Luyện Kim Cuồng Triều

Chương 556: Sư tử biến dị (3)




-Tiểu sư tử, ta giúp ngươi nhổ tên trên người ra nhá, ngươi phải chịu đâu một chút, sau đó sẽ không còn đau nữa!

Diệp Lãng cười nói, giống như muốn dùng nụ cười để dẹp đi sự sợ hãi của con sư tử này.

Nắm lấy, Diệp Lãng bắt đầu nhổ tên ra.

-Rống rống...

Sư tử thấp giọng gầm thét, đau đến muốn nhảy lên, tuy rằng khi nhổ tên xong đã không còn đau nữa, nhưng mỗi lần bị nhổ ra rất đau, rất khó chịu được.

Chỉ là, con sư tử có cố gắng cũng tốn công vô ích, nó bị Diệp Lãng đè lên thân thể, chỉ cần dùng một tay áp xuống mà nặng như một ngọn núi nhỏ, làm cho nó không cách nào động đậy được, lực lượng của tên nhân loại này quá đáng sợ.

Vào lúc này con sư tử đã hiểu ra, hai người mà nó đuổi theo này, đều là tồn tại khủng bố, nó không thể nào chiến thắng nổi!

Nhất là nữ nhân kia, thật đáng sợ, trực tiếp muốn giết ta, xem ra tên nam nhân trước mắt này tốt hơn một chút, còn chịu trị thương cho ta!

Sau khi Diệp Lãng đã nhổ hết mũi tên ra, lại dùng luyện kim trận trị thương cho con sư tử, làm cho nó nhanh chóng khôi phục được bảy tám phần, sau đó để nó nằm trên đất, hiện tại nó đã được an toàn.

-Đi thôi, vừa rồi thật không có ý tứ, giẫm phải đuôi của ngươi, lại còn làm tổn thương ngươi.

Diệp Lãng nói, vỗ vỗ đầu của sư tử, giống như chào tạm biệt con sư tử này.

Nếu tình huống hiện giờ mà có người khác nhìn thấy, nhất định sẽ cảm thấy Diệp Lãng và con sư tử này rất hữu hão, tuyệt đối không thể tưởng được trước đây, con sư tử bị Lý Nguyệt bắn thành con nhím.

Sư tử cũng bị Diệp Lãng cho làm hồ đồ, thái độ của ngươi là có ý gì, nó thật sự không thể hiểu nổi.

-Rống...

-Cút!

Sư tử vừa mới rống lên, ý muốn bảo rằng nó không tính toán nữa, nhưng khi vừa mới rống lên, Diệp Lãng đã dùng một cước đá bay nó đi, hoàn toàn không còn thái độ hữu hảo như vừa rồi.

Nhân loại, quả thật là đáng sợ...

Sau khi con sư tử bị đá bay ra ngoài, trong lòng của nó xuất hiện một ý nghĩ, nếu như nó có thể mở miệng nói chuyện, nhất định sẽ mắng to Diệp Lãng là đồ vô sỉ.

-Chúng ta đi thôi!

Diệp Lãng tiếp tục ôm lấy Lý Nguyệt, sau đó chuẩn bị chạy, vào lúc đó, hắn phát hiện con sư tử vừa mới bị đá bay đã xuất hiện trở lại, chắn ở trước mặt của hắn.

...

Diệp Lãng và Lý Nguyệt trầm mặc.

-Diệp Lãng, xem ra con sư tử này muốn chết rồi, chúng ta tiễn nó một đoạn đi.

Lý Nguyệt nói ra, trong tay xuất hiện một thanh kiếm.

-Đây là nó muốn chết, ta cũng không còn cách nào, giết nó đi!

Diệp Lãng vừa mới buông tha cho con sư tử này, nhưng nếu như con sư tử vẫn tiếp tục dây dưa với hắn, hắn cũng không ngại giết con sư tử.

Mà vào lúc đó, con sư tử khẽ động, làm cho hai người phát ngốc trong chốc lát.

-Rống rống...

Con sư tử gầm nhẹ hai tiếng, nằm rạp trên mặt đất, cái đuôi đong đưa...

-Đây là... Đây là ý gì?

Diệp Lãng có chút mê hoặc dò hỏi.

Lý Nguyệt nhăn mày, nói ra:

-Hình như nó muốn đi theo chúng ta, muốn chúng ta thu lưu nó.

-Rống rống...

Con sư tử vẫn tiếp tục ngoắt ngoắt cái đuôi, tuy nó không nghe hiểu tiếng của nhân loại, cho nên nó phải dùng động tác để biểu lộ, dù sao từ trước tới giờ nó chưa từng tiếp xúc với nhân loại, nếu như nó tiếp xúc trong thời gian dài, nhất định nó sẽ nghe hiểu lời nó của nhân loại.

-Đi theo chúng ta làm cái gì, muốn trở thành thịt viên kho tàu sao?

Diệp Lãng cảm thấy kỳ quái nên tiếp tục hỏi, hắn không thể hiểu nổi vì sao con sư tử lại muốn đi theo mình.

-Chết đi, ngươi chỉ biết ăn, kỳ thật để cho con sư tử này đi theo chúng ta cũng không tệ lắm, có một con ma thú làm sủng vật cũng rất hiếm thấy.

Lý Nguyệt nói ra. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

-Ngươi thích thì cho ngươi, ta không cần sủng vật.

Diệp Lãng nói rất trực tiếp, đem con sư tử này giao cho Lý Nguyệt, nếu chuyện này mà để người ta biết được, nhất định sẽ mắng to Diệp Lãng là đồ đần, con ma thú này có thể sẽ làm đồng bọn cùng bản thân mình chiến đấu, khi đó thực lực của sẽ tăng lên rất lớn.

Không nên hoài nghi con ma thú này, ma thú sẽ không xuất hiện tình huống phản bội, chúng tuyệt đối trung thành với chủ nhân.

Cho nên, có được một con ma thú làm sủng vật, nếu không phải là loại yếu nhược, thì thực lực sẽ gia tăng rất lớn, đây là chuyện mà rất nhiều người mong muốn.

Nhưng bây giờ Diệp Lãng lại đem chuyện tốt này giao cho Lý Nguyệt, tình huống này nhất định có nhiều người hô lên đáng tiếc, nếu mà để người khác biết được hành động kế tiếp của Lý Nguyệt, nhất định sẽ rất hối hận, vì sao không phải là mình, nếu là mình thì tốt rồi.

Vào lúc này Lý Nguyệt cũng cự tuyệt:

-Ta cũng không muốn có sủng vật như vậy, quá lớn, nữ hài tử không thích hợp, nếu như nó là chó xồm thì còn có thể.

Tuy Lý Nguyệt là một quân nhân, nhưng lại không thích con sủng vật lớn như vậy.

-Cũng không nhất định phải làm sủng vật, xem nó như tọa kỵ cũng không tồi, đến lúc đó, ngươi cưỡi thứ này ra trận giết địch, nhất định sẽ dọa đối phương sợ vỡ mật.

Diệp Lãng thuận miệng nói ra, nhưng rất nhanh, hai mắt của hắn tỏa sáng.

-Tại sao ta lại không nghĩ đến nhỉ, con tiểu sư tử này ta muốn!

???

Lý Nguyệt có chút khó hiểu nhìn Diệp Lãng, cũng không kỳ quái Diệp Lãng muốn điều gì, mà kỳ quái là tại sao Diệp Lãng lại cải biến chủ ý.

-Tiểu sư tử, Wow, lại đây cho ca ca cưỡi nào.

Diệp Lãng nhảy lên người sư tử, lúc này Lý Nguyệt đã minh bạch, nguyên lai là như vậy, hắn muốn cưỡi con sư tử này thay cho đi bộ, nhưng mà...

-Diệp Lãng, không phải ngươi không biết cưỡi ngựa sao?

Lý Nguyệt rất không nể tình mà hỏi thăm, chuyện Diệp Lãng không biết cưỡi ngựa, cả Tường Không ai cũng biết, chính là cái lần mà Diệp Lãng chạy thoát khỏi Tường Không, lúc đó mới biết.

Diệp Lãng vỗ vỗ bờm con sư tử, sau đó nói:

-Cưỡi ngựa ta không biết, nhưng ta biết ngồi, chỉ cần con sư tử này thông minh một chút là được, ta thấy nó cũng không tệ, rất thông minh, nó cũng có sự quan sát của nó, không cần ta phải khống chế nó.

-Nói cũng phải, đúng là con sư tử này không giống như ngựa, cứ như vậy đi, chúng ta thử xem sao.

Lý Nguyệt cũng leo lên người sư tử, mới đầu con sư tử còn vô ý thức tránh né một chút, bởi vì Lý Nguyệt vừa rồi đã làm cho nó sợ hãi.

Nếu là bất cứ ai cũng sẽ sợ Lý Nguyệt giống như con sư tử này, chuyện Lý Nguyệt bắn nó như con nhím, đã làm cho tâm linh bé nhỏ của nó lưu lại bóng mờ.

-Ngươi muốn thế nào?

Lý Nguyệt hỏi thăm, trong mắt lóe ra hàn quang, lúc này con sư tử mới ngoan ngoãn lại, khuất phục dưới dâm uy của Lý Nguyệt.

Sau đó, Lý Nguyệt rất là bình tĩnh ngồi lên lưng con sư tử, ngồi bên cạnh Diệp Lãng, một tay cầm lấy áo của Diệp Lãng.

-Lý Nguyệt, ngươi ngồi xuống đi! Chúng ta đi tiếp!

Diệp Lãng không để ý đến chuyện này, vuốt vuốt thịt viên, sau đó chỉ về một hướng.

-Tiểu sư tử, chạy về hướng đó!

-Rống!

Sư Tử rống lên một tiếng, sau đó bắt đầu chạy như điên.

-Ngừng!

Lý Nguyệt nói một chữ đã làm con sư tử dừng lại, nó luôn có cảm giác sợ hãi khi đối mặt với Lý Nguyệt, tuyệt đối sẽ không dám đắc tội Lý Nguyệt.

Khi con sư tử dừng lại, Diệp Lãng cũng lập tức ổn định thân thể của mình, đây là do hắn phản ứng nhanh, hắn không phải là người bình thường, nhưng mà Lý Nguyệt ở bên cạnh lại không có năng lực phản ứng như hắn, trực tiếp đâm vào người Diệp Lãng.