nhí gì cả.

Trong Diệp gia, Thất ca là người thuộc nhất hệ của Diệp Thành Thiên, tuy hắn cũng có thể ở lại Diệp gia tiếp tục sự nghiệp, bất quá phụ thân hắn cũng đã ở đây thì hắn còn ở lại làm chi, huống gì hắn sợ vạn nhất Triệu Nhã Nhu đối phó Thất tẩu, vì lão bà hắn cũng tuyệt đối sẽ không trở về Diệp gia ở Tường Không!

Về phần Thất tẩu, đến tận bây giờ nàng vãn không tin được Bát muội của mình lại có thể làm ra chuyện như thế! Cho nên khi nhìn thấy Thất công chúa, cảm xúc của nàng quả thật khó diễn tả bằng lời!

"Cái này chúng ta cam đoan, bất cứ một vương quốc nào trong chúng ta cũng không có quyền lợi bắt các ngươi làm việc, ngược lại có nghĩa vụ hoàn thành nhiệm vụ các ngươi giao!" Người tới lại lập tức giải thích.

"Hả, nghe hình như không sai a!" Thất ca nói, hắn là người thành thạo nhất trong những chuyện đàm phán như thế này cho nên vẫn từ hắn qua xử lý.

Người tới nhìn bốn phía, sau đó rất cung kính nói: "Nơi này không phải là chỗ nói chuyện, nếu có hứng thú thì chúng ta có thể đến Vương Cung từ từ nói chuyện!"

"Nói chuyện thì nói chuyện, ta thật muốn xem rốt cuộc các ngươi có điều kiện gì làm ta ngoài ý muốn không!" Thất ca đồng ý ngay, có lẽ là vì gần đây thật nhàm chán nên mới đi xem sao.

Đương nhiên hắn chỉ nói là hắn nói chuyện cũng không có nghĩa là những người khác cũng muốn nói chuyện, mà cái này đám người Diệp Thành Thiên cũng hiểu nên cũng không để ý lời hắn. Nguồn truyện: Truyện FULL

Đám người Diệp Thành Thiên chỉ nói: "Đi nhanh về nhanh, đừng chậm trễ hành trình!"

"Cái gì mà đi nhanh về nhanh, chúng ta cùng đi đi, chúng ta đàm phán có thể cần cả một buổi tối." Thất ca nghiêm túc nói, mà khi hắn quay đầu lại âm thầm nháy mắt ra dấu với mọi người.

"??" Mọi người có chút không hiểu, mà rất nhanh Thất tẩu và Tam ca tựa hồ hiểu được một chút.

"Khụ khụ, đúng vậy, chúng ta cùng đi đi, tin rằng Vương Cung này cũng có chỗ chiêu đãi chúng ta chứ nhỉ?" Tam ca ho khan một tiếng, sau đó nói.

"..."

Lúc này cơ hồ tất cả mọi người đã hiểu ra Thất ca này muốn mọi người đến Vương Cung "ăn chùa", để người khác chiêu đãi mình, đỡ phải tìm lữ điếm, quan trọng nhất là có thể tiết kiệm tiền!

Thất ca này không chỉ làm đàm phán còn quản lý tiền nữa, trước kia giúp Diệp Lãng kiếm tiền, bây giờ hắn có điểm hối hận vì sao trước kia lại giúp đế quốc lo lắng, hẳn là phải lấy ác hơn một chút chứ!

Ở Vương Cung không chỉ có thể tiết kiệm những cái này còn có thể có một đám bảo tiêu miễn phí. Bọn họ hiểu rất rõ bây giờ đám người này tuyệt đối sẽ không làm gì họ, mặc dù có cũng không thể đường đường chính chính được.

"Được rồi, vậy chúng ta cùng đi!" Diệp Dực có chút bất đắc dĩ với những tiểu bối này, bất quá cũng rất thích tích cách đó của bọn hắn.

Kết quả là, những người này đều đến Vương Cung, không, hẳn là phải nói một tòa thành chủ phủ đệ, ít nhất ở trước mặt những người này, Vương Cung này quả thật là một phủ đệ thực bình thường!

Hay là trích lời Diệp Lam Vũ đi --

"Tiểu Thất, đây là Vương Cung sao? Sao lại thảm như vậy, còn chưa được một phần mười nhà của ta! Chúng ta lại nhiều người như vậy có thể ở được sao?"

"Hẳn là có thể! Có điều hơi chật một chút mà thôi, ba người chúng ta hay là ở chung một phòng a." Thất công chúa trả lời, một đường này nàng thường xuyên ở chung với Diệp Lam Vũ và Chân Tiểu Yên.

"Cũng không tính quá kém mà, ngang với nhà ta rồi!" Chân Tiểu Yên nói, nhà nàng bất quá chỉ là một cái quý tộc bình thường, đương nhiên nhỏ hơn Diệp gia rất nhiều, bất quá, cho dù như vậy cũng không kém với "Vương Cung" này là bao.

"Cũng may, ít ra cũng mạnh hơn lữ điếm một chút!"

Chim sẻ tuy nhỏ những ngũ tạng câu toàn ( cái gì cũng có - DG ), hơn nữa tương đối mà nói, con chim sẻ này trong mắt người thường đã coi như là lớn rồi.

Đám người Diệp Thành Thiên đi vào thành chủ phủ , bọn họ chào hỏi nhau một cái xong liền tự tìm phòng nghỉ ngơi, ném một mình Thất ca đi đàm phán.

"Đây là?" Đại biểu Liên Bang Mười Ba Nước này có chút sững sờ, vốn đang nghĩ sẽ nói chuyện với cả đám người Diệp Dực, không nghĩ tới bọn họ chỉ vẻn vẹn chào một câu xong liền tự rời đi.

Thất ca mỉm cười, sau đó nói: "Bọn họ đi một đường lại đây cũng có chút mệt mỏi, một mình ta nói chuyện là được rồi, ta có quyền lực này! Còn với bọn hắn, các ngươi cứ tùy tiện chuản bị một cái yến hội chiêu đãi là được!"

Nụ cười của Thất ca sáng như ánh dương quang, cũng thực chân thành...