Luyện Kim Cuồng Triều

Chương 297: Mơ Hồ Đường (2)




"Ực ực... khá..." Diệp Lãng uống xong mấy ngụm, sau đó nhả ra một hơi.

"Đã lâu không ăn được thức ăn của ngươi, ta muốn ăn nữa." Diệp Lãng cười nói giống như chưa ăn đủ vậy, mà điểm tâm trong tay hắn đã biến mất vô tung vô ảnh, đương nhiên là bị hắn ăn sạch rồi.

"Từ từ rồi ăn, ngươi vẫn chưa trả lời vấn đề của mình!" Chân Tiểu Yên lại hỏi.

"Những gì ngươi đưa cho ta, ta cho người khác ăn rồi." Diệp Lãng cười nói, hắn đã sớm chuẩn bị nghe Chân Tiểu Yên mắng, hắn tin rằng nhất định nàng sẽ chửi mình.

"Cái gì? Ngươi lấy thực vật của ta cho người khác ăn? Hừ, đừng mơ ta làm gì cho ngươi ăn nữa, trả lại nước trái cây đây!" Chân Tiểu Yên thực không vui nói cũng muốn đoạt lại nước trái cây, đương nhiên kết quả là thất bại.

"Cũng không có cách nào a, những người đó đều sắp chết đói ta không cho họ ăn thì họ sẽ chết..." Diệp Lãng nhìn Chân Tiểu Yên nói vẻ mặt "ta vô tội".

"A, như vậy à? Sao ngươi không nói sớm." Chân Tiểu Yên lập tức tha thứ Diệp Lãng, nàng cũng không phải loại người không nói đạo lý, thực vật của mình có thể cứu người thì nên làm.

"Vậy bây giờ có thể nấu cơm cho ta a, ta muốn ăn cho no nê..." Diệp Lãng vẻ mặt chờ mong nhìn Chân Tiểu Yên, muốn hỏi bây giờ hắn muốn gì nhất thì chính là ăn một bàn đồ ăn Chân Tiểu Yên làm, cho dù đơn giản hơn cũng được, đương nhiên, nếu phong phú một chút thì cũng không sao cả.

"Biết rồi biết rồi, ngươi thực phiền toái, phòng bếp ở đâu?" Chân Tiểu Yên tức giận nói cũng hỏi "chiến trường" của nàng ở đâu, nàng phải lập tức "tác chiến".

Đối với Chân Tiểu Yên mà nói trợ giúp lớn nhất mình có thể cho Diệp Lãng chính là làm thức ăn ngon cho hắn ăn mà thôi!

Đó cũng là chuyện mà nàng muốn làm cả đời này!

"Bên kia, cái kia đi, dẫn vị tiểu thư này đến phòng bếp, bảo mọi người nghe theo lời nàng." Diệp Lãng bật người gọi một Quang Minh Kỵ Sĩ ở gần đó, quanh đây toàn là Quang Minh Kỵ Sĩ. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Nhìn Quang Minh Kỵ Sĩ thực nghe lời làm chuyện mà chỉ có thị vệ mới làm, Diệp Lam Vũ và Thất công chúa không biết nói gì.

Không chỉ giật mình những Quang Minh Kỵ Sĩ lại nguyện ý làm việc này, càng giật mình hơn là Diệp Lãng lại chỉ huy được, hơn nữa thật đúng là cho rằng Quang Minh Kỵ Sĩ là Thị vệ của mình vậy, không chút để ý đến thân phận của người ta.

Nghĩ một chút, Diệp Lãng vốn là người như vậy, hắn để ý mới là lạ!

"Đệ đệ, trong khoảng thời gian này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, tại sao ngươi có năng lực lớn như vậy ở Thánh Thành, có thể làm cho Quang Minh Kỵ Sĩ làm thị vệ của ngươi? Còn có, sao ngươi lại bắt đầu muốn kiếm tiền, ngươi không tiếp tục bại gia sao?" Diệp Lam Vũ hỏi nàng còn rất nhiều vấn đề muốn hỏi bất quá trong chốc lát nàng chỉ nghĩ được đến vấn đề này, cũng là vấn đề nàng cảm thấy thần kỳ nhất.

Diệp Lãng đi kiếm tiền, cái này với những người nhận thức Diệp Lãng chính là một chuyện thần kỳ nhất, bọn họ thà tin rằng có thiên thần rơi xuống cũng không tin chuyện này.

"Cái này không có gì, không phải ta chỉ cứu một trận ôn dịch thôi sao, trong đó cũng có người của Thánh Thành, còn có, những Quang Minh Kỵ Sĩ này cũng không phải thị vệ của ta, của những Y Sư Thánh Thành này, đều là người bảo hộ của họ, mà nếu họ ở trong này thì ta thuận tiện gọi họ làm một ít việc nhỏ thì cũng không sao a!" Diệp Lãng khoát tay, có chút không thèm để ý nói.

Diệp Lam Vũ và Thất công chúa hiểu, hóa ra là như vậy, là bảo vệ người khác chứ không phải bảo hộ tiểu ngu ngốc này, chẳng qua, đổi thành người bình thường cũng không dám gọi những Quang Minh Kỵ Sĩ này làm việc, chỉ có hắn mới dám "thuận tiện một chút".

"Về phần vì sao ta đột nhiên kiếm tiền, không tiếp tục bại gia là vì ta đã bại hết trên người không còn một phân tiền, đành phải đi kiếm ít tiền để tiếp tục bại gia!" Hai thiếu nữ lại ngẩn ngơ.

"Ngươi nói cái gì?! Ngươi nói ngươi bại hết?" Hai thiểu nữ đồng thời thất kinh hỏi.

Tất cả mọi người biết Diệp Lãng là bại gia tử, cũng biết hắn rất bại gia, vẫn liên tục cố gắng. Nhưng mọi người chưa từng nghĩ tới có một ngày Diệp Lãng sẽ bại hết bởi họ đã quen rồi.

Tất cả mọi người đã quen với việc Diệp Lãng ngày nào cũng bại gia, chưa từng nghĩ đến sẽ có một ngày bại hết!

Đây là một thói quen rất kỳ quái cũng không biết vì sao mọi người lại nghĩ như vậy, có lẽ họ cảm thấy Diệp Lãng nên tiếp tục bại gia mới bình thường a!

"Đúng vậy, ta bại hết, hóa ra làm việc thiện mới là cách bại gia tốt nhất!" Diệp Lãng gật gật đầu, có chút hưng phấn nói, cũng chỉ có hẳn mói cảm thấy việc này là hạnh phúc.

"Ngươi bại hết kiểu gì?" Diệp Lam Vũ hỏi tựa hồ nàng không nghe được chữ việc thiện, cũng có lẽ là nàng muốn hỏi cụ thể.

Bởi vì, có đôi khi Diệp Lãng nói bại hết, nhưng rất nhanh lại đầy.

"Làm việc thiện a!" Diệp Lãng lại nói.

"Làm việc thiện gì?" Diệp Lam Vũ tiếp tục hỏi.

Diệp Lãng chỉ chung quanh, sau đó nói: "Chính là việc này, những người này!"

Diệp Lam Vũ nhíu mày lại, "Cụ thể một chút!"

"Ừ, cụ thể một chút à! Lúc đó ta từ Alexander thành thuê một xe ngựa,--" Diệp Lãng bắt đầu cụ thể, có điều cụ thể của hắn cũng quá cụ thể đi.

"Trọng điểm!" Diệp Lam Vũ gõ Diệp Lãng một cái: "Ngươi chỉ cần nói ngươi bại ở nơi nào là được!"

Tiểu ngu ngốc này vẫn mơ mơ màng màng như vậy!

"A, bại ở đâu à? Cái này phải hỏi A Nhĩ Văn!" Diệp Lãng lắc đầu, sao hắn biết được ở đâu chứ, hắn chỉ thu mua hết sạch, cụ thể chắc chỉ có A Nhĩ Văn biết.

A Nhĩ Văn này là ai? Diệp Lam Vũ và Thất công chúa có chút mê hoặc, vốn cũng muốn hỏi vấn đề này, nhưng rất nhanh không cần hỏi nữa bởi A Nhĩ Văn đã xuất hiện trước mặt các nàng.

"Công tử, người gọi ta à?" A Nhĩ Văn nghe Diệp Lãng gọi tên mình nên đi từ trong phòng ra.

Khi A Nhĩ Văn đi ra liền lập tức nhìn thấy Diệp Lam Vũ và Thất công chúa, bị sắc đẹp của hai nàng cuốn hút, đồng thời cũng nhìn thấy trạng thái thân mật của hai nàng với Diệp Lãng.

Diệp Lam Vũ và Thất công chúa cũng nhìn A Nhĩ Văn, các nàng có điềm ngạc nhiên, ngạc nhiên về đôi mắt trong suốt của A Nhĩ Văn, càng ngạc nhiên về lỗ tai khác thường của hắn.

Bán Tinh Linh? Bán Tinh Linh này cũng thực hình tượng a!

Các nàng chưa từng nghe nói qua lỗ tai Bán Tinh Linh có một cái là nhân tộc, một cái là Tinh Linh, đây là trường hợp đặc biệt sao? Chẳng lẽ...

Ba người liền ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, cứ như vậy từ ánh mắt đã đọc ra được rất nhiều thứ.

"Không gọi ngươi, bất quá ngươi đến vừa đúng lúc!" Diệp Lãng không chú ý đến ba người dùng ánh mắt trao đổi tiếp tục nói: "Ngươi nói với các nàng về lịch sử bại gia của ta cho các nàng nghe, ta không nhớ rõ đã từng mua cái gì nữa."