"Cái gì, ta không cần tham gia trận đấu luyện kim tổ? Vì sao?" Khi Diệp Lãng đi tới Quang Minh quyết đấu tràng, lập tức có người thông cáo một tin tức cho hắn.
"Công tử, người không cần tham gia trận đấu luyện kim tổ nữa bởi vì người đã là quán quân luyện kim tổ!" Nhân viên thần chức một bộ chúc mừng nói.
Diệp Lãng ngây người ra một chút, đừng nói Diệp Lãng không hiểu mà đám người Diệp Lam Vũ bên cạnh cũng không hiểu, chuyện này là sao, tự dưng trở thành quán quân?
"Ngươi đang gạt người à? Ta chưa từng tham gia trận đấu nào cả sao lại trở thành quán quân?" Diệp Lãng nhìn nhân viên thần chức kia, hỏi ra vấn đề quan trọng nhất.
Quả thật từ đầu đến giờ Diệp Lãng chưa từng tham gia trận đấu nào ở luyện kim tổ cả vậy mà lại chiếm được chức quán quân, cái này ai nghe cũng cảm thấy rất bất khả tư nghị.
"Không có cách nào khác a, ai bảo hiện tại tất cả luyện kim thuật sĩ đều đến Quảng Trường Thần Tích, ở đó nghiên cứu luyện kim trận của người chỉ, nói thi đấu luyện kim tổ đã không còn ý nghĩa, quán quân ngoài người ra thì không còn ai khác!" Nhàn viên thần chức nói ánh mắt nhìn Diệp Lãng có điểm sùng bái.
Đám người Diệp Lam Vũ trầm mặc, các nàng tin rằng đây là một đợt thi đấu quái dị nhất từ trước đến nay, tất cả mọi người đều buông tha cho trận đấu.
Bất quá loại tình huống này cũng chỉ xuất hiện ở luyện kim tổ, chỉ có luyện kim thuật sĩ mới có thể như vậy, Vũ Giả, Ma Pháp Sư đều vẫn liều mạng cướp lấy quán quân.
Mà Diệp Lãng nghe vậy, khoát tay tỏ vẻ không sao cả, nói: "ừ, là vậy chứ gì, quên đi, vừa hay ta cũng lười thi đấu! Đúng rồi, Quảng Trường Thần Tích là ở đâu?"
"Quảng Trường Thần Tích chính là cái quảng trường mà hôm qua người cùng Thánh Nữ đại nhân hoàn thành ấy, chúng ta gọi đấy là Quảng Trường Thần Tích bởi thật sự nó như thần tích vậy, công tử không có gì trở ngại chứ?" Nhân viên thần chức giải thích, cũng dò hỏi.
Diệp Lãng lắc đầu, trả lời: "Không sao cả, đây là chuyện của các ngươi, cũng chỉ là một cái tên thôi và lại tên này cũng không tệ lắm."
"Tốt lắm, Công tử à, ta cáo lui trước, chúc mọi người thi đấu tốt!" Nhân viên thần chức kia nói xong liền cáo lui.
"Trận đấu gì? Đúng rồi, ta còn một cái hỗn hợp tái nữa, tỷ, ngươi quả thật rất nhàm chán, vốn hiện tại ta có thể chạy lấy người rồi..." Diệp Lãng bắt đầu tiến hành kháng nghị.
Nếu không có hỗn hợp tổ so đáu này thì quả thật hẳn có thể chạy lấy người rồi nhưng bây giờ lại không đi được.
"Cho dù không có trận đấu thì ngươi cũng phải chờ bọn ta cùng trở về, chẳng lẽ ngươi lại muốn một mình đi lạc sao?" Diệp Lam Vũ nói,
"Ta không đi về cùng các ngươi đâu..." Diệp Lãng nói mà hắn chưa nói hết lời đã bị Diệp Lam Vũ đánh gãy: "Vì sao không về cùng chúng ta, ngươi còn chuyện gì nữa?"
"Ta muốn đi du lịch a, muốn đi tìm Hồ Nữ..."
"Ách, thiếu chút nữa quên lần này ngươi chỉ thuận tiện đi qua xem thôi vậy ngươi đi tìm Thái Nhã đi. Nếu Thái Nhã biết ngươi lạc đường nên mới chậm chạp chưa tới chỗ nàng thì nàng sẽ có phản ứng gì nhi?" Lúc này Diệp Lam Vũ mới nhớ tới kế hoạch của Diệp Lãng, mà nàng lại rất chờ mong muốn biết phản ứng của Hổ Nữ.
"Cái này... Ta sẽ không nói cho nàng..." Diệp Lãng thực kiên quyết nói, hắn biết nếu Hồ Nữ biết chuyện này thì nhất định sẽ lo lắng cho mình.
Nếu Hồ Nữ sẽ trách móc, sẽ phát giận thì Diệp Lãng không ngại nói cho nàng biết, có điều Hồ Nữ chưa bao giờ trách móc hắn, cũng không phát giận với hắn, chỉ yên lặng làm bổn phận của nàng, hầu hạ chiếu cố hắn.
"Đi trận đấu!" Diệp Lam Vũ nói.
Diệp Lãng gật gật đầu, nói: "Uống trà đi..." Hắn lên sân khấu để uống trà nói chuyện phiếm với Chân Tiểu Yên.
Hỗn hợp tổ đã tiến hành được vài ngày, kết quả vẫn như vậy, lần nào cũng là Diệp Lam Vũ và Thất công chúa xuất trướng giải quyết đối thủ- Diệp Lãng và Chân Tiểu Yên lại uống trà hay nước trái cây, đôi khi ăn điểm tâm, nhiều lắm là cổ vũ Diệp Lam Vũ hai người một chút thôi.
Mặc dù sau khi Thất công chúa bộc phát ra thực lực, không ai còn dám coi thường hai nàng, họ đều xuất ra hết bản lĩnh của mình, thậm chí còn dùng một ít động tác châm chích vân vân nhưng đều bị Diệp Lam Vũ hai người giải quyết.
Mà hôm nay vốn Diệp Lãng vẫn tính tiếp tục cổ vũ, có điều trên sàn lại xảy ra một ít biến hóa nho nhỏ.
"Đồ lưu manh!"
"Ý..., vì sao ngươi lại ở đây?"
Diệp Lãng ngơ ngác nhìn phía trước, cước bộ cũng ngừng lại, nhìn nữ hài tử gọi mình là đồ lưu manh kia, mà cách gọi này cũng chỉ có thiếu nữ Phi Phi kia mà thôi.
"Ta muốn so đấu, hôm nay ta muốn báo thù, ngươi thức thời thì chủ động một chút." Thiếu nữ Phi Phi nói.
"Ngươi muốn báo thù? ở đây ai có cừu oán với ngươi?" Diệp Lãng nhìn quanh sân, sau đó chỉ vào một người. "Là hắn à?"
Mọi người trầm mặc.
"Diệp Lãng Công tử, Phi Phi nàng đang nói ngươi đấy." ở bên cạnh thiếu nữ, thiếu nữ Diệp Lãng "từng theo đuổi" - Tạp Toa nói.
Mà sở dĩ nàng mờ miệng là vì người Diệp Lãng chỉ vào chính là người nàng yêu nhất - Ái Đức Hoa!
Diệp Lãng cảm thấy trên sân người đáng ghét nhất là Ái Đức Hoa nên cho rằng thiếu nữ Phi Phi ghét hắn nhất, ừ, hắn cảm thấy mình ghét thì chắc người ta cũng ghét.
"Cái gì? Phi Phi là ai?" Diệp Lãng ngây người một chút, có điểm mơ hồ hỏi.
"Ngươi-,- Ngươi không biết tên ta sao?" Thiếu nữ ngẩn ngơ, cảm thấy có chút buồn bực, ngày nào mình cũng nhớ người ta, người ta thì không nhớ cả cái tên mình. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Đương nhiên nhớ của nàng đa phần là ghi hận, đơn giản là cuộc sống nàng bị một lần liếm của Diệp Lãng hoàn toàn thay đổi.
"Ai biết ngươi tên là gì, ngươi chưa từng nói qua, lần nào cũng mạc danh kỳ diệu cả." Diệp Lãng thuận miệng trả lời.
Thiếu nữ trầm mặc, cẩn thận hồi tưởng lại, quả thật lần nào mình gặp Diệp Lãng cũng thế, đều trong trường hợp rất kỳ quái, cho tới bây giờ cũng chưa từng giới thiệu qua.
"Phi Vân Thải." Thiếu nữ nói.
"??" Diệp Lãng nhìn thiếu nữ, không hiểu được ba từ này có nghĩa gì.
"Ta gọi là Phi Vân Thải!" Lần này thiếu nữ nói rất rõ ràng, nói như vậy thì hẳn là Diệp Lãng sẽ không mê hoặc nữa.
"Ừ, Ta gọi là Diệp Lãng." Diệp Lãng nhìn thiếu nữ Phi Vân Thải sau đó báo tên mình.
Phi Phi tức giận nói: "Ta biết ngươi tên gì!"
"Ta biết là ngươi biết, bất quá không phải phải báo tên mình ra sao? Trước giờ ta chưa từng báo tên." Diệp Lãng đáp lời.
Phi Phi ngây người một chút, không ngờ ý của Diệp Lãng là vậy, mà có vẻ giống như lời Diệp Lãng vậy, hắn chưa từng nói qua tên mình, sở dĩ nàng biết tên Diệp Lãng là vì tự nàng tra ra.
Bởi vậy phải nói là cả người chưa ai từng tự giới thiệu qua, mà bây giờ mới là lúc hai người thật sự nhận thức đối phương.