Ái Đức Hoa bị Diệp Lãng răn dạy như vậy, hắn liền hoàn toàn an tĩnh lại, không tiếp tục đi cầu Diệp Lãng nữa, ít nhất ở phương diện này thì không.
"Đồ lưu manh-" có điều, Ái Đức Hoa đã xong thì lại xuất hiện một người nữa, sau đó lại dây dưa với Diệp Lãng...
Mà người này là cô gái Phi Phi cùng đội ngũ với Ái Đức Hoa.
Diệp Lãng tiếp tục đi theo bức tường, nhìn hoa văn ở phía trên, không để ý đến cô gái Phi Phi này.
Đồ lưu manh? Đây đâu phải tên của ta!
Cô gái Phi Phi thấy Diệp Lãng lại một lần nữa không để ý đến mình, nàng chuẩn bị bão nổi lại bị Tạp Toa bên cạnh kéo lại.
Tạp Toa dùng một loại ánh mắt cực kỳ chán ghét nhìn thoáng qua Diệp Lãng, nói: "Phi Phi, không cần đuổi theo hắn, hắn cũng không phải người tốt, nếu ngươi chịu thiệt thì sao giờ?"
"Sợ cái gì, ta vừa thăng cấp cửu cấp Vũ Giả, đối phó với hắn còn không phải một bữa ăn sáng sao!" Cô gái Phi Phi múa may thanh kiếm trong tay, rất cao ngạo và khinh thường nói.
Cao ngạo tất nhiên là vì mình mà cao ngạo, còn khinh thường thì tất nhiên là khinh thường Diệp Lãng rồi!
"Luận thực lực thì hắn không thắng được cả một đầu ngón tay của ngươi rồi, nhưng hắn quả thật quá đê tiện vô sỉ đi!" Tạp Toa lắc đầu, nàng vẫn còn điểm sợ hãi với loại phương thức chiến đấu của Diệp Lãng.
"Đúng vậy, hắn chính là người như vậy, ngươi không nên đuổi theo!" Ái Đức Hoa cũng tán thành, tựa hồ hắn đã hoàn toàn quên là Diệp Lãng giúp mình nên mới vậy.
"Nhưng--" Cô gái Phi Phi còn muốn nói gì đấy, bất quá lại bị Ái Đức Hoa đánh gảy.
"Ngươi cũng không cần vội, nghe nói hắn đến tham gia trận đấu lần này nên vừa rồi hắn mới xuất hiện ở đây, mà nhất định chúng ta cũng sẽ gặp lại hắn!" Ái Đức Hoa nói.
"Ừ, đã biết! Đồ lưu manh, ngươi chờ đó cho ta!" Cô gái Phi Phi phẫn nộ dậm chân, xem như phát tiết một chút, chuyện này cũng tạm thời dừng lại ở đây.
Mà bên phía Diệp Lãng tựa hồ còn vẫn chưa chấm dứt được vận mệnh bị người gây sự, hắn không bị mấy người Diệp Lam Vũ tìm được mà lại bị một đám người khác phát hiện,
"Diệp Lãng! Ngươi vẫn còn sống à!" Ở một chỗ nào đó, một đám người nhìn Diệp Lãng,
dường như tất cả đều biết hắn vậy.
Mà trong đám người kia, có một ít thân mật, có một ít nghiến răng nghiến lợi, một ít lại bảo trì trạng thái trung lập, tình huống này quả thật quái dị.
Nhưng nếu biết đám người kia thuộc học viện nào thì hết thảy đều có thể giải thích! Đúng vậy, đám người kia thuộc Hoàng Gia Học Viện của Tường Không Đế Quốc! "Ngươi là..." Diệp Lãng lại mơ hồ, đám người kia rất lâu không gặp rồi, không, phải nói là đại bộ phận hắn chưa gặp qua bao giờ, có một phần nhỏ đã gặp qua vài lần thôi.
Mặc dù Diệp Lãng rất có danh ở Hoàng Gia Học Viện, nhưng là người khác nhận thức hắn, hắn không biết người khác, mỗi ngày hắn đều ở trong Luyện Kim Học Viện, người tiếp xúc cùng hắn cũng là người của Luyện Kim Học Viện.
Ở trong này, mặc dù luyện kim tổ cũng có, nhưng chỉ vài người thôi vừa lúc lại không có lớp của Diệp Lãng nên ấn tượng của hắn không nhiều lắm.
"Ta gọi là Lý Hiền Đức, hẳn là ngươi biết!" Người vừa cắn răng phát ra âm thanh, lại cắn răng hung hăng nói.
Diệp Lãng nghĩ nghĩ, nhớ lại một chút, sau đó nói: "Xin lỗi, ta không biết!"
Lý Hiền Đức trầm mặc một chút, xem tình huống này thì hắn biết Diệp Lãng căn bản không có để người nhà mình vào mắt.
"Xá đệ là Lý Đan Đằng!" Lý Hiền Đức cắn răng nói.
"ừ ừ..." Diệp Lãng bắt đầu ừ, hơn nữa đưa tay lên, tựa hồ đã nhớ tới...
"Hắn là ai vậy?"
"Oanh!"
Toàn trường ngã xuống đất!
Tất cả mọi người nghĩ đến dù Diệp Lãng không có để người ta vào mắt nhưng ít nhiều cũng phải nhớ người ta chứ, xem tình huống này thì căn bản là ngay cả người kia hắn cũng quên, thế thì nói cả nhà của đệ nhất Kiếm Thánh này làm sao chịu nổi đây!
Nhất là Lý Đan Đẳng, nếu hắn biết thì có khi lại nhảy từ trong mộ ra ấy chứ!
Sau lần đó, Lý Đan Đằng nằm ở nhà quằn quại vài ngày, cuối cùng vì thương thế quá nặng nên bỏ mình, là một đả kích trầm trọng với cả nhà Kiếm Thánh.
Mà đối với Diệp Lãng... Đúng rồi Diệp Lãng hắn không biết chuyện này, hắn cũng không quan tâm, cũng không rảnh quản đến việc này!
Theo câu hỏi vừa rồi của hắn có thể biết hắn không hề để ý đến chuyện này.
"Hắn bị ngươi giết chết, dù là trong quyết đấu, cũng không cách nào oán trách ngươi nhưng ta sẽ nhớ kỹ, chỉ cần ta và ngươi gặp nhau thì nhất định ta sẽ giết ngươi!" Lý Hiền
Đức làm bộ như quang minh chính đại tìm một cái lý do báo thù thật hay cho mình.
Lời trước là hắn không thể động thủ với Diệp Lãng bởi làm vậy sẽ bị thế nhân nhạo báng, nhạo báng một nhà Kiếm Thánh lại đi báo thù vì chuyện như vậy.
Làm Kiếm Thánh, trải qua không biết bao lần quyết đấu, trong đó giết không biết bao đối thủ, tin rằng ngay cả Kiếm Thánh cũng hiểu, bởi vậy hắn không thể đi báo thù!
Huống chỉ lúc ấy là Lý Đan Đằng tự tìm tử lộ, đi đánh lén Diệp Lãng, cái chết của hắn không liên quan gì đến người ta cả!
"Ta giết? À, ta nhớ ra rồi, là Lý Đan Đằng kia à, hắn chết rồi à?" Cuối cùng Diệp Lãng cũng nhớ tới, có điều hắn hỏi một câu có chút kích thích một tí...
Ngươi gọi là Lý Hiền Đức?" Diệp Lãng đột nhiên lại nhớ tới điều gì đó, hỏi một câu.
"Đúng vậy! Lý Hiền Đức, Địa cấp!" Lý Hiền Đức gật đầu, rất kiêu ngạo nói hắn kiêu ngạo rằng mình còn trẻ tuổi cũng đã bước vào cảnh giới này, mặc dù là thuộc loại kém cỏi nhất, không cao hơn cửu cấp cao thủ bao nhiêu.
"Nhàm chán... Phụ thân các ngươi quả thật có tài, không hổ là đế quốc đệ nhất Kiếm Thánh!" Diệp Lãng cũng không chú ý đến hai chữ Địa cấp chói tai, hắn chỉ xác nhận tên thôi tên của hai huynh đệ nhà Kiếm Thánh này thật sự rất có ý tứ.
Đồng thời với Diệp Lãng mà nói, hai huynh đệ này cũng thật là nhàm chán, không có việc gì mà cứ đến quấy rầy mình!
"Ngươi có ý tứ gì!" Lý Hiền Đức có điểm tức giận nói.
"Không có gì, các ngươi cứ tiếp tục, ta còn muốn Tìm tỷ tỷ các nàng, chúng ta đã không phải cùng một học viện, nhất định các nàng không có ở đây..." Diệp Lãng vừa nói vừa nhanh chóng chạy lấy người, để lại một đám hai mặt nhìn nhau. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://thegioitruyen.com
Lý Hiền Đức muốn đuổi theo, nhưng lại không tìm được lý do, cho dù tìm được rồi cũng không làm gì được, tất cả mọi người phải nể tình một chút tại cái Thánh Thành này.
Cứ như vậy, sau khi Diệp Lãng tiếp xúc với Tử La Lan Học Viện, lại tiếp xúc Hoàng Gia Học Viện, bất quá vẫn không tìm được Diệp Gia Học Viện của hắn! Chuyện đã đến nước này cũng chỉ có thể tiếp tục đi tìm...
Mà rất nhanh, lại có người gọi Diệp Lãng, nhưng lúc này vẫn không phải Diệp Gia Học Viện!
"Ý, hắn không phải là Diệp Lãng sao?" Một cô gái quý tộc cao quý xinh đẹp đến nỗi làm người ta không dám nhìn trực tiếp đang nói chuyện phiếm với đồng bạn, đột nhiên nhìn thấy Diệp Lãng vừa nhìn tường vừa chậm rãi đi tới.