"Là nàng cho ta à?" Quả thật với chuyện đạt được quán quân Diệp Lãng thấy rất mơ hồ nên hắn có hơi nghi ngờ một chút.
"Không phải! Công tử, người đừng nghe hắn nói lung tung, chúng ta sẽ không vì người là công tử mà đưa chức quán quân cho người, Thánh Nữ đại nhân cũng không có quyền lợi này! Đây là quyết định của tất cả mọi người, nếu hắn không tin thì cứ đi hỏi chính luyện kim thuật sĩ của học viện hắn, bọn họ sẽ cho hắn đáp án!" Phong Hành cũng có nghe phong phanh về chuyện này, ừ, chỉ nghe nói mà thôi.
"Chuyện này ta biết, ta và Lệ Na Toa có tán gẫu qua, nàng sùng bái đồ lưu manh này đến chết, quả thực coi hắn như thần tượng, nếu không bị người ta chặn lại thì nàng đã chạy đến bắt hắn ký tên rồi nên chuyện này là dựa vào thực lực của hắn, cũng không phải như ngươi nói!" Lúc này Phi Phi lên tiếng, Lệ Na Toa trong miệng nàng là một cái luyện kim thuật sĩ đệ tử của Tử La Lan Học Viện.
Ái Đức Hoa trầm mặc, hắn cũng biết Lệ Na Toa này, hơn nữa còn biết Lệ Na Toa rất cao ngạo, bắt nàng bội phục một người còn khó nữa chứ đừng nói là sùng bái. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://thegioitruyen.com
"Phong Hành đại nhân, thoạt nhìn người này rất có thành kiến với công từ, hơn nữa còn ra tay với công tử nữa, ta thấy chúng ta nên trục xuất hắn khỏi Thánh Thành à!" Hiện tại Quang Minh Ky Sĩ nhìn Ái Đức Hoa đều có điểm phản cảm, có cảm giác rất phiền chán.
Ái Đức Hoa nghe vậy mặt liền trở nên trắng bệch.
Người bị Thánh Thành đuổi đi thì nhất định sẽ bị người người xa lánh, đây là chuyện thực mà cả đại lục công nhận, tuy Thánh Giáo không thuộc thế lực nào nhưng lực ảnh hưởng tôn giáo của bọn hắn quả thật quá cường hãn, cơ hồ trải rộng toàn bộ các quốc gia nhân tộc.
"Ừ, đuổi hắn đi đi, người này ở lại Thánh Thành chỉ làm bẩn thêm nơi thần thánh này thôi." Phong Hành gật gật đầu, hắn cũng thấy biện pháp xử lý này là tốt nhất.
Mặt Ái Đức Hoa trở nên càng trắng hơn!
"Các ngươi dựa vào gì đuổi ta ra? Cái này không công bình, đây là ân oán tư nhân giữa ta với Diệp Lãng, các ngươi thiên vị Diệp Lãng là không công bình!" Ái Đức Hoa lập tức mở miệng tranh thủ quyền lợi cho mình.
"Chỉ bằng hành vi ngươi đánh lén công tử, mặc kệ ngươi là ai thì hành vi đó cũng thuộc loại tiểu nhân bỉ ổi, tin rằng điểm này tất cả mọi người ở đây đều đồng ý, không ai cảm thấy Thánh Giáo chúng ta không công bình cả!" Phong Hành lãnh đạm nói.
"Cái gì mà đánh lén, hắn là một đối thủ trong trận đấu, ta ra tay vói hắn thì có vấn đề gì, muốn nói có vấn đề thì hắn mói có vấn đề, hắn làm cho một người không có trong danh sách ra tay." Ái Đức Hoa chỉ vào tiểu Nhị bên cạnh Diệp Lãng, hắn khẳng định tiểu Nhị không có trong danh sách lên sân.
Phong Hành nhíu mày, bọn họ quen với sự tồn tại của tiểu Nhị nên không để ý đến điểm này, nhưng nói thật đúng là có điểm không hợp quy củ.
"Tiểu Nhị cũng không phải..." Diệp Lam Vũ đang muốn nói gì, bất quá lại bị Diệp Lãng ngăn trở.
"Ái Đức Hoa đúng không, ta đang nghĩ tuy rằng lúc trước ta cứu ngươi từ đàn sơn tặc ra chỉ vì bại gia nhưng nói gì thì ta cũng là ân nhân cứu mạng của ngươi phải không!" Diệp Lãng nhìn Ái Đức Hoa lãnh đạm nói.
Ân nhân cứu mạng? Tất cả mọi người kinh ngạc nhìn Ái Đức Hoa, bọn họ không ngờ hai người còn có một tầng quan hệ như vậy, nếu vậy Thì Ái Đức Hoa này cũng quá vong ân phụ nghĩa đi.
Nhân phẩm Ái Đức Hoa ở trong mắt mọi người càng kém đi một chút!
"Được rồi đừng nói cái này! Lúc trước ta đã không muốn đi luận võ kén rể của người trong lòng ngươi rồi nhưng vì ngươi nói ra một câu chuyện tình yêu động lòng người thì ta mới đi hỗ trợ, chưa nói ta giúp ngươi ôm được mỹ nhân về nhưng ít ra ta cũng giúp ngươi dọn sạch đường rồi! Mà sau khi ngươi được như mong muốn thì chưa từng nhớ đến ta, không nói rõ ra giùm ta thi thôi lại còn bỏ đá xuống giếng là sao?"
"Kỳ thật ta cũng hiểu được ngươi nghĩ gì, ngươi muốn biểu hiện hoàn mỹ hơn trước mặt nữ nhân của mình, điểm này tin rằng tất cả nam nhân đều muốn vậy nhưng bây giờ ta muốn nói với ngươi một câu là..."
"Con mẹ nó ngươi quả thật là vô nhân tính! Lão tử khinh bỉ ngươi! về sau dù ngươi có nói quen lão tử thì lão tử cũng không thừa nhận!"
Diệp Lãng nói một phen làm mặt Ái Đức Hoa lúc trắng lúc xanh, mà tất cả chuyện này dường như lại là sự thực không thể phủ nhận.
Lúc này Phi Phi mới tin rằng mình vẫn hiểu lầm Diệp Lãng, Diệp Lãng chẳng những không phải cái loại vô sỉ lưu manh mà còn là một bằng hữu có tình có nghĩa, không biết vì sao nàng hoàn toàn tin lời hắn.
Lúc này nàng và những người khác đều khinh bỉ Ái Đức Hoa hơn một tầng nữa!
"Chửi giỏi lắm! Đệ đệ, ngươi rất có khí phách nam nhân!" Diệp Lam Vũ vỗ vỗ vai Diệp Lãng khen.
"Nói nhảm, ta vốn là một nam nhân, nam nhân tinh khiết..." Diệp Lãng rất là kiêu ngạo nói.
"Diệp Lãng, ta nhớ ngươi nói nam nhân tinh khiết cũng có thể chỉ hắn là một nam nhân mà giống nữ nhân..." Lúc này Chân Tiểu Yên đột nhiên nói.
"... Nói sai rồi, ta là một hảo nam nhân, hảo nam nhân chính là ta, ta chính là... Phi phi, cái gì loạn thất bất táo vậy!" Diệp Lãng phun ra một cái, sau đó chuẩn bị chạy lấy người.
"Diệp Lãng, ngươi mà là một nam nhân thì đừng núp sau lưng nữ nhân, ngươi liền đường đường chính chính so với ta một lần, ta muốn biết rằng lần trước rốt cuộc là ai sẽ thắng!" Lúc này Ái Đức Hoa vẫn không bỏ qua, có lẽ hắn đã chuẩn bị dìm nổi đập thuynỊ có chết cũng phải ôm Diệp Lãng chết theo.
Có lẽ hắn vẻn vẹn chỉ muốn biết kết quả lần trước, nếu Diệp Lãng không nhận thua thì kết quả là cái gì?
"Ta kháo, để lão tử cho ngươi biết cái gì gọi là nam nhân! Nam nhân phải có dũng khí, dám làm dám chịu, cho dù là với người mình yêu cũng có gì nói nấy, nên làm gì thì làm nấy! Nếu không ta tin rằng ngay cả người yêu ngươi cũng sẽ khinh bỉ ngươi..." Diệp Lãng rất là khinh thường tiếp nhận khiêu chiến này.
"Công tử..."
Đám người Phong Hành tính ngăn cản nhưng hồi tưởng lại lời Diệp Lãng nói cảm thấy cứ để Diệp Lãng đi thôi tuy rằng rất ít ai trong họ thấy Diệp Lãng động thủ nhưng ít nhiều cũng có nghe nói tới.
Lúc trước, lần đầu tiên Diệp Lãng tiếp xúc với Thánh Giáo là làm trò trước mặt đông đảo Quang Minh Ky Sĩ, đánh một cái giáo chủ, sau đó lôi kéo vào kết giới.
Từ thân thủ có thể thấy Diệp Lãng tuyệt đối là loại hình nhanh nhẹn, hẳn là có thể chiến đấu, cũng có người hỏi thăm qua, biết Diệp Lãng là cái loại luyện kim thuật sĩ có thể chiến đấu.
Điểm này từ biểu tình của đám người Diệp Lam Vũ có thể nhìn ra đáp án, nếu Diệp Lãng không thể chiến đấu chút nào thì các nàng sẽ không đứng bên cạnh mà không ngăn cản.
"Tiểu đệ, ngươi thật sự muốn đi sao?" Nhị tỷ không hiểu rõ Diệp Lãng lắm, ấn tượng của nàng vẫn còn là khi Diệp Lãng còn rất nhỏ, lúc đó Diệp Lãng làm gì cũng có người chiếu cố.