Luyện Kim Cuồng Triều

Chương 340: Cảm giác quen thuộc (2)




Mau thông tri cho nhưng ai gặp Diệp Lãng liền... đi theo hắn, đừng để hắn chạy loạn là được!" Phong Hành lập tức thông tri xuống, không muốn Diệp Lãng đi bậy trong kia tạo thành hiểu lầm gì.

Mà hắn cũng không để người khác bắt Diệp Lãng, lấy thân phận uy danh của Diệp Lãng ở trong này thì sao bọn hắn có thể làm như vậy được, bất quá, dù sao đây cũng là Vân Đinh cung điện, vẫn không thể để Diệp Lãng chạy loạn được!

Trong Vân Đinh cung điện này có rất nhiều nơi cơ mật, cũng có rất nhiều nhân vật trọng yếu, mấy thứ mấy người này không phải phạm vi Diệp Lãng có thể tiếp xúc!

Đương nhiên trong tâm lý của Phong Hành không phải sợ ai bị Diệp Lãng kinh động mà là sợ Diệp Lãng chọc phải phiền toái gì!

Tuy rằng sự tình như nhau nhưng cách nói lại hoàn toàn bất đồng, hiện tại Phong Hành quan tâm Diệp Lãng nhiều hơn người khác một chút, đây là một loại cảm xúc tựa hồ không nên xuất hiện.

Làm Quang Minh Kỵ Sĩ hẳn phải trung với Thánh Giáo, quan tâm đến sự an toàn của Giáo Hoàng, nhân viên thần chức vân vân, không nên quan tâm ngoại nhân như Diệp Lãng mới đúng!

Mặc kệ nói gì thì nói lúc này đám người Diệp Lam Vụ hơn nữa đám Quang Minh Kỵ Sĩ đều đi vào cánh cửa Mía chỉ.

Đến cửa đám người Diệp Lam Vũ lại bị Phong Hành ngăn cản, mang theo giọng điệu xin lỗi nói: "Xin lỗi, các ngươi không thể đi vào!"

"Vì sao?" Đám người Diệp Lam Vũ theo bản năng hỏi, trong nhất thời các nàng không nhớ ra đây là nơi nào.

"Đây là Vân Đinh cung điện, không có thân phận Đại Giáo Chủ trở lên hoặc có sự cho phép đặc biệt thì không thể đi vào!" Phong Hành xin lỗi nói: "Công tử ở trong đó cũng không có vấn đề gì, Ta sẽ đi tìm hắn, mời các ngươi ở ngoài chờ một chút!"

"Ta muốn đi vào!" Diệp Lam Vũ không nói gì thêm, chỉ dùng mấy chữ này bình thản nói lên quyết định của mình.

"Ngươi là tỷ tỷ của công tử, hẳn là không sao..." Phong Hành nhíu mày, kỳ thật hắn cũng không tính ngăn cản một hai người Diệp Lam Vũ đi theo, một hai người hắn vẫn có thể trông chừng được, hắn muốn ngăn lại nhưng người ở đằng sau cơ!

Trên thực tế, ngoài nguyên nhân này ra là Diệp Lam Vũ có thể chế trụ Diệp Lãng, Diệp Lãng có điều nghe lời Diệp Lam Vũ hơn.

"Ta cũng có thể sao?" Thất công chúa và Chân Tiểu Yên nói.

"Các ngươi đi vào thôi! Nhưng người khác mời ở ngoài chờ một chút!" Phong Hành gật gật đầu, sau đó chuẩn bị mang theo Diệp Lam Vũ ba người đi vào trong.

Trước đó Diệp Lam Vũ ba người cũng ở Mơ Hồ Đường một thời gian, có điều quen thuộc với Phong Hành và Quang Minh Kỵ Sĩ, cũng hơn một ít đặc quyền!

"Ta sao? Ta cũng là tỷ tỷ Diệp Lãng!" Lúc này Nhị tỷ nói nàng cũng muôn đi vào, ngoài tìm Diệp Lãng ra càng nhiều là muốn nhân cơ hội xem Vân Đinh cung điện thần bí này hơn.

"Xin lỗi, ta không thể xác định thân phận của ngươi nên mời ngươi ở ngoài chờ một chút!" Phong Hành nhìn thoáng qua Nhị tỷ, tuy rằng trước đó Diệp Lãng cũng nói qua chuyện này nhưng Phong Hành vẫn ngăn lại.

Cái này cũng chứng minh là nếu Diệp Lam Vũ ba người không ở Mơ Hồ Đường một thời gian ngắn thì cũng sẽ bị Phong Hành ngăn lại!

Nhị tỷ trầm mặc, nhìn đám người Diệp Lam Vũ rời khỏi, nàng ngẩn người một hồi lâu.

Lúc này tựa hồ nàng càng xác định thêm một chuyện là khoảng cách giữa mình và đệ đệ xa hơn mình tưởng nhiều. Nguồn: http://thegioitruyen.com

Đồng thời, nàng cũng nhớ đến một người là đại ca của nàng và Diệp Lãng, đại ca kia chỉ tồn tại trong truyền thuyết, đừng nói Diệp Lãng mà ngay cả mình cũng ít gặp qua.

Giờ khắc này nàng càng hy vọng mình có thể giống Diệp Lam Vũ và Diệp Lãng, hai tỷ đệ luôn luôn có cảm tình làm người ta hâm mộ!

Có điều nàng cũng biết mình không thể thoải mái như đệ đệ muội muội được, mình còn phải chống lưng cho gia tộc, nàng không thể để một mình ca ca gánh trọng trách nặng nề như vây được!

Phải gánh vác trách nhiệm này!

Hiện tại chỉ hy vọng hai người họ vẫn có thể khoái khoái lạc lạc, vô ưu vô lự như thế...

Bên trong Vân Đinh cung điện có một nơi thực đặc biệt, phải nói là một chỗ đặc biệt trong nhiều chỗ đặc biệt khác, tuy rằng số lượng nơi đặc biệt trong này nhiều nhưng cũng không thể phủ định sự đặc biệt của nó.

Ở trong tầng thứ năm của Vân Đinh cung điện, trong một cái phòng thực rộng lớn, phòng có một cái ban công, thông qua một hệ thống thu thập ánh sáng làm vị trí trung tâm của phòng có thể đắm chìm trong ánh sáng mặt trời ngay cả khi trời sáng hay đêm đen.

Mà hệ thống thu thập ánh sáng này cũng không phải dùng tụ ánh sáng vào một chỗ rồi chiếu đến vị trí trung tâm mà là thông qua rất nhiều góc độ khác nhau, tập trung từng đạo ánh sáng vào.

Thiết kế như thế làm phòng này có một loại cảm giác như ảo như mộng, mà vị trí trung tâm lại là sự biểu hiện cực hạn của mộng ảo này.

Dưới tình cảnh mộng ảo cực hạn như thế, nếu nói không có gì cả thì tựa hồ có điểm quá lãng phí cũng không phù hợp. Mà thứ bên trong kỳ thật cũng là nguyên nhân chủ vếu làm phòng này càng trở nên mộng ảo.

Đó là một khối băng tinh hình chữ nhật, phía ngoài của nó cũng không phải rất bằng phẳng, vuông vức, cũng vì vậy mà góc độ chiết xạ phản xạ của ánh sáng đều không giống nhau, trở nên rối loạn.

Rối loạn, mặc dù là rối loạn nhưng lại loạn đến rất mỹ lệ!

Trong khối băng tinh này tựa hồ loáng thoáng có bóng người, rốt cuộc là ai, vì sao lại ở trong đấy? Là tu luyện? Hay là...

Đáp án này tin rằng không phải ai trong Thánh Thành đều biết, chỉ có một phần nhỏ trong đó biết đến thôi!

Mặc kệ nói gì thì nói có thể khẳng định khối băng tinh này rất được Thánh Thành coi trọng bởi sự phòng hộ nghiêm mật của căn phòng này, dùng lời lẽ dân gian là dù một con ruồi cũng không lọt vào được!

Ban công kia phòng ngự lại nghiêm ngặt hơn, chẳng qua thoạt nhìn như phòng trống, không có bất cứ ai phòng bị nhưng thực tế người ở đó đều giấu mình vào chỗ tối, một khi có xâm lấn giả xuất hiện thì họ sẽ dùng các loại phương pháp xử lý xâm lấn giả.

Nhưng mà muốn xâm nhập vào từ ban công quả thật không phải biện pháp tốt, đây là tầng thứ năm, vô luận là từ trên hay dưới đều rất dễ dàng bại lộ ra ngoài.

Hơn nữa, đừng nhìn mặt ngoài Vân Đinh cung điện rất bình thản, không có gì lạ nhưng lại ẩn tàng không ít luyện kim trận, cho dù Diệp Lãng đi cũng sẽ tạo thành động tĩnh không nhỏ, sẽ bị người phát hiện, trừ phi hắn có thể biết trước sự sắp xếp của các luyện kim trận.

Một nơi như vậy tựa hồ cũng chỉ còn một đường vào, đó là cánh cửa chính được thủ vệ nghiêm ngặt!

Chẳng qua dù đi vào Vân Đinh cung điện này cũng đã là việc khó rồi, sao có thể đi vào được phòng này?

Cũng vì vậy mà không ai nghĩ đến sẽ có người đi đến chỗ này, mà hôm nay lại xuất hiện một cái ngoài ý muốn nho nhỏ, có người làm một chuyện mà xưa nay chưa từng có!