Tất cả mọi người đều hoài nghi, tuy vừa rồi Lý Nguyệt ném đồ về phía Diệp Lãng, nhưng chẳng khác nào mượn tay Diệp Lãng ném Mạc Lâm.
- Đùng!
Trên người Mạc Lâm phát ra một cổ đấu khí, sau đó phóng tới bên cạnh Diệp Lãng, rút kiếm bên hông của hắn ra, bộ dáng đằng đằng sát khí.
Một đạo ánh sáng hiện ra, chỉ hiện ra trong nháy mắt, tất cả mọi người ở đây không ai có thể nhìn ra chuyện gì, khi ánh sáng biến mất, cảnh tượng mà họ nhìn thấy làm cho họ hoài nghi là mình có bị ảo giác hay không.
???
Mạc Lâm cảm thấy ngực của mình rất đau, hắn vô ý thức cúi đầu nhìn xuống, kết quả hắn nhìn thấy trên ngực của mình có một điểm đỏ tươi, hình như là máu.
Quần áo của mình dính máu lúc nào?
Thời điểm này, Mạc Lâm vẫn chưa rõ ràng là có chuyện gì vừa xảy ra, nhưng hắn nhanh chóng biết chuyện gì vừa diễn ra, bởi vì điểm đỏ tươi nhanh chóng lớn lên, sau đó dần dần nhuộm đỏ ngực của hắn.
Chuyện gì thế này? Tại sao ngực của mình lại chảy máu? Mình bị thương lúc nào?
Sau đó, một cổ đau đớn kịch liệt từ trái tim của hắn lan ra, thần kinh của hắn căng lên, lúc này hắn mới hiểu chuyện vừa diễn ra, mình bị trúng chiêu, ngực của mình bị người ta đâm thủng.
- Là ngươi sao?
Mạc Lâm si ngốc hỏi thăm, hai mắt của hắn nhìn chằm chằm vào kiếm của Lý Nguyệt, hắn nhìn thấy kiếm trong tay Lý Nguyệt, có vài giọt máu tươi.
Vào lúc đó, dù hắn không thể tin nổi, nhưng hắn cũng hiểu được, Lý Nguyệt đã giết mình.
- Đúng! Ngươi không nên có sát khí, hiện giờ ta rất mẫn cảm với sát khí, không có ý tứ!
Lý Nguyệt trả lời rất lạnh nhạt, giống như chuyện vừa rồi không có liên quan gì tới mình.
Gần đây Lý Nguyệt luôn luôn bị Tham Lang quân đoàn đuổi giết, cho nên trình độ mẫn cảm với sát khí tăng lên đến mức đỉnh phong, đồng thời, thói quen phản sát khi cảm nhận thấy sát khí vẫn được bảo trì, chỉ cần có người nổi lên sát khí với mình và Diệp Lãng, thời điểm bọn họ tiếp cận, nàng sẽ xuất kiếm giết người. Nguồn truyện: Truyện FULL
- Không sao, các ngươi sẽ nhanh chóng đi theo ta, ha ha ha...
Vào thời khắc cuối cùng Mạc Lâm không có ý nghĩ khác, không có hận ý, không có giận dữ, hắn chỉ cười, hắn cảm thấy Lý Nguyệt sẽ nhanh chóng chết theo hắn, đây là cái giá của việc giết hắn, bởi vì hắn là...
- Không có ý tứ, nàng sẽ không đi theo ngươi, nàng sẽ sống lâu trăm tuổi, đến lúc đó ngươi đi đầu thai xong rồi lại đến tìm nàng báo thù.
Diệp Lãng vừa cười vừa nói.
- Ngươi cũng sẽ chết, ta ở dưới đó chờ các ngươi!
Mạc Lâm nhìn Diệp Lãng, trên mặt nở nụ cười.
- Vậy thì chờ mấy trăm năm đi.
Diệp Lãng nhún vai, ý bảo không sao cả.
- Bọn họ đang nói cái gì?
Mọi người ở bên cạnh còn chưa biết rõ, những lời này bọn họ nghe không hiểu, bởi vì bọn họ không biết, Mạc Lâm đứng trước mặt của họ sẽ lập tức chết đi, hắn đang nói những câu cuối cùng mà thôi.
- Ta là Mạc Lâm, cha ta là...
- Cha ngươi là Mạc Cát, ta biết rồi, ngươi không cần nói, ngươi an tâm đi đi!
...
- Phù phù...
Tất cả mọi người đều giật mình, nhìn về phía Diệp Lãng.
Mạc Lâm té trên mặt đất, giật giật vài cái, sau đó máu tươi chầm chậm từ thân thể của hắn lan ra, thời điểm này, mọi người mới biết chuyện gì đã phát sinh.
Đại sự!
- Chạy mau, Mạc Lâm chết rồi!
Thoáng một cái, cả quán rượu đều yên lặng, người phản ứng nhanh đã chạy trốn ra khỏi cửa, bởi vì bọn họ không muốn dây vào phiền toái, những người này biết rõ sau khi Mạc Lâm chết đi, mình lại ở ngay bên cạnh, không biết những người này có giận lây sang mình hay không, chẳng phải khi đó mình sẽ bị phiền toái hay sao.
Rất nhanh, bên trong Minh Nguyệt Lâu không còn lại bao nhiêu người, có một ít người không đi, bởi vì họ không biết Mạc Lâm là ai.
- Công tử, tiểu thư, các ngươi chọc đại họa rồi, các ngươi nên chạy mau đi!
Tiểu nhị thấy bên cạnh không có người, đi đến bên cạnh Diệp Lãng nói một câu cảnh báo.
- Chạy làm gì, ta muốn nghỉ ngơi một đêm.
Diệp Lãng nói không chút khẩn trương.
Lý Nguyệt nhăn mày, hỏi:
- Tên chết tiệt kia có thân phận gì?
- Các ngươi không biết sao? Quả nhiên là các ngươi không biết, bằng không sẽ không dám làm như vậy, hắn là Mạc Lâm, là hài tử của Mạc Cát, mà Mạc Cát chinh là quân đoàn trưởng của Tham Lang quân đoàn!
Tiểu nhị nói ra bối cảnh của Mạc Lâm, điều này làm cho Lý Nguyệt cảm thấy có chút ngoài ý muốn.
...
Lý Nguyệt trầm mặc, nàng không nghĩ lại trùng hợp như vậy, không ngờ mình lại gặp người củaTham Lang quân đoàn, hơn nữa còn là thiếu quân đoàn trưởng, hắn ở chỗ này chẳng khác nào là vương tử cả.
Trách không được khẩu khí của hắn lại lớn như vậy! Nhưng mà...
- Nguyên lai lại là Tham Lang quân đoàn, tại sao bọn họ lại cứ dây dưa không dứt thế này, lại nói, dù sao đây cũng là thói quen, giết nhiều một chút cũng không sao.
Diệp Lãng nói với bộ dạng không sao cả.
Lời này của Diệp Lãng làm cho người khác ngẩn ngơ, đều không rõ ý tứ câu nói của Diệp Lãng, cái gì mà giết nhiều một chút cũng không sao, chẳng lẽ, trước đây các ngươi đã giết rất nhiều người của Tham Lang quân đoàn rồi sao?
Đúng, là rất nhiều!
Lý Nguyệt, Lý Nguyệt... Cái tên này nghe rất quen...
- Đồ đần! Ý nghĩ của lần này không giống, những người trước kia chúng ta giết đều là râu ria, hiện tại thù oán của chúng ta đã kết, nhất định bọn họ sẽ dùng mọi biện pháp để báo thù!
Lý Nguyệt tức giận nói.
- Tại sao?
Thời điểm này Diệp Lãng lại mơ hồ.
- Bởi vì hắn là nhi tử của quân đoàn trưởng, đơn giản mà nói, hắn chính là hoàng tử của thổ hoàng đế, một hoàng tử bị giết, ngươi cảm thấy bọn họ sẽ làm thế nào?
Lý Nguyệt tức giận nhìn Diệp Lãng.
- Rất đơn giản, đương nhiên là báo thù! A, mẹ kiếp, không được rồi, Lý Nguyệt, chúng ta mau chạy trốn cho nhanh, bằng không, bọn họ sẽ tới dây dưa với chúng ta, ta không có nhiều thời gian để dây dưa với bọn họ.
Hình như Diệp Lãng đã minh bạch điểm mấu chốt, cho nên hắn cảm thấy sốt ruột.
Nhưng mà, hắn sốt ruột không phải vì sợ người ta đến báo thù, mà hắn sợ hành trình sẽ bị trì hoãn, mà hắn không muốn làm chuyện vô vị.
- Đi thôi, không thể ở lại đây, chúng ta nhanh chóng rời khỏi Tường Không cho nhanh!
Lý Nguyệt lắc đầu.
- Đi thôi! Rống rống...
Diệp Lãng rống vài tiếng, hắn rống không phải vì hắn sốt ruột, mà hắn đang triệu hoán sư tử, đây là một chiêu mà hắn học được trong khoảng thời gian này.
Sư tử nghe được Diệp Lãng kêu to, lập tức đình chỉ ăn uống, rống to vài tiếng, nhảy ra thú lan, làm cho tên nhân viên đang làm việc sợ hãi chạy đi.
- Các ngươi không thể đi!
Chưởng quầy chạy tới, bộ dáng khẩn trương vẻ mặt chảy mồ hôi.