Sau khi Lý Nguyệt nhìn thấy tình huống, liền nhai thịt thỏ nhanh hơn, nuốt vào bụng, sau đó lấy khăn tay lau miệng, đứng dậy.
Rút kiếm ra, vẻ mặt Lý Nguyệt đầy ngạo nghễ nhìn về phía trước.
- Lý Nguyệt...
Diệp Lãng phát ra âm thanh.
- Ta biết rồi, không thể sử dụng Thiên Cơ Giáp!
Lý Nguyệt trả lời, mỗi lần như vậy, Diệp Lãng đều nhắc nhở nàng điểm này, mà nàng cũng nghe lời, dù là khi sắp chết cũng không sử dụng.
Diệp Lãng không thể để cho Lý Nguyệt có cảm giác ỷ lại, năng lực phụ trợ của Thiên Cơ Giáp quá mạnh mẽ, nếu nàng nghĩ dựa vào năng lực phòng ngự của Thiên Cơ Giáp, thì lần huấn luyện này sẽ uổng phí, sẽ tạo thành chướng ngại sau này cho Lý Nguyệt.
Kỳ thật ngay từ đầu, Diệp Lãng nói cũng không phải vì nguyên nhân này, nếu Lý Nguyệt biết rõ nguyên nhân thật sự, nhất định nàng sẽ đuổi giết Diệp Lãng ba ngày ba đêm!
Nguyên nhân chính là...
Nếu như Lý Nguyệt dùng Thiên Cơ Giáp, vạn nhất Thiên Cơ Giáp bị người ta làm hư hao, thì rất phiền toái, nàng đừng dùng thì tốt hơn.
Nếu ngươi bị thương, ta sẽ chữa tốt cho ngươi!
Nhưng ước nguyện lúc ban đầu không có hảo ý của Diệp Lãng về sau bắt đầu biến hóa, không thể tưởng được sau khi không cần Thiên Cơ Giáp, Lý Nguyệt được trải nghiệm cảm giác sinh tử, thực lực bắt đầu tăng lên liên tục.
Sau khi nhìn thấy như thế, Diệp Lãng quyết định cho Lý Nguyệt tiếp tục, không phải lúc vạn bất đắc dĩ hắn sẽ không ra tay giúp đỡ, toàn bộ sẽ để Lý Nguyệt tự tay giải quyết.
Nhưng mà vì như thế, Lý Nguyệt liền cực khổ, đây là cực khổ không phải người bình thường có thể thừa nhận được, cách một hai ngày nằm đo đất một lần, nếu không phải y thuật của Diệp Lãng cao minh, sẽ không thể cứu được nàng.
Nhưng Lý Nguyệt lại không có ý nghĩ lo lắng, thậm chí nàng còn thích như vậy, bởi vì vào thời khắc này, Diệp Lãng sẽ chiếu cố nàng cẩn thận, vào thời khắc này Diệp Lãng sẽ săn thứ gì đó nướng cho nàng ăn.
Mà nàng cũng quên luôn cảm giác bị thương và hậu quả của nó, nói ví dụ như lưu lại vết sẹo, đây không phải là việc mà nữ hài muốn nhìn thấy, Lý Nguyệt cũng không muốn, nàng cũng không muốn khi cởi quần áo của mình, thời điểm đó trong lòng nàng rất khẩn trương, nếu bị người trong lòng nhìn thấy trên người của mình đều là một đống vết sẹo ngổn ngang lộn xộn.
Người trong lòng, không biết có xuất hiện hay không, vấn đề này Lý Nguyệt chưa bao giờ nghĩ tới, chẳng những hiện tại không có, trước kia cũng không có.
Nhưng nàng đã xem nhẹ một điểm, thời điểm Diệp Lãng trị liệu cho nàng, sẽ đem tất cả vết thương của nàng thu hết vào trong mắt, mà trong khoảng thời gian này vết thương trải rộng toàn thân của nàng, nói một cách đơn giản, toàn thân của nàng đều bị Diệp Lãng nhìn thấy.
Nhưng mà, hiện tại nàng chỉ xem Diệp Lãng là một thầy thuốc, thầy thuốc nhìn thân thể của bệnh nhân cũng là chuyện bình thường, đúng, đây là cái cớ duy nhất mà nàng tìm được.
Về phần bản thân Diệp Lãng, hắn hoàn toàn không để ý điều này, hắn đã quen điểm này, hắn làm thấy thuốc không phải ngày đầu tiên, trước khi cũng có tình huống như vậy, nhưng những nữ hài kia cũng không quen biết hắn, chỉ là người bệnh mà thôi.
- Không phải chuyện này...
Diệp Lãng lắc đầu, chuyện này hiện tại hắn không muốn nhắc nhở, bởi vì Lý Nguyệt đã có thói quen không dùng Thiên Cơ Giáp.
- Yên tâm, ta sẽ không hạ thủ lưu tình, nhất định sẽ làm được nhất kích tất sát, dùng lực lượng nhỏ nhất để đạt được sát thương lớn nhất!
Lý Nguyệt ngây ngốc một chút, sau đó tiếp tục nói ra.
Diệp Lãng vẫn luôn tiến hành chỉ đạo vũ kỹ cho Lý Nguyệt, tuy điều này không thể làm cho đấu khí của Lý Nguyệt trở nên mạnh mẽ, nhưng sẽ làm gia tăng sức chiến đấu thực tế của nàng, làm cho nàng đạt tới cấp bậc vô địch nếu chiến đấu với người cùng cấp bậc.
- Cũng không phải nói chuyện này...
Diệp Lãng lắc đầu, hắn vẫn phủ nhận.
- Vậy ngươi muốn nói cái gì?
Lý Nguyệt không rõ, trừ hai chuyện này ra, Diệp Lãng sẽ không nói thêm cái gì mới đúng, ít nhất là không có vào những lúc thế này.
- Ta muốn nói, quần áo của ngươi bị phá thành nhiều mãnh như vậy, nhìn rất chướng mắt... Truyện Sắc Hiệp - http://thegioitruyen.com
Diệp Lãng nói ra.
- Aaaaaa...
Lý Nguyệt kinh hô một tiếng, hiện giờ nàng mới phát hiện trong chiến đấu quần áo của nàng đã bị phá hư rất nhiều, thậm chí còn lộ ra một chút da thịt cần phải che dấu.
Kết quả là, mặt Lý Nguyệt đỏ bừng, làm cho đội quân Sói Xám ở gần đó ngây ngốc một chút, đây chính là tiểu ma nữ giết người không chớp mắt sao?
Nhưng rất nhanh, Lý Nguyệt liền khôi phục lại bình thường, làm cho người ta hoài nghi không biết vừa rồi có phải là ảo giác hay không.
- Sao ngươi không nói sớm, hiện tại ngươi nhanh tạo ra một bình chướng cho ta, ta muốn thay quần áo.
Lý Nguyệt nhìn Diệp Lãng bình tĩnh nói, nàng biết rõ nhất định Diệp Lãng có biện pháp.
- Ừ!
Diệp Lãng gật đầu, hai tay vỗ nhẹ, sau đó kích lên mặt đất, đột nhiên trên mặt đất xuất hiện một vòng tròn bằng đất, bao vây Lý Nguyệt vào giữa. Loại luyện kim thuật này hắn không coi vào đâu, hơn nữa đội quân Sói Xám cũng biết Diệp Lãng biết luyện kim thuật, bằng không thì hắn không thể nào trở thành y sư, cho nên hiện giờ bọn họ cũng không kỳ quái, hiện tại trong đầu của bọn họ, đang tràn ngập tình tiết tiểu ma nữ Lý Nguyệt đang thay quần áo.
Những hình ảnh này làm cho nhiệt huyết của người ta sôi trào cỡ nào, cái tường đất đáng chết này, tại sao lại không phải trong suốt, có một chút khe hở cũng được, nhìn một cái cũng làm ta cảm thấy mỹ mãn.
Những ý nghĩ này chỉ tiếp tục được một hồi, thật sự chỉ diễn ra một hồi, sau khi tường đất được dựng lên một chút, chỉ trong nháy mắt, tường đất liền nổ tung.
- Oa...
Chẳng lẽ trời cao cảm động lời cầu khẩn của ta, làm cho ta được nhìn thấy tình cảnh tiểu ma nữ thay quần áo, cảm tạ nữ thần, cảm tạ...
Khi đó tất cả mọi người của đội quân Sói Xám rất khẩn trương nhìn chằm chằm, nhìn chằm chằm vào vị trí cát bụi mờ mịt kia, hi vọng được nhìn thấy một màn phún huyết.
Chỉ tiếc, bọn họ cảm thấy thất vọng!
Chẳng lẽ luyện kim thuật của Diệp Lãng thất bại sao? Không, không có khả năng, Diệp Lãng sẽ không vì một luyện kim thuật nho nhỏ này mà thất bại, hơn nữa lúc này hắn không chút hoang mang nướng thịt.
Sau khi bụi đất biến mất, thân ảnh của Lý Nguyệt xuất hiện trước mắt mọi người, trên người nàng mặc bộ trang phục màu đen, một bộ trang mục màu đen hoàn hảo vô khuyết, bao bọc dáng người uyển chuyển kia vào trong, không một ra một chút dấu vết nào.
Chuyện này, đây rốt cuộc là chuyện gì thế này?
Kỳ thật lý do rất đơn giản, tốc độ thay quần áo của Lý Nguyệt rất nhanh, cơ hồ chỉ trong nháy mắt là hoàn thành, có thể nói là không ai nhìn thấy, hoặc nói thấy không rõ lắm, những chỗ xuân quang hiện ra, hiện giờ đã được che lại.