Thấy mọi người không có phản ứng gì, thiếu nữ đầu tiên lại nói:
- Các ngươi có phải đang cảm thấy bình dân không có ý nghĩa gì? Kì thực, các ngươi có bao giờ nghĩ quý tộc chúng ta mỗi ngày đều nhìn thấy rất nhiều, nhưng bình dân thì tương đối ít không!
- Vậy thì đã làm sao?
Một thiếu nữ lười biếng hỏi.
- Bình dân chúng ta có thể chơi đùa họ thế nào cũng được, rồi cho họ một ít bồi thường là họ thoả mãn lắm rồi, sẽ làm tất cả những việc mà quý tộc không bao giờ làm!
- Đúng rồi, dù sao cũng đang nhàn rồi, chi bằng tìm một kẻ bình dân để chơi!!
Mấy thiếu nữ bắt đầu sáng mắt.
- Nhưng, bắt nạt bình dân, chuyện này hình như không tốt.
Một thiếu nữ nói, thiếu nữ này có lẽ là người đẹp nhất trong số họ, xem ra nàng không chỉ đẹp hơn họ ở vẻ bề ngoài mà tâm linh cũng đẹp hơn một chút.
Chỉ là, trình độ mỹ lệ này rốt cục cao đến đâu thì chưa thể nói rõ.
- Không sao! Chúng ta sẽ bồi thường cho hắn, không bắt nạt hắn, một bình ân, có gì đáng bắt nạt chứ.
Thiếu nữ đầu tiên nói.
- Đúng vậy đúng vậy! Chúng ta nên chơi hắn thế nào?
Những thiếu nữ khác đều hưng phấn nói.
- Đương nhiên là lừa hắn đến đây trước!
Thiếu nữ đầu tiên nói.
- Lừa đến đây, lừa thế nào?
- Rất đơn giản! Lúc nãy chúng ta không phải chơi bắn cung sao? Dùng cung bắn hắn!
- Bên dưới nhiều người như vậy, ngộ nhỡ bắn trúng ai thì chết.
- Không sao, bắn trúng thì bắn trúng, như vậy càng vui!!
- Nói cũng đúng!
Cứ như vậy, các thiếu nữ lấy ra cung ná của mình, cung ná tạo hình thập phần tinh mỹ, bên trên có khảm bảo thạch, xem ra, thân phận của họ không hề đơn giản.
Các thiếu nữ lắp đạn lên, cũng chính là mấy chiếc bánh hoa quả, sau đó kéo dây thun!
Ngắm chuẩn!
Bắn!!
-??
Các thiếu nữ nhìn đạn của mình bay ra, nhìn chúng bay về phía Diệp Lãng, càng đến gần mục tiêu, ánh mắt các nàng càng chờ đợi.
Chỉ là, khoảnh khắc đó, vừa hay có người đi qua chỗ Diệp Lãng, không may che mất hắn, hứng hết số đạn bánh.
- Á...
- Là ai, là kẻ chết tiệt nào, có muốn chết không!!
Người kia sau khi bị đánh trúng, lập tức rống lên giận dữ, thu hết sự chú ý của tất cả mọi người.
Nhìn những thứ trên người hắn, mọi người lập tức hiểu ra có người ở đây đang đùa ác, chuyện này thường xuyên xảy ra, quý tộc là một đám người rất nhàm chán. Nguồn: http://thegioitruyen.com
Cho nên, lúc này, mọi người đều muốn được xem trò vui, muốn xem người kia sẽ đối phó với trò đùa đó như thế nào, mà muốn có trò vui để xem thì phải tìm ra người trước đã.
Nhưng rất nhanh, họ lập tức từ bỏ suy nghĩ này, bởi vì họ đã tìm ra thủ phạm mà số thủ phạm này rất ít người có mặt ở đây dám đụng vào.
Đám bà cồ tổ này chỉ cần họ không tìm ta gây chuyện là cảm tạ trời đất rồi, ai dám đụng vào họ.
Người bị thương lúc nhìn thấy các thiếu nữ, lập tức hết giận, chỉ có thể tự nhận mình không may, nhẹ nhàng chuồn êm, không còn khí thế ban nãy.
Trải qua chuyện này, những người trên đường bắt đầu chú ý đến động tĩnh của các thiếu nữ, nhìn thấy các nàng đang bắn loạn sang bên kia đường, ai thông minh đều sẽ đi sát sang một bên, trừ phi tự nhận thực lực cao không buồn quan tâm, và những kẻ ngây ngô không biết gì, ví dụ như Diệp Lãng.
Diệp Lãng tiếp tục đi trên đường, không hề hay biết có người định bắn mình.
- Tiểu tử bình dân này đúng là đần độn, quả nhiên là kẻ ngốc!
Thiếu nữ trong lòng cười thầm, vốn dĩ họ tưởng Diệp Lãng sẽ có chút phản ứng, hoặc đề phòng, kết quả phát hiện Diệp Lãng không hề hay biết.
Bảo họ không vui sao được!!
- Đúng vậy, đúng vậy, như thế càng vui!
Thiếu nữ cảm thấy Diệp Lãng như vậy chơi càng vui.
- Tiếp tục!
- Ừm!
Khai cung, tiếp tục!
Ngắm chuẩn!
Bắn!
Mấy thiếu nữ một lần nữa ngắm về phía Diệp Lãng, họ tin, lần này sẽ còn không ai đỡ giúp hắn, bên đó căn bản không còn bao nhiêu người.
- Wa...
Đúng lúc này, Diệp Lãng đột nhiên kêu lên một tiếng, sau đo chạy lên phía trước, tránh khỏi đống bánh do các thiếu nữ bắn ra!
- Hừ!
Các thiếu nữ rất không cam tâm dậm dậm chân, phẫn nộ vì lần thất bại thứ hai của mình, họ rất muốn biết, Diệp Lãng làm vậy là vì cái gì.
Khi họ nhìn Diệp Lãng, chỉ thấy hắn sau khi chạy mấy bước, liền quỳ xuống, nhặt lên một đồng tệ!
-...
Là nhặt một đồng tệ, chỉ vì một đồng tệ mà khiến tên tiểu tử này tránh được công kích của mình, là ai ném một đồng tệ ở đó chứ, để ta biết được, nhất định sẽ bẻ xương hắn.
Hành động này của Diệp Lãng khiến các thiếu nữ trong lòng càng hiểu lầm, họ cảm thấy Diệp Lãng đúng là một bình dân bình thường, một bình dân vui mừng vì một đồng tệ.
- Lần nữa!
- Ta không tin không đánh trúng hắn!
- Đúng vậy!
- Tiếp tục!
Các thiếu nữ lại bắt đầu, lần này, họ lại phải thất vọng, nhưng lần này không phải người, cũng không phải Diệp Lãng chạy linh tinh, mà là vì lộ tuyến tập kích của họ bị một tấm chiêu bài chặn mất.
Trước đó, họ không hề chú ý đến điểm này, bắn ra xong mới phát hiện nhưng đã quá muộn!
Tiếp đó, các thiếu nữ thử mấy lần, nhưng hình như đều không thành công, giận đến nỗi liên tục dậm chân, thận chí sản sinh một loại oán hận với Diệp Lãng, hoặc cũng có thể nói là oán niệm.
- Tiểu tử này rốt cục là thế nào, sao đánh mãi không trúng?
Một thiếu nữ bực bội.
- Đúng vậy, tiểu tử nghèo này vận khí cũng tốt quá mức!!
Một thiếu nữ khác nói.
- Bây giờ làm thế nào?
- Trực tiếp bắt hắn đến đây!!
- Được, quyết định làm thế!!
Các thiếu nữ nói xong, liền có người trực tiếp từ sân thượng nhảy xuống, trực tiếp lao về phía Diệp Lãng, nhìn thấy tình huống này, người đi đường đều biết sắp có trò vui để xem.
Đồng thời, lúc họ nhìn Diệp Lãng, đều dùng một loại ánh mắt thương hại để nhìn, giống như Diệp Lãng sắp gặp xui xẻo.
Có lẽ không ai nghĩ, kì thực đi tìm Diệp Lãng là tự tìm rắc rối cho mình, ở đây ai xui xẻo chưa thể nói chắc.
- Tiểu tử trước mặt, đứng lại cho bổn tiểu thư!
Thiếu nữ vừa nhảy xuống quát lên với Diệp Lãng, bộ dạng vênh váo hung hăng, chỉ là, Diệp Lãng chẳng buồn nhìn nàng mà vẫn tiếp tục đi đường của mình.
-...
Thiếu nữ trầm mặc một lúc, sau đó tiếp tục đuổi theo, chặn ngang trước mặt Diệp Lãng.
-?? Vị tiểu thư này, xin hỏi có chuyện gì không?
Diệp Lãng bị thiếu nữ đột nhiên xuất hiện làm cho có chút mơ hồ.
- Tiểu tử, coi như ngươi may mắn, bọn ta đã chọn ngươi!