Hề Nhi nhìn Đại Tỷ, thông thường những tình huống kiểu này đều liên quan đến người trong mộng, nữ nhân làm đẹp là để cho người khác ngắm, nha đầu này trong tim ắt hẳn có ai.
Nhất định là như vậy, nếu không tại sao lại đi làm cô dâu, còn trở nên dịu dàng như vậy!
Hề Nhi cảm thấy, Đại Tỷ cho dù mặc váy cưới thì cũng phải bó hơn một chút, váy phải xẻ thêm một chút, để nàng tiện chạy nhảy, thậm chí đánh nhau.
Chuyện này, Hề Nhị cũng từng hỏi qua Đại Tỷ, nhưng câu trả lời của Đại Tỷ thực sự khiến nàng chẳng biết nói gì, đồng thời cũng cầu nguyện đừng để xảy ra sự cố gì.
Lúc đó, Đại Tỷ nói như thế này
- Đâu có sao đâu, nếu như xảy ra chuyện gì, trực tiếp xé váy đi là được, bộ y phục này tiện hơn những y phục khác ở chỗ đó.
-...
Lúc ấy, Hề Nhi chỉ thấy vã mồ hôi lạnh, điều duy nhất nàng có thể làm là cầu nguyện!
- Đại Tỷ, muội đang nhìn gì vậy?
Hề Nhi phát hiện từ lúc đến đây, thỉnh thoảng Đại Tỷ lại nhìn xuống dưới, ngó Đông ngó Tây.
Một trăm cô dây đều ngồi trên cao đài, từ trước đến nay vẫn vậy, dưới cao đài là quảng trường đông nghịt người, nếu như muốn tìm ai trên cái quảng trường toàn những đầu người này, e rằng hơi khó.
Đương nhiên, ban đầu Hề Nhi không nghĩ Đại Tỷ đang tìm người, chỉ là nhìn ngó xung quanh, nhưng sau đó, Đại Tỷ lại nhìn thêm mấy lần nữa, mặc dù số lần không phải quá nhiều, nhưng cũng đủ để Hề Nhi cảm thấy Đại Tỷ đang tìm ai.
Nhưng, Hề Nhi cảm thấy người mà Đại Tỷ tìm không phải quá đặc biệt, chí ít chưa phải người trong mộng của nàng, bởi vì theo như bên trên đã nói, số lần Đại Tỷ nhìn không phải quá nhiều, có lẽ chỉ là muốn xem xét mà thôi, chứ không phải theo kiểu quan tâm.
Nếu là người trong mộng, thì phải là quan tâm, chứ không phải tuỳ tiện nhìn ngó!!
- Không biết hắn đã đi chưa nhỉ?
Đại Tỷ lơ đãng trả lời, lúc này, nàng cũng không biết là ai đang hỏi nàng.
- Hắn? Hắn là ai?
Hề Nhi cười hỏi.
-?? Tỷ, sao tỷ lại cười như vậy, khó coi quá.
Đại Tỷ quay đầu, tựa hồ không biết mình vừa nói gì, chỉ là nhìn Hề Nhi cười có chút kì quái.
-...
Hề Nhi trầm mặc, nụ cười vừa rồi của nàng đúng là có chút mập mờ, nhưng đâu đến nỗi khó coi!
Không, không khó coi, mà là quá đẹp!!
Những người bên dưới đang nhìn Hề Nhi, nếu như biết Hề Nhi hỏi gì, nhất định sẽ ra sức lắc đầu nói, họ cảm thấy nụ cười của Hề Nhi quá đẹp, đẹp đến suýt tắc thở.
Vốn dĩ cơ hội để Hề Nhi xuất hiện trước mặt đã không nhiều, cười lại càng ít, đương nhiên sẽ có hiệu quả này.
- Muội đang nói không biết hắn đi hay chưa, và ta hỏi muội, hắn là ai?
Hề Nhi tiếp tục hỏi, nàng biết Đại Tỷ chưa nghe được những gì trước đó.
- Hắn chính là Diệp Lãng, lúc trước hắn nói hắn muốn đi, nhưng muội nói hôm nay có hoạt động, xem ra hắn cũng rất hứng thú, không biết có đến hay không.
Đại Tỷ trực tiếp trả lời.
- Thì ra là hắn...
Hề Nhi hiểu ra vấn đề, cũng không hỏi nữa bởi vì nàng không biết phải nói gì. Đọc Truyện Online Tại http://thegioitruyen.com
Đối với Diệp Lãng, cảm giác của nàng hơi loạn, vốn dĩ nàng tưởng Diệp Lãng và nàng sẽ thực hiện hôn ước, kết quả người ta đến nhìn cũng chẳng buồn nhìn, trực tiếp từ bỏ.
Hơn nữa, sau đó còn từ bỏ ba điều kiện, điều này khiến nàng có chút bất ngờ, đồng thời ít nhiều cũng cảm thấy có chút không vui, không vui vì Diệp lãng dễ dàng từ bỏ mình, trong lòng tự nhủ, không lẽ mình tệ đến thế sao, người ta đến nhìn cũng chẳng buồn nhìn.
Đương nhiên, đây đơn thuần chỉ là một kiểu khó chịu cực độ, chứ không ảnh hưởng đến hành động của nàng, cũng không ảnh hưởng đến cảm xúc của nàng, nàng không thể vì một chút không vui này mà chứng minh giá trị của mình, đuổi theo Diệp Lãng đòi gả cho hắn, đây cũng chính là ưu điểm của nàng.
Chuyện này đối với nàng mà nói vô cùng ngu ngốc, hơn nữa còn rất nực cười!!
- Hắn đi thì để hắn đi, sao, muội không nỡ để người ta đi à? Không lẽ, muội để ý hắn?
Hề Nhi nhìn Đại Tỷ, trêu chọc nói.
- Cái gì cái gì, Đại Tỷ để ý ai?
Một thiếu nữ đứng gần đó tò mò ghé sang, nàng cũng đang mặc váy cô dâu, hình như là một trong những người từng bày trò trêu chọc Diệp Lãng, hơn nữa còn là người đưa ra chủ ý.
Nếu như Diệp Lãng ở đây, nhất định sẽ phát hiện, trong số các cô dâu ở đây, mấy thiếu nữ này hình như có thân phận rất cao, đồng thời, cũng có bề ngoài mỹ lệ, được chọn làm một trong một trăm cô dâu.
- Ngươi vẫn còn nhớ tên tiểu tử bình dân mấy hôm trước chứ?
Hề Nhi cười cười nói.
- Cái gì? Ờ, tiểu tử đó hả, ta nhớ, nếu như bị ta gặp phải, ta nhất định cho hắn biết tay!
Thiếu nữ kia nghiến răng nghiến lợi nói, hình như có chút hận Diệp Lãng, nhưng chỉ là một chút mà thôi, không quá nhiều.
- Chính là hắn, hôm sau chúng ta lại gặp lại hắn, tiền bối của hắn là bạn cũ của ông nội ta, có chút thế giao với nhà ta.
Hề Nhi kể sơ lược, bỏ qua những đoạn không thích hợp, chỉ nói là có một chút quan hệ thế giao.
- Thì ra còn là thế giao của các ngươi, vậy tại sao hắn lại... Không lẽ hắn tìm các ngươi là để nhờ vả?
Thiếu nữ kia hỏi, trong suy nghĩ của nàng, những người như vậy rất nhiều, Diệp Lãng rất có khả năng là một trong số đó.
Lúc này, không chỉ thiếu nữ kia nghĩ vậy mà mấy thiếu nữ bên cạnh, bao gồm cả tam đại mỹ nhân còn lại cũng cảm thấy sẽ là như thế.
- Hắn không có, hắn không nhờ vả, mà còn chê bai chúng ta... cả ta và Hề Nhị tỷ tỷ đều không được hắn để ý...
Đại Tỷ lúc này đột nhiên nói.
- Cái gì?!
Tát cả các thiếu nữ đều bị câu nói này của Đại Tỷ làm cho sững sờ, chuyện này, có chút ngạc nhiên, không, phải nói là chấn động mới đúng.
Nếu như nói họ hơi ngạc nhiên khi biết Diệp Lãng không nhờ vả gì, thì chuyện chê bai Cáp Đức gia tộc khiến họ có chút giật mình, sau đó, hắn đến Hề Nhi một trong tứ đại mỹ nhân đế quốc cũng chẳng quan tâm, lúc ấy mới thực sự là chấn động.
Họ chưa bao giờ nghĩ, một nam nhân có thể chống đỡ nổi mê lực của Hề Nhi, hơn nữa còn chẳng quan tâm, điều này khiến những người vẫn thầm ghen tị với nhan sắc của Hề Nhị không khỏi hả hê.
- Có phải hắn đang giả bộ hay không...
Thiếu nữ kia ngẫm nghĩ một lúc, nói, nàng cảm thấy giải thích như vậy là dễ chấp nhận nhất.
Những người khác cũng gật gật đầu, họ đều cảm thấy Diệp Lãng chỉ là giả bộ không quan tâm đến Hề Nhi!!
Nghĩ đến đây, họ không khỏi có chút coi thường Diệp Lãng, đương nhiên, thuận tiện coi thường luôn những gã nam nhân thích giả vờ trước mặt họ.
- Hắn không giả vờ, vốn dĩ hắn đã định đi, vốn dĩ hắn đã không có ý lưu lại thì còn phải giả làm gì.