Luyện Kim Cuồng Triều

Chương 35: Nam nhân khóc đi, không phải tội (1)




Lúc này Diệp Lam Vũ cũng không đi nắm bím tóc của Diệp Lãng nữa, không nói đến hành vi này là đùa hay thật, nàng chỉ cảm thấy kì quái, vì sao đệ đệ mình lại có ngữ khí như vậy.

Ưu sầu, loại vẻ mặt này đến tận bây giờ vốn không có xuất hiện trên người đệ đệ mình. Từ nhỏ, mặc dù hắn có điểm thiếu hụt nhưng vẫn trôi qua rất khoái lạc, không có chút phiền não.

Bây giờ hắn đã trở thành một người bình thường, cũng ngày ngày nhàn nhã tự tại như vậy, ban ngày nghiên cứu luyện kim thuật, đến tối thì ôm Hổ Nữ ngủ.

Có chuyện gì làm hắn ưu sầu?

Diệp Lam Vũ muốn hỏi, nhưng không có cơ hội, ít nhất tạm thời không có.

Lúc này Hổ Nữ vừa tắm xong đi ra, trên người nàng còn mag thoang thoảng hương thơm, đi đến chỗ Diệp Lãng, có điểm tò mò nhìn hai tỷ đệ trong sân.

Chuyện gì xảy ra vậy, vì sao vẻ mặt Lam Vũ tiểu thư có điểm quái dị, mà thiếu gia củng có điểm quái quái.

Cảm giác của Hổ Nữ rất linh mẫn, ngay cả điểm nhỏ như vậy cũng có thể nhìn ra, không biết nàng vốn là như vậy hay là vì diễn viên chính là thiếu gia của nàng nữa.

Diệp Lãng đứng lên, nhẹ nhàng đi về phía Hổ Nữ, sau đó ôm nàng vào lòng, cứ lẳng lặng như vậy, lẳng lặng ôm, không nói tiếng nào.

"??" Hổ Nữ và Diệp Lam Vũ cảm thấy rất kì quái, hắn sao vậy?

Tuy buổi tối Diệp Lãng cũng ôm Hổ Nữ ngủ nhưng chưa bao giờ ôm nàng vào ban ngày, lại càng không làm trò trước mặt người khác như vậy. Nguồn: http://thegioitruyen.com

"Thiếu gia, người làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì vậy?" Ngay từ đầu Hổ Nữ cũng không nói gì, cứ để Diệp Lãng ôm. Nhưng lần này Diệp Lãng ôm rất lâu, đã qua hơn mười phút vẫn cứ ôm như vậy, vẫn không nói câu gì.

Điều này làm cho Hổ Nữ càng ngày càng thấy kì quái, hoàn toàn nghĩ không ra.

Diệp Lãng chậm rãi tách ra, hai tay nắm bả vai nàng, hai mắt nhìn thằng nàng nhẹ giọng nói: "Hổ Nữ, đừng trách ta, cũng không nên tức giận, ta chỉ vì tốt cho ngươi thôi."

"?? Thiếu gia, người đang nói gì vậy?" Hổ Nữ càng thêm hồ đồ, lời này là có ý tứ gì.

"Hôm nay..." Diệp Lãng nhìn Hồ Nữ, chuẩn bị nói ra nguyên do, muốn giải thích hết thảy, nhưng lúc này lại một người khác xông vào.

"Tiểu vương bán đản, ngươi lại đang đùa trò gì thế? Dong binh đoàn ở ngoài kia là sao? Ngươi muốn đưa cái gì đi mà mời toàn bộ Anna Dong Binh Đoàn đến, tiền thuê lại cao đến trăm vạn. Ba tháng này ngươi không bại gia, còn tương rằng ngươi đã cải tà qui chánh, không nghĩ đến ngươi lại tích lại để phóng ra một lần a." Long An Kỳ vọt vào sân, lớn tiếng trách mắng Diệp Lãng.

Đúng vậy, trăm vạn kim tệ, đây là khái niệm gì? Nhiệm vụ bình thường chỉ vài cái kim tệ, cao hơn một chút là mấy chục, nếu có nguy hiểm thì sẽ lại tăng lên, nhưng cao đến đâu cũng không quá mấy trăm hay mấy ngàn kim tệ mà thôi, nếu gặp nguy hiểm hơn thế nữa thì lại tăng thêm.

Nhưng là, cho dù là nhiệm vụ cao nhất, lại cực độ nguy hiểm như đi đồ long thì tiền thuê cũng không quá trăm vạn, thậm chí còn không cần nhiều đến vậy.

Đương nhiên tiền thuê này chỉ tính một mình Anna Dong Binh Đoàn mà thôi, có đôi khi một cái nhiệm vũ cần rất nhiều dong binh đoàn hợp tác. Giống như nhiệm vụ đồ long , tuyện đối không phải là một hai dong binh đoàn làm nổi, còn phải mời thêm không ít trợ thủ, phân phân chia chia một hồi, cuối cùng một cái dong binh đoàn nhiều nhất cũng chỉ có thể lấy được mấy chục vạn mà thôi.

Cho nên nếu so sánh bằng tiền thôi thì độ khó của nhiệm vụ này vượt xa bất cứ một cái nhiệm vụ nào. Bất cứ dong binh đoàn nào cũng sẽ đáp ứng, bởi vì có số tiền này có thể làm cho bọn họ phát triển nhanh hơn vài lần.

Mà Anna Dong Binh Đoàn sau khi nhận nhiệm vụ này, vài năm sau đó phát triển rất nhanh, lập tức vọt lên trước thứ hạng mười.

Cái này chẳng khác nào là thu được một số tiền đầu tư cực lớn. Điều này cũng khó trách Anna Dong Binh Đoàn chỉ trong hai tháng ngắn ngủn triệu hoán tất cả mọi người trở về, nếu là lúc thường, phỏng chừng hơn nữa năm cũng chưa chắc đã làm được.

Cũng vì thế, Anna Dong Binh Đoàn tặng cho Diệp Lãng một cái vị trí đội trưởng danh dự, xem hắn như khách quý cao cấp nhất, hắn yêu cầu gí các nàng cũng sẽ đáp ứng, có thể miễn phí liền miễn phí. Tuy rằng Diệp Lãng bại gia tử này hẳn là không để ý miễn phí hay mất phí...

Chỗ tốt với Diệp Lãng đâu? Trên cơ bản là có được tất cả tin tức mà dong binh đoàn có. Diệp Lãng biệt tầm quan trọng của tin tức nên hắn biết dúng một trăm vạn cũng còn rẻ.

Còn một chỗ ưu đãi khác là thành viên của dong binh đoàn trọn bộ là nữ, hơn nữa còn có rất nhiều mỹ nữ, nhất là đội trưởng Anna, cho nên, Diệp Lãng làm một cái đội trưởng danh dự cũng có rất nhiều chỗ không tưởng.

Tóm lại một câu là những lợi ích vô hình này tự hồ như dùng một trăm vạn cũng mua không được.

Bất quá lúc này không ai thấy điều này, chỉ thấy xuất hiện thêm một khoản cực lớn để bại gia của Diệp Lãng mà thôi.

"Trăm vạn... Thiếu gia, ngươi cũng quá xằng bậy a, ngươi muốn hộ tống thứ gì?" Hổ Nữ nghe con số đó cũng sửng sốt, đây là kỉ lục bai gia cao nhất của Diệp Lãng, trước kia nhiều nhất cũng chỉ có sáu số, lần này lại đột phá bảy số rồi.

"Ta muốn hộ tống một thứ quý giá nhất cuộc đời mình, ta sẽ không để cho bảo bối của ta chịu một chút tổn thương nào." Diệp Lãng nhìn Hổ Nữ cười nói.

"?? Cái gì? Ngươi có bảo bối như vậy sao? Bút kì của Ban ngươi còn đem ra làm đệm lót, cho tới bây giờ tựa hồ vốn không có cái gì làm cho ngươi để bụng a." Hổ Nữ hoài nghi nói, từ nhỏ cho đến giờ nàng chưa thấy Diệp Lãng coi trọng vật gì cả.

Nếu như một luyện kim thuật sĩ nào nghe được những lời này của Hổ Nữ nhất định sẽ kêu trời gọi đất, tiến hành thảo phạt Diệp Lãng. Hắn vậy mà dám đema bút kí làm đệm lót, trong tay hắn lại là bản gốc nha, không phải bản phục chế.

"Mấy thứ đó đều là vật chết, hơn nữa ta cũng đã nhớ kĩ rồi, cần gì phải để bụng. Bảo bối của ta chính là ngươi, ngươi vĩnh viễn là bảo bối trong bảo bối của ta." Diệp Lãng mỉm cười nói với Hổ Nữ, tuy những lời này của hắn có chút "xạo xạo" giống như nói giỡn vậy nhưng bất luận kẻ nào cũng có thể cảm thấy những lời này của hắn là thật, hơn nữa lại vô cùng chân thật đáng tin.

"Hừ, lai chọc ta vui, ngươi vĩnh viễn xam ta là bảo bối mới là lạ... Khoan khoan, ngươi nói cái gì?" Ngay từ đầu Hổ Nữ còn không kịp phản ứng nhưng rất nhanh nàng liền phát hiện ra vấn đề.

Nói mình là bảo bối thì không phải là nói thứ cần hộ tống là mình sao?

Tất cả đều thông suốt rồi, vì sao trước đó hắn lại nói mình đừng trách hắn, cũng đừng nóng giận, hóa ra là thế, là muốn tiễn mình đi.

Hổ Nữ nghĩ như vậy trong lòng liền cảm thấy căng thẳng, nhìn Diệp Lãng, có chút sợ hãi hỏi: "Thiếu gia, ngươi muốn tiễn ta đi sao? Ngươi không cần ta nữa sao?"

"Ngốc à, sao ta lại không cần ngươi được!" Nhìn thầy Hổ Nữ sợ hãi, Diệp Lãng lại ôm nàng vào lòng, sau đó ôn nhu nói.

"Vậy sao ngươi còn muốn đưa ta đi?" Hổ Nữ ở trong lòng Diệp Lãng run nhẹ, vẫn rất sợ hãi.