Luyện Kim Cuồng Triều

Chương 313: Khôi lỗi (1)




Có lẽ vì đề tài này không thể nói đùa được, cũng có lẽ vì nàng cảm xúc dâng trào...

Chuyện Diệp Lam Vũ nói cũng là cái giá phải trả khi sinh ra ở đại gia tộc, bọn họ phải nỗ lực vì gia tộc mình- đương nhiên, số người mặc kệ việc của gia tộc như Diệp Lam Vũ và Diệp Lãng cũng rất nhiều, nhưng cái gì cũng mặc kệ như họ thì rất rất ít!

Mà Diệp Lãng và Diệp Lam Vũ càng như vậy thì đại ca và nhị tỷ lại càng mang trọng trách nặng nề hơn, bọn họ không chỉ phải chiếu cố gia tộc, còn phải chiếu cố đệ đệ và muội muội của mình.

"Ừ, hóa ra bọn họ vĩ đại như vậy! Bất quá nếu lão mẹ không sinh chúng ta ra thì hình như bọn họ cũng phải như vậy..." Diệp Lãng ngơ ngác nói.

Lời này của Diệp Lãng tuy thực vô lương tâm, nhưng vẫn rất có lý, kỳ thật có hai người Diệp Lãng hay không thì đại ca và nhị tỷ của họ cũng sẽ làm như vậy.

Đương nhiên cái này cũng không phải phủ nhận sự chiếu cố của họ, Diệp Lãng chỉ là có gì nói nấy, trước giờ biên độ nói chuvện của hắn vẫn nhảy loạn như vậy, tỷ như lời nói kế tiếp...

"Còn có, tỷ à, chúng ta cũng đang cống hiến cho gia tộc còn gì, nếu không chúng ta đến đây tham gia làm gì? Nghĩ thêm một chút, hình như đại ca và nhị tỷ cũng sẽ xuất hiện ở đây, bất quá bọn hắn còn là địch nhân của chúng ta nữa!"

"Cái này..." Diệp Lam Vũ cũng không biết trả lời sao, bất quá nàng nghĩ mình hẳn là không có cơ hội cướp đoạt cùng đệ nhất học viện, Diệp Gia Học Viện của họ chỉ cần tiến vào tiền mười (top 10) thôi cũng không phải thứ nhất, cũng không phải tiền tam (top 3).

Bọn họ rất hiểu rõ sức mình, sẽ không ước mơ cao xa gì!

Bất quá cho dù như vậy cũng có cơ hội giao đấu với đệ nhất học viện, sẽ gặp đại ca và nhị tỷ của họ, đến lúc đó rất có thể sẽ là một hồi long tranh hổ đấu!

"Tỷ, ngươi nói đến lúc đó hai người họ sẽ vì gia tộc mà phản bội học viện hay vì học viện mà phản bội gia tộc? Ha ha, đến lúc đó sẽ rất thú vị, vô luận tuyền thế nào đi nữa thì họ cũng là phản đồ!" Diệp Lãng có điểm vui sướng khi người gặp họa hô lên.

Mọi người không nói gì, không chỉ bất lực với hành vi của Diệp Lãng mà còn cảm thấy đáng thương cho hai người kia.

"Nếu là ta thì có thể ta sẽ chọn bỏ quyền, không tham gia thi đấu!" Diệp Chỉ Tình lên tiếng, mà đây cũng là biện pháp rất nhiều người nghĩ đến.

"Dù sao cũng không liên quan gì đến ta, ta là luyện kim tổ, sẽ không gặp bọn họ!" Diệp Lãng một bộ không liên quan gì đến mình, mà lời của hắn cũng đúng, chuyện này vô luận biến thành gì đi nữa cũng không liên quan gì đến hắn.

"Ta cũng vậy!" Chân Tiểu Yên cũng lên tiếng, nàng cũng là người của luyện kim tổ, đến lúc đó sẽ ở cùng một chỗ với Diệp Lãng.

"Không liên quan gì đến ngươi, ngươi lại không phải người của chúng ta, gặp sẽ hung hăng đánh-… Đương nhiên là ngươi bị đánh!" Diệp Lãng rất không nể tình đả kích Chân Tiểu Yên.

Chân Tiểu Yên muốn bão nổi, nhưng vẫn kiềm lại được, ngóc đầu lên hừ nhẹ: "Hừ! không cho ngươi ăn khuya!"

"... Ta không ăn khuya, ta đi ngủ!" Diệp Lãng khẽ cắn môi, không chịu thua nói, "Vậy tốt nhất sáng mai ngươi cũng không ăn điểm tâm nhé!" Chân Tiểu Yên hừ nói.

Diệp Lãng lắc đầu nói: "Vậy thì không được, sáng mai ngươi phải chuẩn bị thịt kho trứng cho ta!"

"Ngươi cảm thấy có thể sao?"

"Đương nhiên, sáng mai ngủ dậy ngươi sẽ quên chuyện này!" Diệp Lãng không sao cả nói, hắn biết Chân Tiểu Yên sẽ không thù dai ngủ một giấc sẽ quên sạch sẽ.

Lúc này Chân Tiểu Yên rất muốn bóp chết tên Diệp Lãng ghê tởm kia, có điều nàng không hạ thủ được.

Nhưng người khác lại cảm thán, Chán Tiểu Yên thật sự là đáng thương, gặp được tên hỗn đản Diệp Lãng này.

"Trở về phòng ngủ thôi! Đúng rồi, các ngươi không cần so đo với hành vi của Chỉ Tình

biểu tỷ, cái này có thể tính lên đầu ta! Ai, giai nhân khuynh thành, nề hà làm nữ tặc!" Diệp Lãng khoanh tay đứng, lắc lắc đầu thờ dài.

"…"

Mọi người lại trầm mặc không nói đương nhiên không phải vì hành vi ra vẻ thực khốc của Diệp Lãng mà vì câu cuối cùng hắn nói ý của hắn là nói cho người khác biết hắn vẫn còn cho rằng Diệp Chỉ Tình là một -

Nữ tặc!

Nữ tặc xinh đẹp!

"Đệ đệ, sao ngươi còn nói Chỉ Tình là kẻ trộm hả, đã nói Chỉ Tình là đường tỷ của ngươi mà !" Diệp Lam Vũ có điểm vô lực nói, tựa hồ nàng đã nghĩ tới câu trả lời của Diệp Lãng nhất định sẽ làm nàng cảm thấy bất lực.

"Nàng đúng là Chỉ Tình đường tỷ a, nhưng nàng cũng là một nữ tặc mà, có vấn đề gì đâu?" Diệp Lãng ngơ ngác nói đây chính là suy nghĩ của hắn.

Là đường tỷ cũng không thể chứng minh Diệp Chỉ Tình sẽ không phải là nữ tặc!

"Thập Tam..." Diệp Chỉ Tình nói không ra lời, đơn giản là nàng không biết nên nói gì bây giờ.

"Tiểu ngu ngốc nhà ngươi, Chỉ Tình vì tìm chúng ta nên mới đến đây!" Diệp Lam Vũ gõ đầu Diệp Lãng một cái, tức giận nói.

"À, hóa ra vì chúng ta mới làm nữ tặc à! Chỉ Tình đường tỷ, ngươi thật tốt với chúng ta!" Diệp Lãng một bộ "ta đã hiểu".

"..."Ngươi hiểu được cái gì, ngươi chẳng hiểu gì cả.

Diệp Chỉ Tình thầm nghĩ trong lòng, xem ra ta không thoát khói cái danh nữ tặc này rồi... Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.

"Không phải làm nữ tặc! Đây chỉ là một hồi hiểu lầm, ách, Chỉ Tình, sao ngươi lại đánh nhau với họ?" Tuy rằng Diệp Lam Vũ biết đây là một hồi hiểu lầm, nhưng đến bây giờ vẫn chưa biết đầu đuôi câu chuyên.

"Ta nghĩ nguyên nhân hẳn là từ trung niên đại thúc kia, hình như hắn có ý định gây rối gì với ta, sau đó khơi màu mâu thuẫn giữa ta và các Quang Minh Kỵ Sĩ tiền bối!" Diệp Chỉ Tình hồi tưởng sự tình lại, rất nhanh có thể nghĩ ra vấn đề ở chỗ Công Tước kia, giống như vì hắn mới biến thành như vậy.

"Trung niên đại thúc? Có phải là tên hói đầu kia không?" Diệp Lam Vũ lập tức nói.

"Là sắp hói vẫn còn chút tóc!" Thất công chúa sửa sai.

"ừ, chính là hắn! Các ngươi biết hắn à?" Diệp Chỉ Tình gật gật đầu, sau đó có điểm nghi hoặc, nghe ngữ khí của hai người hình như từng gặp qua trung niên sắp hói đầu này rồi.

"Biết chứ! Hôm nay chúng ta đánh nhau với Quang Minh Kỵ Sĩ cũng đều vì hắn cả, nếu không tiểu thư khuê các như chúng ta sao lại động thủ động cước trên đường cái chứ!" Diệp Lam Vũ hé miệng cười nói đẩy toàn bộ trách nhiệm lên người tên Công Tước đáng thương kia.

Quang Minh Kỵ Sĩ trầm mặc.

"Tỷ, hóa ra tiểu thư khuê các có nghĩ là dã man không nói đạo lý a!" Lúc này Diệp Lãng lại nói ra một câu "ta lại hiểu được".

Té ngã!

Cơ hồ tất cả mọi người nhịn không được muốn bật cười, thậm chí có người cười thành tiếng.