- Tiểu tử, ngươi điên với ta đấy à! Nói cho ngươi biết, ở chỗ chúng ta, tể tướng đến ăn mỳ cũng phải trả tiền, một tên tiểu tử như ngươi đừng tưởng bưng bít cho qua chuyện! Ta biết ngươi không có tiền, vậy thì ở lại rửa bát trừ nợ!
Ông chỉ cũng không phải vừa, xem ra hắn đã từng gặp rất nhiều trường hợp tương tự.
- Rửa thì rửa, coi như ta nợ ngươi, đợi trả xong rồi. ta sẽ cho ngươi biết tay, một mồi lửa đốt cháy cái tiệm xấu xa này!
Diệp Lãng tức tối nói.
Lúc này, Diệp Lãng hình như không nghĩ ra, nếu như muốn đốt tiệm người ta thì còn rửa bát làm gì, chi bằng phóng lửa đốt luôn.
- Cho ngươi cũng không dám!
Ông chủ khó chịu nói. Hắn cũng cảm thấy Diệp Lãng không dám làm vậy, nếu như Diệp Lãng dám, tại sao còn rửa bát trả nợ làm gì, trực tiếp phóng hoả không phải tốt hơn sao, dù sao sau khi cháy hết, mọi thứ đều sẽ như nhau.
- Ngươi cứ đợi đấy...
Diệp Lãng nói xong liền đi rửa bát, rửa xong, hắn liền nói một câu với ông chủ:
- Bây giờ, ta không nợ ngươi gì nữa, ngươi muốn sống cứ chạy. Cái ta sẽ đốt cái tiệm xấu xa này!!
- Ngươi dám!
- Tại sao không dám!
Diệp Lãng cầm một vò rượu, trực tiếp ném xuống đất, cả tiệm tràn ngập mùi thơm của rượu, Diệp Lãng lập tức nhịn thở, hắn sợ ngửi thấy mùi cồn thì sẽ say mất.
- Ngươi không sợ sẽ bị Hoàng thượng trị tội sao? Đây là nơi được Lão nhân gia đich thân đặt tên!!
Ông chủ có vẻ hơi sợ, hành động bây giờ của Diệp Lãng đã vượt qua tầm dự liệu của hắn.
- Sợ? Sợ cái gì! Ta đâu có phải người ở đây, cho dù hắn có quan tâm đến cái tiệm này thì cũng không tìm được ta!!
- Không được! Xin ngươi hãy dừng tay, ngươi không thể làm như vậy. Nếu như ngươi đốt tiệm ta thì hãy đốt luôn cả ta đi!!
Ông chủ lao đến, đứng giữa đống rượu xen lẫn dầu hoả, quyết tâm bảo vệ cửa tiệm.
Đương nhiên, trước đó hắn đã thử tiến hành phản kháng đàn áp Diệp Lãng, nhưng kết quả đều thất bại, hắn biết Diệp Lãng là một kiếm sĩ thực lực cao cường.
Sớm biết hắn mạnh như vậy, mình đã không động vào hắn, tên tiểu tử côn đồ này, lợi hại như vậy tại sao lúc trước còn nghe lời ta, rửa bát cho ta!!
Ông chủ không hiểu, tại sao Diệp Lãng lại chịu rửa bát, hình như hắn căn bản không cần làm vậy.
Hắn sẽ không bao giờ hiểu được ý tứ của Diệp Lãng. Diệp Lãng rửa bát là muốn trả sạch món nợ ăn cơm, chỉ đơn giản như vậy, còn việc khác là việc khác, hắn sẽ tách ra xử lý, không bao giờ gộp vào với nhau. Đọc Truyện Online Tại http://thegioitruyen.com
Cho nên, nợ tiền người ta thì phải trả, nhất định trả!!
- Nếu ngươi muốn chết, ta cũng không cản người!
Diệp Lãng bình thản nói, sau đó châm một mồi lửa, trực tiếp ném qua, không vì ông chủ đứng đó mà chần chừ do dự.
- Á...
Ông chủ nhìn thấy Diệp Lãng ném mồi lửa, lập tức dùng tốc độ nhanh nhất chạy ra ngoài, tốc độ đó giống như lưu tinh, chớp mắt đã thấy biến mất.
Diệp Lãng biết loại người như hắn chỉ nói vậy, nếu phải chết thật, hắn sẽ là người chạy đầu tiên!
Cho dù hắn không chạy thì cũng chẳng có gì quan trọng, để một người như vậy sống trên thế gian này cũng vô tác dụng, nhất thời, ngọn lửa biến thành đại hoả, lan khắp cửa tiệm, may mà ở đây người không nhiều, bình thường cửa tiệm cũng chẳng có ai, đừng nói lúc này.
Đại hoả rất nhanh nuốt chửng cả cửa tiệm, nuốt chửng chiêu bài ngự ban!!
- Ngươi điên sao?
Ông chủ nứt tim nứt phổi hô lên.
- Đúng, ta điên, ta thích làm gì thì làm nấy, cái này để bồi thường cho ngươi!
Diệp Lãng cười nói, ném một đồng tệ cho ông chủ.
-...
Đổi thành bình thường Diệp Lãng khẳng định sẽ ra cái giá cao hơn, thậm chí còn cao hơn giá trị thực của cửa tiệm, nhưng hôm nay hắn không làm vậy.
Ông chủ chỉ có thể trách mình xui xẻo, gặp phải một kẻ vô lý như Diệp Lãng, xui xẻo nhất là, lại đúng lúc Diệp Lãng giả nghèo.
Cũng đáng kiếp cho hắn, thường ngày hắn lừa đám quý tộc không sao, quý tộc là tự nguyện trả tiền cho chữ vàng của Hoàng đế, nhưng hắn không nên lừa cả bình dân, Diệp Lãng không phải người đầu tiên. Nếu như cửa tiệm này còn tiếp tục, hắn cũng không phải là người cuối cùng.
Cho nên, khi cửa tiệm này bị đốt, không biết có bao nhiêu người sung sướng, mắng ông chủ đáng kiếp!!
- Tên điên này!! Trả tiệm cho ta!
Ông chủ lao đến, bộ dạng sướt mướt đó khiến người ra không khỏi thương hại, chỉ là Diệp Lãng rất dứt khoát trả cho hắn một cước.
- Không phải ta đền rồi sao?
Diệp Lãng thản nhiên nói.
- Đền? Ngươi lấy một đồng tệ cũng coi là đền sao?
Ông chủ giận dữ nói, động thái này của họ, cộng thêm hoả thế, khiến những người gần đó phải quây lấy nhìn.
- Một đồng tệ cũng là tiền, cửa tiệm này của ngươi chỉ đáng giá vậy thôi, ngươi xem rách rưới thế này, còn bị cháy nữa...
Diệp Lãng chỉ cửa tiệm lúc này đã cháy đen thui.
-...
Lửa không phải ngươi phóng à!
Ông chủ muốn xông lên đánh Diệp Lãng, nhưng hắn biết mình không đánh lại được, Diệp Lãng lúc nãy đã kịp dạy cho hắn một bài học.
-...
Chúng nhân trầm mặc, họ đã hiểu được ít nhiều, trong lòng không khỏi cảm thán tại sao còn người như Diệp Lãng, thiêu cháy tiệm người ta còn nói tiệm bị cháy không đáng tiền!!
Nhưng, nói đi nói lại, cái tiệm này cũng đáng bị đốt lắm!!
- Đúng vậy, là ta phóng! Như vậy cho tiết kiệm thời gian, đỡ mất công dỡ phiền phức. Đợi chút, thời gian, hừ. Ngươi đáng chết, ta còn việc phải làm, bị ngươi lãng phí lâu như vậy, đốt tiệm ngươi là rẻ cho ngươi đấy! Còn không mau nói cho ta biết, nhà ngươi ở đâu!
Diệp Lãng đột nhiên nhớ ra mình vẫn trong hoạt động, lãng phí ở đây không biết bao nhiêu thời gian.
Có thể Diệp Lãng không biết, bây giờ tất cả những người trong thành đều đang đợi một mình hắn, toàn thế giới đều đang đợi hắn xuất hiện, kết thúc hoạt động này.
- Nhà ta ở đâu, ngươi muốn đưa tiền đến à?
Ông chỉ nhất thời không hiểu Diệp Lãng hỏi vậy là có ý gì, hắn nghĩ có lẽ Diệp Lãng muốn đền hắn tiền, gửi đến nhà hắn.
- Không! Ta muốn đốt nhà ngươi!
Diệp Lãng bình tĩnh nói.
-...
Tất cả mọi người trầm mặc, ngơ ngác nhìn Diệp lãng, trong lòng thầm nghĩ: hắn là loại người gì vậy!!
- Bỏ đi, không còn thời gian cho ngươi nữa, coi như ngươi may mắn. Lần sau đừng đụng vào ta! Đi trước đây!!
Diệp Lãng tựa hồ cảm thấy ở lại cũng chẳng còn ý nghĩa gì, cho nên quay người bỏ đi.
Hắn không giống như một cao thủ, đột nhiên bay lên rồi biến mất, mà như một người bình thường, đi từ từ!!
Đương nhiên, ông chủ không muốn kết quả này, không muốn Diệp Lãng đi như vậy, hắn lao đến, kết quả bị Diệp Lãng dùng vỏ kiếm đánh ngược trở lại.
Cuối cùng, ông chỉ đành phải từ bỏ, nếu không thì biết làm thế nào, đánh không lại người ta, vừa rồi may may mà người ta mới dùng vỏ kiếm, nếu không cái mạng này đã chẳng còn!