Tuy bọn hắn nhỏ đi nhưng cũng không trở ngại đến địa vị của họ, bây giờ những nhiệm vụ cần Lãnh Huyết Ngũ tự mình ra tay cũng rất ít, đa phần đều là chỉ huy an bài mà thôi. Những nhiệm vụ thực sự cần nàng xuất động đều là những nhân vật khuynh đảo thiên hạ, mà những người này một năm giết một cũng đã đủ nhiều rồi.
Có điều bình thường, Lãnh Huyết Ngũ vì không để kỹ năng của mình bị sụt giảm, không muốn sát khí của mình bị yếu đi nên mới thường xuyên đi làm một ít nhiệm vụ có độ khó rất cao.
"Muốn đi thì ngươi cứ đi, vừa hay xử ký những thứ chướng mắt này" Diệp Lãng trốn ra khỏi tay của Lãnh Huyết Ngũ, điều này làm Lãnh Huyết Ngũ có chút ngẩn người, không hiểu vì sao vừa rồi mình lại không cẩn thận để Diệp Lãng trốn thoát.
"Ngươi không đi với ta sao ta ra khỏi đây được? đi mau, đừng nói nhảm nữa" Lãnh Huyết Ngũ lại một lần nữa nắm chặt tay Diệp Lãng, lúc này hẳn là nàng không để hắn chạy nữa.
"Phiền qúa đi, vậy ta xử lý Lãnh Huyết Thập Tam là được chứ gì, như vậy ngươi không còn muốn đi nữa chứ?" Diệp Lãng lại một lần nữa tránh thoát, điều này làm Lãnh Huyết Ngũ sửng sốt hồi lâu.
" Nếu ngươi có thể xử lý tốt thì ta sẽ ở trong này với ngươi mấy ngày, ta cũng không muốn bị người khác nhìn thấy mình trong hình dạng này" Lãnh Huyết Ngũ ngơ ngác nói, ánh mắt nhìn Diệp Lãng càng ngày càng trở nên kì quái.
Bây giờ trong mắt nàng, Diệp Lãng ngày càng trở nên thần bí, nhìn thế nào cũng không giống như một thí nghiệm phẩm bị bắt được.
Nếu là thí nghiệm phẩm thì khi thấy Lãng Huyết Thập Tam chết nhất định sẽ cao hứng, mà hắn ngay từ đầu tới cuối đều không để ý tới, tựa hồ chưa từng để ý mình có bị làm thí nghiệm hay không.
Tình huống này có 2 trường hợp, một là vì tiểu tử này ngốc, một là vì hắn biết mình sẽ không chết.
Lãnh Huyết Ngũ cảm thấy, cái thứ nhất không cần phải nói, tiểu tử này vốn ngốc, mà khả năng thứ 2 cũng rất cao, cho nên nói 2 cái đều có.
Mặc kệ nói gì thì nói, Lãnh Huyết Ngũ cảm thấy Diệp Lãng không đơn giản chút nào, mục đích của hắn khi đến đây cũng không đơn giản là bị Lãnh Huyết Ngũ tóm tới.Mà tờ những gì phát sinh lúc sau càng làm cho nàng khẳng định điêu này hơn.
"Biến mất đi những con quái vật kia, ta là sứ giả của chính nghĩa... Ách, quên mất đoạn sau rồi..." Diệp Lãng tự tạo hình tượng cho mình, lấy ra một cái luyện kim công cụ, chuẩn bị tinh lọc những thứ kinh tởm trước mắt/
Có điều khi hắn lấy ra công cụ liền bị cái công cụ đè lên người...
"Tiểu Ngũ, mau cứu ta.." Diệp Lãng lập tức cầu cứu.
"Mặc xác ngươi, sao không tự mình thu hồi lại đi" Lãnh Huyết Ngũ nói.
"Nói cũng đúng" Diệp Lãng thu hồi công cụ, sau đó lại lấy ra, bất quá lúc này hắn rất cẩn thận nên không bị đè nữa. Để công cụ đó lên mặt đất, nhắm về phía thi thể của Lãnh Huyết Thập Tam
"Tinh lọc"
Tay Diệp Lãng vừa tiếp xúc vào công cụ liền phát ra một trận hào quang, sau đó luyện kim công cụ bắt đầu vận hành, phóng ra một cột sáng, phân giải tất cả những gì trên đường nó đi qua, sau đó tiêu tan vào không trung.
"Lãnh Huyết Thập Tam, ngươi ngủ yên đi, ta sẽ nhớ rõ những gì ngươi đóng góp cho sự nghiệp luyện kim."
"Hoá ra ngươi thật sự biết luyện kim thuật" Tuy rằng công cụ này thực sự bình thường, Lãnh Huyết Ngũ cũng từng gặp qua rồi, bất quá nàng biết những người như Diệp Lãng, không cần thông qua chốt mở mà trực tiếp khởi động thì nhất định là luyện kim thuật sĩ.
"Ta đã sớm nói qua ta là một luyện kim thiên tài rồi, chỉ là các ngươi không tin mà thôi" Diệp Lãng khoát tay, thu hồi luyện kim công cụ vào trong giới chỉ, sau đó tiếp tục nghiên cứu luyện kim khôi lỗi thuật.
Sau khi mất đi phiền não từ giòi và mùi thối từ thi thể, Lãnh Huyết Ngũ bắt đầu yên tâm ở lại trong này. Nhìn thấy bộ dạng ngồi đọc sách của Diệp Lãng, nàng cảm thấy có điểm buồn cười, bất quá rất nhanh liền nhớ tới mình cũng như vậy.
Kỳ thật, nếu chúng ta như thế này cũng thật tốt, ít nhất có thể rời khỏi phân tranh của nhân thế....
Cứ như vậy, hai người ở chung sớm tối trong tình huống đặc thù này trong nhiều ngày, rốt cuộc là bao nhiêu ngày thì cả hai đều quên rôi. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://thegioitruyen.com
Diệp Lãng quên là vì nghiên cứu, mà Lãnh Huyết Ngũ là không muốn nghĩ đến nên cũng quên đi.
trong mấy ngày nay Lãnh Huyết Ngũ đã hiểu rõ hơn về Diệp Lãng, biết luyện kim thuật của hắn không yếu hơn Lãnh Huyết Thập Tam chút nào, bởi vì con rối mà Lãnh Huyết Thập Tam để lại, dưới sự cố gắng của hắn đã ngày càng hoàn mỹ, cơ hồ giống người thật như đúc.
Đồng thời, Lãnh Huyết Ngũ cũng biết Diệp Lãng có "thể nhất tâm đa dụng", khi mình hỏi vấn đề gì, tuy hắn đang làm việc nhưng cũng có thể trả lời được hết.
Mà dưới tình huống vậy thường là cái loại trả lời không chút dấu diếm làm nàng nhận được rất nhiều lợi ích, khiến ám sát thuật của nàng ngày càng cao minh.
Diệp Lãng không biết mình đang làm gì, hắn không biết vì mình mà trên đại lục này xuất hiện một thiếu nữ so với tử thần còn đáng sợ hơn, trở thành nữ vương sát thủ của cả một thế hệ.
Mà nhiều ngày như vậy hình thể của Diệp Lãng và Lãnh Huyết Ngũ vẫn không có chút biến hoá, vẫn là 2 cái tiểu bất điểm, điều này làm Lãnh Huyết Ngũ thực bất đắc dĩ, nhưng cũgn không có kháng cự như trước nữa.
Bởi vì có không gian giới chỉ nên cuộc sống bình thường của hai người hoàn toàn không có vấn đề gì, những gì ở trong đó làm hai người họ ăn cả đời cũng không hết.
Cũng không phải vì ở trong đó có nhiều thực vật, kỳ thật nếu là người bình thường phỏng chừng chỉ có thể vài năm, nhưng bọn hắn nhỏ đi nên lượng ăn tất nhiên sẽ ít hơn rất nhiều.
Lúc đó Diệp Lãng cảm thán:" Ta từng ước rằng có thể ăn một đống bánh bao cao như ngọn núi, bây giờ hẳn đã trở thành sự thật"
Có một lần Lãnh Huyết Ngũ muốn thay quần áo, muốn cắt vá một chút quần áo của mình để làm một bộ mới, cái này nàng làm rất đơn giản, chỉ là không ai biết mà thôi.
Bất quá lúc đó Diệp Lãng lại ngăn trở, cũng nói một câu mà từ đó trở đi Lãnh Huyết Ngũ cũng không tính toán thay quần áo, nhiều nhất là giặt một chút, sau đó hong khô rồi mặc vào mà thôi.
Nói cái gì vậy?
"Tiểu Ngũ, nếu ngươi thay đổi quần áo mới, vạn nhất khi hình thể chúng ta khôi phục thì y phục của ngươi cũng sẽ bị xé rách. Muốn mặc phải mặc những y phục cùng biến hình với mình, lúc đó hẳn là sẽ cùng hồi phục" Diệp Lãng không thèm để ý nói, hắn cũng không ngại nếu phát sinh chuyện này.
"..." :Lãnh Huyết Ngũ đỏ mặt lên không nói gì nữa.
.......
Từng ngày trôi qua, những chuyện trong cuộc sống hàng ngày, cười đùa vui vẻ làm khoảng cách giữa Lãnh Huyết Ngũ và Diệp Lãng dường như ngày càng ngắn lại, có lẽ cũng vì cùng chung hoạn nạn. Hình dáng bây giờ của bọn họ quả thật có cảm giác "cùng chung hoạn nạn" thật.
Mà trong khoảng thời gian này, người của Lãnh Huyết tổ cảm thấy kỳ quái, vì sao Lãnh Huyết Ngũ và Diệp Lãng đột nhiên mất tích, cũng phái người đến phòng thí nghiệm tìm, bất quá Lãnh Huyết Ngũ và Diệp Lãng chui từ một cái lỗ nhỏ vào nên không ai chú ý đến, tưởng rằng Lãnh Huyết Thập Tam vẫn còn ở trong đó