Luyện Kim Cuồng Triều

Chương 602: Trị liệu (3)




Từng chút trôi qua, tình huống này duy trì liên tục, Diệp Lãng ở đó tiến hành công việc trị liệu của hắn, trán lấm tấm mồ hôi, có thể nhìn ra, thời khắc này hắn đang phải tiêu hao một lượng lớn thể lực.

Hổ Nữ đứng xem bên cạnh, trong lòng rất xót xa, xót vì thấy Diệp Lãng vất vả, lúc này nàng đang tự trách mình, tại sao vừa rồi không để Diệp Lãng nghỉ ngơi, vừa mới quay về đã trực tiếp đến trị liệu.

Đồng thời, Hổ Nựu cũng đang mâu thuẫn, mặc dù Diệp Lãng mệt, nhưng cũng có nghĩa phụ thân nàng sắp hồi phục, điều này khiến nàng rất vui. Truyện Tiên Hiệp Truyện FULL

Mâu thuẫn dày vò Hổ Nữ, nhìn hai con người mà nàng quan tâm, trong lòng liên tục khẩn cầu

Mau kết thúc đi!

Chỉ có kết thúc nàng mới không phải mâu thuẫn thêm nữa!!

Bên kia, Lý Nguyệt cũng đang chăm chú quan sát, mặc dù Diệp Lãng nhìn có vẻ rất vất vả, nàng cũng không cảm thấy lo lắng, còn nữa, chút việc nhỏ này nàng cảm thấy chẳng là gì, hai người thậm chí còn trải qua những việc gian khổ hơn.

- Được rồi?

Lúc Diệp Lãng lấy Thiên cơ giáp tràn đầy lưu quang ra khỏi người tộc trưởng, Lý Nguyệt cảm nhận được, sự tình có lẽ đã kết thúc, Hổ Nựu cũng có suy nghĩ đó, cùng lắm là còn thủ tục kết thúc công việc.

Kết quả, Diệp Lãng biết Hổ Nữ nghĩ gì, sau khi làm xong mấy Luyện kim trận, hắn liền thu tay, đưa Thiên cơ giáp cho Lý Nguyệt.

Lý Nguyệt có chút mơ hồ nhìn Thiên cơ giáp, sau đó lại nhìn Diệp Lãng...

- Nàng có thể mặc được rồi! Hổ Nữ, chăm sóc phụ thân nàng, ta đi nghỉ ngơi một lát!

Diệp Lãng vươn vai, đấm đấm lưng, cười cười nói với Lý Nguyệt và Hổ Nữ.

- Ta... được rồi, để ra bảo người dẫn thiếu gia đến nhà ta.

Hổ Nữ vốn định đưa Diệp Lãng về nhà, nhưng bây giờ nàng phải ở bên cạnh phụ thân, không thể vì một chút chuyện nhỏ mà bỏ qua việc chăm sóc phụ thân được.

- Thái Nhã, yên tâm, ta sẽ chăm sóc hắn!

Lý Nguyệt lên tiếng, nói nàng sẽ giúp Hổ Nữ chăm sóc Diệp Lãng.

- Không cần ngươi chăm sóc, ta bây giờ có Tiểu Nhị rồi! Tiểu Nhị bảo bối, lại đây...

Sau khi bỏ lại một câu, Diệp Lãng nhanh chóng rời đi, hắn muốn được gặp bảo bối Tiểu Nhị của hắn.

- Tiểu Nhị, là ai?

Lý Nguyệt có chút mơ hồ, nhưng có thể khẳng định đó là một cô gái, thấy Hổ Nữ có vẻ không quan tâm, nàng lại càng mơ hồ hơn.

Bất luận thế nào, Lý Nguyệt vẫn phải theo sát Diệp Lãng, Diệp Lãng muốn gặp Tiểu Nhị thì nàng cũng phải gặp.

- Thiếu gia!

Khi những người bên ngoài nhìn thấy Diệp Lãng xuất hiện, lập tức đồng thanh chào hỏi một tiếng, rồi quay sang nhìn hắn chờ đợi.

- Tộc trưởng các ngươi đã khỏi rồi, không cần lo lắng nữa, đợi hắn tỉnh lại là được!

Diệp Lãng trả lời luôn cho họ đỡ hồi hộp, sau đó đưa Tiểu Nhị lúc này đã xuất hiện cùng Lý Nguyệt rời đi.

Nghe Diệp Lãng nói vậy, cả đám vội vàng chạy vào bên trong, họ không nói mấy câu cảm tạ gì đó, bởi vì họ cảm thấy đó chỉ là hình thức bên ngoài, sau này họ sẽ đưa ra cảm tạ thực tế nhất.

- Xin chào, Tiểu Nhị tiểu thư!

Lý Nguyệt lúc nhìn thấy Tiểu Nhị, trong lòng không khỏi đố kị, đố kị vì dung mạo hoàn mỹ vô khuyết của Tiểu Nhị, nhưng điều đó không hề ảnh hưởng đến tâm thái đối nhân của nàng, nàng vẫn chào hỏi hết sức lịch sự.

Chỉ là, Tiểu Nhị không trả lời, cũng không có gì ngạc nhiên, Tiểu Nhị có thể trả lời mới lạ!

Sau khi thử mấy lần, nàng đã có chút không vui, bản thân chào hỏi như vậy vậy mà nàng ra chẳng buồn đáp trả, đúng là con người bất lịch sự.

Cho nên, Lý Nguyệt trở nên có chút lạnh, nếu như không phải tò mò về mối quan hệ giữa Tiểu Nhị và Diệp Lãng, nàng đã chẳng cần quan tâm Tiểu Nhị là ai, cho dù Tiểu Nhị có khuôn mặt hoàn mỹ khiến người ta phải ghen tị.

Một lúc sau, Diệp Lãng mới lên tiếng, đến lúc này, Lý Nguyệt thực sự chỉ muốn đánh người.

- Ồ, nàng vừa chào hỏi Tiểu Nhị sao? Làm thế cũng vô dụng, nàng ấy sẽ không trả lời đâu, bởi vì nàng ấy là một Luyện kim khôi lỗi.

Diệp Lãng thản nhiên nói.

-...

- Luyện kim khôi lỗi?! Cái này, giống y như người thật, sao có thể là Luyện kim khôi lỗi? Ngươi có phải đang lừa ta không?

Lý Nguyệt nhìn Tiểu Nhị, thế nào nàng cũng không tin Tiểu Nhị là một Luyện kim khôi lỗi.

- Như vậy càng chứng tỏ ta rất lợi hại, nàng ấy do ta tạo ra, đợi lúc nữa ta sẽ khiến nàng ấy càng thêm hoàn mỹ, lần này di tích Thiên Công Việt Tộc khiến ta lại có phương pháp cải tiến mới, đến lúc đó Tiểu Nhị sẽ chẳng khác gì người thật.

Diệp Lãng kiêu ngạo nói, hơn nữa còn dùng ánh mắt rất coi thường nhìn Lý Nguyệt.

Lý Nguyệt bị chọc giận, nói:

- Hừ, không khác gì người thật, nữ nhân chúng ta có thể sinh con, nàng ấy làm được không?

-... Cái đó, cần phải cải tiến thêm nữa, có lẽ là được...

Diệp Lãng ngây người, loại công năng đó là nhiệm vụ không thể hoàn thành, nhưng hắn cảm thấy không phải không có hi vọng.

- Hứ, cải tiến, lúc đó không biết ngươi đang ở phương nào!

Lý Nguyệt khó chịu nói, nàng tuyệt đối không tin, Diệp Lãng có thể biến Luyện kim khôi lỗi thành một nữ nhân biết sinh con.

- Cho dù ta không hoàn thành được, thì ta cũng sẽ để con cháu hậu đại ta tiếp tục nghiên cứu, tri thức vốn thứ có thể truyền thừa và đột phá.

Diệp Lãng cũng thản nhiên nói, bỏ qua thái độ khó chịu của Lý Nguyệt.

- Ngươi đi ngủ đi!

Lý Nguyệt trực tiếp nói, không muốn cùng Diệp Lãng tiếp tục thảo luận vấn đề này, lúc này họ đã ở trong nhà của Hổ Nữ.

Mặc dù Lý Nguyệt nhìn có chút hung dữ, nhưng lần này là nàng muốn tốt cho Diệp Lãng, dù sao Diệp Lãng vẫn cần phải nghỉ ngơi, đi cả một quãng đường dài, rồi sau đó lại trị liệu luôn, có lẽ hắn phải mệt lắm.

Đừng nói Diệp Lãng, cho dù là Lý Nguyệt cũng cảm thấy mệt, chỉ muốn được nghỉ ngơi một lúc!

- Ta đi tắm...

Diệp Lãng vẫn giữ thói quen tắm rửa của mình, chỉ cần điều kiện cho phép, nếu không hắn không bao giờ sử dụng Luyện kim thuật thanh tẩy cơ thể mình.

- Nhanh lên, ta cũng muốn.

Lý Nguyệt tiếp lời, một cô gái dùng nước tắm rửa là cần thiết, nàng cũng không phải ngoại lệ.

- Hay là, cùng tắm...

- Cút!!

- Đâu phải chưa từng tắm qua.

- Chết đi! Đó chỉ là tình huống đặc thù, thêm nữa, ta cũng chưa cởi quần áo.

- Ta cởi!

-...

...

Trong sảnh nghị sự Hổ tộc bộ lạc, Hổ tộc tộc trưởng trong ánh mắt lo lắng quan tâm của mọi người, cuối cùng cũng tỉnh lại.

- Ta bị làm sao vậy?

Hổ tộc tộc trưởng đầu có có chút hỗn loạn, nhìn thấy xung quanh mình có bao nhiêu người, hắn càng cảm thấy hỗn loạn.

- Phụ thân! Phụ thân cảm thấy thế nào?

Hổ Nữ lo lắng hỏi.

-??

Hổ tộc tộc trưởng quay sang phía Hổ Nữ.

- Thế nào là thế nào, đúng rồi, ta nhớ ra rồi, con gái, con không sao chứ, người lúc này có làm bị thương con khong?

-...

Câu nói này của Hổ tộc tộc trưởng khiến mọi người hiểu ra một điểm, kí ức của hắn vẫn dừng lại ở thời điểm bị kích sát.

- Phụ thân, đó là việc của hơn ba tháng trước! Con không sao, phụ thân bây giờ cũng không sao!

Hổ Nữ nhẹ nhàng nói, nhìn khí sắc trên mặt Hổ tộc tộc trưởng, nàng biết cha mình đã bình phục hoàn toàn.