Luyện Kim Cuồng Triều

Chương 346: Biệt kính (2)




"Sau này có thể vào thì hiện tại đi vào có sao đâu, các ngươi thật sự quá ngoan cố!" Diệp Lãng nói cũng bắt đầu mạnh mẽ đột phá, đương nhiên cái mạnh mẽ này cũng chỉ nho nhỏ mà thôi...

"Xin dừng bước, nếu không chúng ta sẽ không khách khí nữa!" Quang Minh Kỵ Sĩ thủ vệ lại phát ra cảnh cáo, cùng lúc đó cũng bước lên ngăn cản Diệp Lãng.

Đơn giản là, lúc này Diệp Lãng đã ở trong khu vực họ cho là nguy hiểm! "Các ngươi dám! Tiểu Thất, lên!" Diệp Lam Vũ phẫn nộ quát, cùng Thất công chúa bước lên phía trước, ma pháp của hai người cùng phát...

Băng cùng hỏa lại tái hiện!

Quả nhiên là như vậy, hai đại tiểu thư này!

Đám người Phong Hành lắc lắc đầu, có điểm đau đầu, không chỉ vì hành vi của hai nàng mà còn vì uy lực ma pháp của hai nàng mà cảm thấy đau đầu.

Những người này đều là người nếm qua đau khổ của ma pháp từ hai nàng, biết không phải dễ dàng chống đỡ!

Bất quá cũng may mà nhưng Quang Minh Kỵ Sĩ phía trước cũng rất đặc thù, bọn họ thành thạo nhất chính là phòng ngự, phòng ngự phối hợp từ nhiều người !

Chỉ thấy Quang Minh Kỵ Sĩ này lập tức kết thành một trận pháp, sau đó đều tự làm ra một ít động tác, đánh ra vài đạo đấu khí liền dễ dàng đánh tan ma pháp của hai người.

Diệp Lam Vũ và Thất công chúa ngẩn người ra, từ trước đến giờ ma pháp của các nàng chưa bao giờ dễ dàng bị phá rụng như vậy, điều này làm các nàng cảm thấy thực kinh ngạc.

Bất quá lại nói tiếp, những người trước kia hoặc là đơn đả độc đấu, hoặc là thực lực có điều thấp một chút, rất ít khi xuất hiện, không, phải nói là chưa từng xuất hiện đội ngũ như trước mắt, mỗi người đều là cao thủ, phối hợp hoàn mỹ, nhân số lại hơn các nàng vài lần.

Có điều đội ngũ như vậy cũng không phải nhiều, ở trong Thánh Giáo cũng không có mấy cái, mà nhưng đế quốc khác cũng vậy!

Bất quá dù sao vẫn có tồn tại, cũng làm hai nàng cảm thấy một chút nguy cơ, hiện tại các nàng đã biết rõ thực lực của mình còn phải tịnh tiến thêm, không thể mù quáng kiêu ngạo được!

Mặc kệ nói gì thì nói chuyện này làm hai nàng cảm thấy nguy cơ, bắt đầu thực sự nhìn thẳng vào thực lực của mình, đây là chuyện tốt!

Diệp Lãng nhìn nhưng người trước mặt, nhíu mày lại, hắn biết nếu phải đột phá phòng vệ của họ quả thật là một chuyện rất khó, rất phiền phức!

Mà lúc này đám người Phong Hành cũng gia nhập bên kia, làm Diệp Lãng cảm thấy càng thêm phiền toái.

Phong Hành là Quang Minh Kỵ Sĩ, hắn phải hết trách nhiệm của mình, không thể để Diệp Lãng đi vào căn phòng này, hẳn là hắn sẽ không thay đổi lập trường của mình!

"Công tử, người hay là về trước chờ một lát đi, ta sẽ nghĩ biện pháp cho người đi vào! có điều ta vẫn không rõ rốt cuộc vì sao người lại có cảm giác với trong đó, có phải gặp ảo giác không?" Phong Hành nói xong chính sự liền cảm thấy có điểm kỳ quái.

Diệp Lãng nói quen thuộc mà hắn cũng không biết ở trong đó có gì, mà người của Thánh Giáo lại biết ở trong đó chỉ có một thứ mà thôi.

"Không phải ảo giác, nếu là ảo giác thì sao có thể liên tục lâu như vậy!" Diệp Lãng lắc đầu nói.

"Vậy rốt cuộc là cảm giác gì, bên trong chỉ có mình Thánh Nữ, mà nàng lại không có khả năng quen thuộc với người, từ lúc bảy tuổi nàng vẫn luôn ở trong Thánh Thành, người lại chưa từng đến đây, hơn nữa người mới hai mươi mà thôi các người không có khả năng gặp nhau! Cho dù năm nay ngươi có ba mươi tuổi cũng vẫn không thể gặp được nàng!" Phong Hành lắc đầu nói.

Hắn có thể phủ định khả năng Diệp Lãng quen biết với Thánh Nữ bởi bất kể tính kiểu gì đi nữa, Diệp Lãng vẫn không thể gặp qua Thánh Nữ được.

Nếu cẩn thận tính một chút thì Thánh Nữ này nhất định vượt quá ba mươi bảy tuổi bởi vì dù Diệp Lãng có ba mươi tuổi cũng không thể gặp qua nàng. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://thegioitruyen.com

Quả nhiên là thặng nữ, nếu như vậy thì Diệp Lãng căn bản chưa từng thấy qua, nên việc hắn có cảm giác quen thuộc với Thánh Nữ là không thể!

Nhưng vì sao Diệp Lãng lại có cảm giác như vậy?

Chẳng lẽ nói đây là duyên từ kiếp trước? Duyên phận sao?

Hai người chưa từng gặp qua nhau mà có cảm giác quen thuộc thì chỉ có lý do trên, đó cũng là cái cớ mà rất nhiều người thích dùng.

Diệp Lãng cũng như vậy sao?

Không biết, ít nhất hiện tại còn không biết, ngay cả đương sự cũng không rõ ràng lắm thì nhưng người khác lại càng không thể biết.

"Ta cũng không muốn gặp Thánh Nữ, ta chỉ muốn nhìn xem trong phòng có gì mà thôi!" Diệp Lãng lắc đầu nói hắn vẫn không hiểu vì sao bọn họ cảm thấy mình muốn đi gặp Thánh Nữ chứ?

"Ngoài Thánh Nữ ra thì trong căn phòng đó không còn gì cả!" Phong Hành trả lời.

"Không có khả năng! Ta lại không biết Thánh Nữ thì sao lại có cảm giác quen thuộc với nàng được, nhất định là thứ khác!" Diệp Lãng lắc đầu nói hắn vẫn lắc đầu kiên trì rằng bên trong sẽ có thứ khác.

"Vậy nhất định là ảo giác của ngươi rồi trong này không còn gì khác cả!" Quang Minh Kỵ Sĩ thủ vệ nói: "Mời rời khỏi nơi này!"

"Các ngươi đã nói như vậy thì ta cũng chỉ có thể cáo từ trước!" Diệp Lãng khoát tay, rất lễ phép cáo lui, xoay người đi.

"!!!"

Mọi người sửng sốt với động tác này của Diệp Lãng, nhất là người quen thuộc với Diệp Lãng lại trọn mắt há hốc mồm, không rõ Diệp Lãng bị gì vậy, sao cứ như vậy ly khai? Tình huống này thật sự làm người ta cảm thấy ngoài ý muốn! ở giữa nhất định có vấn đề, rốt cuộc là sao?

Diệp Lam Vũ tam nữ chạy Theo Diệp Lãng, còn có tiểu Nhị nữa, hiện tại chạy theo bên cạnh Diệp Lãng, tựa hồ hắn đã thu hồi quyền khống chế.

"Phái người đi theo công tử, đừng để hắn chạy loạn! Ta đi nói chuyện với Uy Nhĩ Đại Giáo Chủ một chút, hắn vẫn luôn tán thành cho công tử đến xem Thánh Nữ, hiện tại có cơ hội tốt như vậy tất nhiên không thể bỏ qua!" Phong Hành phân phó thuộc hạ.

Diệp Lãng chạy nhanh một hồi liền bước vào cầu thang...

"Ý? Sao bên dưới không có động tĩnh gì? Chẳng lẽ đi lên trên?" Quang Minh Kỵ Sĩ đi theo, phát hiện bên dưới không có động tĩnh gì cả, ngoài động tác quá nhanh ra thì chỉ còn một nguyên nhân - đi lên trên.

Ngẩng đầu lên thì thấy bóng dáng của Diệp Lam Vũ tam nữ chợt lóe rồi biến mất!

Đám Quang Minh Kỵ Sĩ cảm thấy thực may mắn mình cũng không chậm lắm, nếu chậm một chút thôi thì rất có thể sẽ mất bóng Diệp Lãng, có điều họ vẫn không rõ sao Diệp Lãng lại chạy lên trên kia!

Lúc này, ở lầu sáu, Chân Tiểu Yên rất ngạc nhiên hỏi: "Diệp Lãng, đây là tầng sáu rồi, sao ngươi lại chạy đến đây? Có phải lạc đường hay không?"

"Không có a, ta đang muốn đến đây mà, ngươi tưởng rằng ta đi đâu?" Diệp Lãng lắc đầu, cũng hỏi lại.

"Cái này..."

Chân Tiểu Yên Trầm mặc một hồi cố gắng suy nghĩ, cuối cùng buông tha cho, đơn giản là nàng thật sự không nghĩ ra được Diệp Lãng muốn đi đâu.

Đối với Diệp Lãng mà nói nơi nào hắn cũng có thể đi cả, hắn nói phải rời khỏi tầng năm không có nghĩa là rời khỏi Vân Đinh cung điện, có lẽ hắn sẽ đi tầng bốn, có lẽ lại ra ngoài đương nhiên, có lẽ cũng đến tầng sáu này.