Luyện Kim Cuồng Triều

Chương 400: Ngươi biết bay? (1)




Trong Đồ Thư Thất này có một thang máy làm từ luyện kim thuật, ngoài có thể lên đến độ cao gì đi nữa còn có công năng tùy ý di động trong Đồ Thư Thất, giúp người ta lấy được tất cả những sách họ cần.

Đối với thang máy thì Diệp Lãng không cần ai dạy cũng có thể nhanh chóng hiểu rõ, điều này Hiên Viên Băng cũng sớm nghĩ đến nên nàng không dạy cho Diệp Lãng.

- Đừng đọc nữa, ngày mai lại đến, chúng ta đi ngủ thôi.

Ban đêm, trời đã hơi khuya, Diệp Lãng ở trong Đồ Thư Thất quên mất thời gian…

Tuy lucs này Hiên Viên Băng chưa muốn ngủ, nàng ngủ đã nhiều rồi mà lại có Diệp Lãng ở bên cạnh nên hẳn nàng sẽ không đi ngủ nhưng vẫn lo cho thân thể Diệp Lãng, không để cho hắn thức đêm.

- Ừ, đã trễ vậy rồi thì để mai đi, không vội!

Diệp Lãng khép sách lại, tạm đặt sách trong giới chỉ của mình, chuẩn bị mai đấu xong lại đến xem, dù sao khi hắn thi đấu cũng có thể ở một bên đọc.

Cũng vì vậy nên Diệp Lãng tiện tay bỏ một đống sách muốn xem vào trong giới chỉ.

Ở trong này có thể vào cũng có thể tùy ý mượn sách, không có hạn chế bởi những người này không có khả năng tư nuôt bất cứ quyển sách nào trong này.

Diệp Lãng cũng vậy, cho dù không có Hiên Viên Băng bên cạnh thì người ta cũng sẽ không ngăn cản, bọn họ tin rằng Diệp Lãng sẽ không tư nuốt, lấy tính cách Diệp Lãng chỉ có bù lỗ cho người ta mà thôi.

- Thánh Nữ đại nhân, có cần chúng ta an bài phòng cho công tử không, hai người…

Nữ kỵ sĩ thấy Diệp Lãng bị Hiên Viên Băng kéo vào "khuê phòng của Thánh Nữ", còn Diệp Lãng vẫn đang đọc sách liền hỏi.

- Không cần phiền toái! Cũng đâu phải chưa từng ngủ cùng nhau! Đúng không tiểu ngu ngốc?

Hiên Viên Băng lắc lắc tay, cũng hỏi Diệp Lãng.

- Ừ…

Diệp Lãng gật gật đầu, không có ý kiến gì.



Xem ra chỉ có thể giữ bí mật, sách cũng không thể ngăn cản hai người này… Nữ kỵ sĩ yên lặng thầm nói trong lòng.

Ngày hôm sau, Diệp Lãng đứng trên sân thi đấu, nhìn đồi thủ, hắn có điểm kinh ngạc, đối thủ lần này làm cho hắn cảm thấy thật bất ngờ, thậm chí còn kinh ngạc hơn hôm qua nữa.

- Nhị tỷ, Mia, các ngươi ở đây làm gì?

Diệp Lãng thấy hai người xuất hiện, rất ngoài ý muốn hỏi.

- Cổ vũ cho ta à?

Vốn hắn tính đứng một bên đọc sách, kết quả lại thấy nhị tỷ và Mia xuất hiện nên chần chờ một chút.

- Không thấy à? Chúng ta thi đấu, hôm nay đối thủ của các ngươi chính là chúng ta!

Nhị tỷ cười nói.

…, hôm nay trời đẹp nhỉ, các ngươi tiếp tục, ta đi đọc sách đây!

Diệp Lãng ngây người một lúc liền đi về một bên.

- Tiểu đệ, ngươi không định so đấu với chúng ta một chút à?

Nhị tỷ lập tức hỏi.

- Không cần, các ngươi tùy tiện đánh đánh là được, còn có, ta sẽ không cổ vũ cho các ngươi!

Diệp Lãng đã tự bài trừ mình ra ngoài, quyết đấu như vậy thì hắn giúp ai cũng không thích hợp, bất quá tâm của hắn vẫn hướng về phía Diệp Lam Vũ, tin rằng tất cả mọi người đều biết về điều này, kể cả nhị tỷ.

- Vậy ngươi đứng một bên nhìn đi, đừng ăn gì đấy, nếu không ta sẽ đánh ngươi…

Tất nhiên nhị tỷ sẽ không làm khó Diệp Lãng, bất quá cũng đưa ra một yêu cầu nho nhỏ bởi nàng không thể chịu nổi phong cách như xem diễn của Diệp Lãng.

Xem người khác diễn thì không sao, xem mình diễn thì cảm thấy có điểm quái dị!

- Ừ, ta đi uống trà đọc sách, sẽ không ăn gì cả!

Diệp Lãng gật đầu đáp ứng, có điều câu trả lời của hắn lại làm người ta vô lực.

- Uống trà cũng không được!

Nhị tỷ nói, uống trà với ăn cái gì đó chẳng phải đều giống nhau sao, đúng là một tiểu mơ hồ.

- Vậy ta khát nước thì sao?

Diệp Lãng ngơ ngác hỏi.

- Vậy nhịn một lúc đó, hoặc nuốt nước miếng đi, đừng uống trà!

Nhị tỷ nói.

Diệp Lãng nghĩ nghĩ trả lời:

- Ừ, biết rồi!

- Kia, ngươi bắt hắn đứng một bên thôi à? Không sợ hắn ở ngoài quấy rối sao?

Lúc này có đội hữu của nhị tỷ nói, từ tình hình trận đấu ngày hôm qua, cho dù Diệp Lãng đứng ở ngoài cũng có thể ảnh hưởng đến trận đấu.

- Cũng đúng, Mia, ngươi đến bên cạnh trông hắn đi, đối phó với hai nàng chỉ cần mình ta là đủ rồi.

Nhị tỷ nghĩ nghĩ, nói với Mia, nàng cảm thấy Mia là người thích hợp nhất, dù sao cũng gặp mặt vài lần rồi.

- Yên tâm, tiểu đệ của ta rất có chừng mực, không có sự đồng ý của ngươi thì hắn sẽ không ra tay với ngươi đâu.

Nhị tỷ cười nói, tuy nàng tiếp xúc Diệp Lãng rất ít nhưng cũng biết được một ít tính cách của hắn. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.

Mà từ khi Mia nhận thức Diệp Lãng đến nay, mỗi lần Diệp Lãng thu được lông chim đều trải qua sự đồng ý của Mia, tuy Mia không muốn thừa nhận điểm này nhưng nó lại là chuyện thật không thể phủ nhận.

Nhị tỷ tiếp tục nói:

- Hơn nữa nếu ngươi đến thì hắn sẽ bị ngươi hấp dẫn, sẽ không quản chuyện bên này!

Đến lúc đó hẳn là Diệp Lãng sẽ chỉ quan tâm đến lông chim của Mia, hắn sẽ không để ý cuộc chiến bên này, dù sao nhị tỷ và Diệp Lam Vũ chiến đấu cũng chỉ điểm đến là dừng thôi.

- Được rồi…

Trải qua một phen đại chiến tư tưởng, rốt cuộc Mia cũng đồng ý, chuẩn bị kiên cường bất khuất đi đối mặt với Diệp Lãng, có điều làm cho người ta cảm thấy ngoài ý muốn là Diệp Lãng lại tự động chạy về.

- Hắc hắc, từ từ đã, ta quên mất, ta cũng muốn thi đấu!

Diệp Lãng cười nói, mà nụ cười của hắn thực đơn thuần, đơn thuần đến nõi ai cũng nhìn ra hắn có mục đích khác.

- Đệ đệ, ngươi muốn làm gì?

Diệp Lam Vũ là người thứ nhất lên tiếng hỏi.

- Ta đến giúp ngươi đối phó những người đó, bọn họ có đến năm mà các ngươi mới có hai, như vậy rất là khi dễ người.

Diệp Lãng cố gắng che dấu mục đích bất lương của mình.

Lý do này cũng quá kém đi, nếu là thật thì sao trước kia ngươi vẫn đứng một bên xem diễn, lần nào không phải lấy hai đánh năm, đâu phải lần đầu đâu!

- Đi đi, ai chẳng biết ngươi có mục đích khác, nói, rốt cuộc ngươi muốn làm gì/.

Diệp Lam Vũ tức giận nói.

Diệp Lãng lắc đầu, rất kiên quyết nói:

- Không thể nói, nói không được, ngươi cứ để ta tới chiến đấu đi, ta một mình đấu với Mia là được.

- Mia?

- Ta?

Mọi người nhìn về Mia, mà Mia chỉ vào bản thân mê hoặc hỏi, vì sao Diệp Lãng lại chỉ đích danh nàng?

- Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?

- Không thể nói, dù sao ta giúp các ngươi đối phó một người, các ngươi đối phó bốn người nhị tỷ, cẩn thận một chút, thoạt nhìn nhị tỷ không đơn giản, mạnh hơn tiểu Phi bố hỏa kia nhiều.

Diệp Lãng nhìn Mia, có chút tùy ý nói.