Luyện Kim Cuồng Triều

Chương 304: Diệp Chỉ Tình (1)




"Được rồi được rồi cái này cho ngươi ăn trước vậy, đã hoàn thành rồi!" Cuối cùng, rơi vào đường cùng, Chân Tiểu Yên phải bại lui, đưa đồ ăn đến trước mặt Diệp Lãng, "Ngươi ngoan lại một chút cho ta, đừng quấy rối ở phòng bếp nữa!"

"ừ..." Diệp Lãng gật đầu "Ngươi sớm lấy ra không phải là xong rồi sao, hại ta phải ăn bán thành phẩm, bất quá, hương vị cũng không sai!"

Chân Tiểu Yên hoàn toàn bất lực với Diệp Lãng: "Vừa rồi không phải bảo ngươi đừng ăn, ta cũng gọi ngươi không biết bao nhiêu lần rồi, bất quá cũng may ngươi biết khen ta, ta sẽ làm cho ngươi ăn ngon."

"Nếu không khen thì sao?"

"... Cũng vậy..."

"Tiểu Thất, ngươi cũng nên đi học trù nghệ đi, nếu không chưa chắc đệ đệ sẽ lấy ngươi trước đâu." Diệp Lam Vũ nhìn thấy hình ảnh này, có chút ghen tị, có chút hâm mộ, bất quá nàng càng thích dùng nó nói khích Thất công chúa hơn.

"Ta mặc kệ, dù sao ta là lão đại là chính thất, Chân Tiểu Yên chỉ là nữ đầu bếp của Diệp Lãng mà thôi sao đâu!" Thất công chúa cắn răng nói.

Kỳ thật không phải nàng chưa thử qua, nhưng dù nàng cổ gắng thế nào đi nữa thì trù nghệ vẫn không thể sánh bằng Chân Tiểu Yên. Bất quá cũng coi như là ngon, nếu Diệp Lãng ăn thức ăn do Thất công chúa làm thì nhất định hắn cũng không nói gì cả, cũng rất thỏa mãn ăn hết! Trên thực tế, chỉ cần nàng làm là được, hương vị có xuất chúng hay không cũng không sao cả.

"Công tử vẫn luôn như vậy sao?" A Nhĩ Ôn ngơ ngác hỏi, dường như nàng chưa từng nhìn thấy Diệp Lãng như vậy. Trước kia nàng còn cảm thấy Diệp Lãng không quan tâm đến cái ăn, tùy tiện cho hắn ăn cái gì thì ăn cái đó.

Trên thực tế, quả thật Diệp Lãng không có khắt khe về ăn uống, chỉ cần ăn no là được, nhưng điều kiện đầu tiên là không có thực vật của Chân Tiểu Yên tồn tại.

"Ừ, hắn vẫn luôn như vậy, sẽ quậy lên khi ở cùng một chỗ với Chân Tiểu Yên, bất quá yên tâm đi, Tiểu Yên sẽ làm rất nhiều thức ăn, chúng ta cũng được ăn mà!" Diệp Lam Vũ gật đầu. "Chúng ta ra ngoài chờ đi, tiểu Thất, kéo tên tiểu hỗn đản kia ra!"

"Vì sao bắt ta đi..." Thất công chúa thầm thì một tiếng, sau đó kéo Diệp Lãng ra, mà Diệp Lãng vẫn còn bưng một cái dĩa, nhìn chung quanh như còn muốn thứ khác nữa, có điểm lưu luyến không rời.

Bất quá Diệp Lãng bị Thất công chúa kéo đi cũng không thể phản kháng, nên hắn cũng chỉ có thể nhìn mỹ thực ngày một xa mình hơn thôi.

Đúng rồi tiểu Nhị...

Đột nhiên Diệp Lãng nhớ đến sự tồn tại của tiểu Nhị, khống chế tiểu Nhị phóng tới một mâm đồ ăn Chân Tiểu Yên vừa làm xong, dùng tốc độ nhanh nhất mà đi, giống như một con gió thoáng qua vậy.

"Di?" Chân Tiểu Yên chỉ cảm thấy bên cạnh dâng lên một cơn gió, sau đó phát hiện thức ăn mình vừa bỏ xuống biến mất, ngây người ra một hồi.

Quay đầu lại, nàng thấy tiểu Nhị bưng mâm thức ăn kia đi theo bên cạnh Diệp Lãng!

Tuy không biết thân phận tiểu Nhị, nhưng Chân Tiểu Yên có thể nhìn ra tiểu Nhị vì Diệp Lãng mới làm vậy, bởi thế nàng cũng không nói gì nữa, chỉ trong lòng oán trách Diệp Lãng vì sao không chờ chốc nữa mà vội vàng như vậy...

Đương nhiên oán trách thì oán trách nhưng Chân Tiểu Yên vẫn rất cao hứng trong lòng!

Mặt khác, Diệp Lam Vũ nhìn tiểu Nhị hỏi: "Đệ đệ, vị tiểu thư này là ai?"

"Nàng là tiểu Nhị, các ngươi không cần để ý đến nàng!" Diệp Lãng nói một câu, tiếp tục vùi đầu vào ăn, giống như nói những lời này là hắn rút một chút thời gian trong khi bận trăm công nghìn việc vậy, có lẽ cũng vì thế mà hắn cũng không giải thích tình huống của tiểu Nhị cho hai người, làm hai người tiếp tục hiểu lầm tiểu Nhị là một nữ hài tử bình thường. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

"ừ..." Diệp Lam Vũ cũng thực rõ ràng, nếu Diệp Lãng nói không cần để ý thì mặc kệ nàng thôi.

Bốn người và một con rối, dưới sự dẫn dắt của A Nhĩ Ôn đi về phía đại sảnh vẫn thường dùng để ăn cơm, vốn đây là một chuyện rất bình thường, hẳn là không ai sẽ cảm thấy có vấn đề gì.

Chẳng qua sau khi Diệp Lãng phát hiện tình huống này liền lập tức hô: "Ê ê, chúng ta đang đi đâu đây, sao càng ngày càng xa vậy..."

"Đâu có xa, sắp tới rồi mà?" A Nhĩ Ôn kỳ quái hỏi.

"Cái gì mà sắp tới, chỗ này cách phòng bếp rất xa, ta phải quay lại..." Diệp Lãng xoay người như muốn trở lại.

Diệp Lam Vũ tóm lấy Diệp Lãng: "Quay lại! Chẳng lẽ ngươi còn muốn ở phòng bếp ăn sao? Ăn cơm tất nhiên phải ngồi trên bàn cơm rồi!"

"Công tử, bình thường người vẫn ăn ở đây mà, chẳng lẽ người quên rồi sao?" A Nhĩ Ôn cũng mở miệng nói.

"Hắn không quên, chẳng qua lúc này chắc chắn hắn thích ở phòng bếp chờ hơn!" Thất công chúa nhéo mặt Diệp Lãng một cái, tức giận nói: "Đi vào cho ta! Tiểu Yên sẽ tự đưa tới, ngươi vào chỉ thêm phiền cho nàng!"

"Lại là... vạn nhất mụ béo hôn mê thì sao, ta lo lắng, ta phải quay lại xem!" Diệp Lãng nghĩ nghĩ, tìm một cái lý do.

"Ngươi yên tâm, hôm nay nàng ăn rất nhiều, sẽ không té xỉu nữa! Đi vào cho ta, chúng ta còn nhiều điều chưa nói hết, mấy tháng này ngươi chạy đi đâu, kể rõ ra cho ta..." Diệp Lam Vũ nhéo lỗ tai Diệp Lãng, kéo vào bên trong.

"Ừ, nhìn xem mấy tháng này ngươi làm cái gì, có làm ra chuyện có lỗi gì với ta không!" Thất công chúa nói bồi vào.

Trước vẫn không có cơ hội ngồi xuống nói chuyện đàng hoàng, bây giờ các nàng phải nghe hắn thuật lại, một chút cũng không được bỏ sót!

Lần này Diệp Lãng có thể nói thực cụ thể, cho dù cụ thể hơn nữa thì các nàng cũng không để ý!

Khi nói chuyện dường như thời gian trôi qua thật nhanh, lơ đãng liền xẹt qua, ngay khi mọi người còn đang nói chuyện, đồ ăn của Chân Tiểu Yên cũng đã được đưa đến. Một bàn thức ăn phong phú làm A Nhĩ Ôn rất giật mình, nàng cảm thấy năm người không thể ăn hết được, còn Tiểu Nhị lại không ăn nữa chứ.

Diệp Lãng thích ăn đấy, nhưng lượng cơm ăn không nhiều, cùng lắm chỉ ăn được phần của hai người nhưng rõ ràng chỗ này có lượng cơm cho mười mấy người cơ.

"Cái này... cũng quá nhiều à!" Sau khi kinh ngạc, A Nhĩ Ôn phát ra một tiếng cảm khái.

"Không nhiều lắm!" Diệp Lãng bốn người cùng lắc đầu trả lời.

"Không nhiều lắm? Chúng ta ăn hết được sao?" A Nhĩ Ôn vẻ mặt nghi hoặc hỏi.

Diệp Lãng cười cười nói: "Một mình mụ béo là dư sức rồi, ngươi không cần phải lo lắng!"

"Đừng nói như ta ham ăn như vậy, thật ngượng ngùng a!" Mặt Chân Tiểu Yên hơi hơi đỏ lên, có điểm mất hứng liếc Diệp Lãng.

"Không phải giống như, ngươi vốn rất ham ăn! Không nói trước ăn cái đã, ta rất đói!" Diệp Lãng nói xong liền ăn, hắn rất nhẹ nhàng tìm được những gì hắn thích ăn.

Khi Chân Tiểu Yên bày thức ăn ra, đặt hết những món Diệp Lãng thích đến trước mặt hắn làm hắn không cần phi công đi tìm.

Sau khi Diệp Lãng bắt đầu ăn, tam nữ mới bắt đầu động đũa, các nàng ăn khá văn nhã, tuy rằng không cao quý như trường hợp trước công chúng nhưng cũng không tùy ý như Diệp Lãng vậy.