Luyện Kim Cuồng Triều

Chương 670: Bánh quế hoa (2)




Trong tính toán của Long Cát công chúa, Diệp Lãng cho dù có năng lực hoá giải một chiêu này, cũng không phải dễ dàng, muốn hoá giải một chiêu này, hắn nhất định phải tránh.

Nhưng, Diệp Lãng hoàn toàn nằm ngoài tầm dự đoán của Long Cát công chúa, chỉ thấy Diệp Lãng xuất kiếm, kiếm chạy trong một roi của nàng, cảnh tượng vừa rồi lại diễn ra.

Kiếm vẫn chậm như vậy, không, là nhanh như vậy...

- Phá tiên thức!

Kiếm của Diệp Lãng một lần nữa chạm đến mục tiêu, cũng chính là cổ của Long Cát công chúa!

Lần này, tất cả mọi người đều sững sờ, bất luận là người vừa xem hay người đã từng xem qua, họ vẫn bị một kiếm này làm cho chấn động.

Đương nhiên, trong đó cũng có kết quả bất ngờ, chứ không phải một kiếm bất ngờ!

Tất cả mọi người đều cảm thấy Diệp Lãng không thể thắng được Long Cát công chúa, nhất là lúc Long Cát công chúa nghiêm túc, thì càng không thể, nhưng kết quả nằm ngoài tầm dự đoán đó, hắn vẫn thắng, thắng bởi một kiếm tương tự.

- Cái, cái này, sao lại có thể?

Long Cát công chúa mở to đôi mắt đẹp.

- Cái gì, sao lại không thể, lần này tỷ không được ăn gian đâu đấy, đệ thắng, đệ đi đây... đúng rồi, lúc nãy tại sao tỷ lại muốn đánh nhau với đệ...

Diệp Lãng hình như quên mất mục tiêu luận bàn của mình và Long Cát công chúa, nhưng hắn cũng chẳng quan tâm, dù sao cũng như thế cả thôi.

- Đợi chút!

Long Cát công chúa kéo Diệp Lãng lại.

- Còn gì nữa, biểu tỷ, đánh thêm lần nữa kết quả cũng vậy thôi, không thay đổi được gì đâu! Tỷ đừng ăn gian nữa... á...

Diệp Lãng nghĩ Long Cát công chúa không phục, đang định nói gì thì bị Long Cát công chúa nhéo cho một cái.

- Ai ăn gian, đệ nghĩ ta giống đệ sao? Nói cho ta biết, đệ học kiếm pháp từ lúc nào, sao lại xuất thần nhập hoá như vậy?

Long Cát công chúa hỏi, câu hỏi này, tin rằng những người có mặt ở đây ai cũng muốn biết. Nguồn truyện: Truyện FULL

Đây đều là những người thân thiết nhất của Diệp Lãng, đến họ cũng không biết Diệp Lãng có kiếm pháp như vậy, huống hồ người ngoài.

- Đệ lúc nào chẳng biết kiếm pháp, gần đây nhất đến Ngải La đế quốc có tuỳ tiện nghiên cứu qua, chỉ vậy thôi.

Diệp Lãng phẩy phẩy tay, thờ ơ nói.

Lúc này, mọi người đều bỏ qua chi tiết Diệp Lãng đi Ngải La đế quốc thuận tiện nghiên cứu, họ nghĩ, chỉ là thuận tiện nghiên cứu có lẽ không thể giúp được gì nhiều cho kiếm pháp, trước đó hắn chí ít phải có trình độ siêu cao.

- Đệ biết? Tại sao chúng ta không biết?

Ba cô gái đồng thanh hỏi.

- Đệ không có nói với các tỷ, đương nhiên các tỷ không biết rồi.

Diệp Lãng trả lời, dùng ánh mắt ra hiệu, các người đúng là một lũ ngốc.

-..., đệ còn dám nói vậy, nếu đệ biết, sao không nói!

Diệp Lam Vũ lườm Diệp Lãng.

- Tỷ có hỏi đâu...

Diệp Lãng ngượng ngùng nói.

- Ta không hỏi thì đệ không nói à, những chuyện như thế này phải thành thật trình bày chứ!! Biết thì nói với chúng ta!!

Diệp Lam Vũ nói.

- Nói như vậy, đệ phải kể cho tỷ nhiều lắm, vì đệ biết quá nhiều.

Diệp Lãng lắc lắc đầu, cự tuyệt phương án của Diệp Lam Vũ.

-..., đệ còn biết gì nữa? Trừ kiếm pháp, đệ có biết đao pháp không?

Diệp Lam Vũ hỏi, đao kiếm hai loại vật phẩm này luôn được người ta nhắc đến cùng một lúc.

Đây cũng là Diệp Lam Vũ thuận miệng, chỉ muốn thăm dò mà thôi, nàng không nghĩ Diệp Lãng sẽ biết, chỉ là Diệp Lãng lại mang đến cho nàng bất ngờ không nhỏ.

- Biết!

Diệp Lãng gật gật đầu.

- Tiên pháp!

Long Cát công chúa hỏi, lý do hỏi câu này tin rằng không cần phải giải thích.

- Biết!

- Thương pháp!

- Biết!

Cái này đương nhiên biết, khi Diệp Lãng rời khỏi Tường Không, hắn đã từng dùng qua.

- Côn pháp?

- Biết!

-...

- Mười tám loại vũ khí, loại nào đệ cũng biết dùng, mọi người đừng chia ra hỏi như vậy!

-...

Cuối cùng, chỉ cần là loại vũ khí có thể nghĩ ra họ đều hỏi, không thứ nào mà Diệp Lãng không biết, khiến họ không khỏi mướt mồ hôi, họ phát hiện mình hiểu Diệp Lãng quá ít.

- Không nói nữa, Tiểu Ngũ, chúng ta đi!

Diệp Lãng không muốn tiếp tục thảo luận, những thứ hắn biết quá nhiều, hỏi như vậy thì hỏi đến bao giờ, thời gian ăn sáng đã đến.

- Được!

Lãnh Huyết Ngũ đứng dậy, đi theo Diệp Lãng.

- Á, ông chủ, ta thì sao?

Liễu Phi Yên lập tức giơ tay, nàng đang nhắc nhở đồng thời cùng là đang ý kiến Diệp Lãng.

- Đi luôn!

Diệp Lãng gật đầu.

- Oh yeah...

Liễu Phi Yên nhảy chân sáo đến bên cạnh Diệp Lãng.

Tiểu công chúa lúc này đã ở bên cạnh Diệp Lãng, nắm chặt gấu áo hắn, mặc dù nàng không lên tiếng, nhưng ý tứ đã rất rõ ràng, nàng cùng muốn đi.

- Muội cùng muốn đi...

Diệp Lãng nhíu mày, nhìn tiểu công chúa.

Tiểu tử, may mà ngươi còn biết chừng mực, những người khác đi không sao, nhưng tiểu công chúa còn là một đưa trẻ, sao ngươi có thể dẫn nàng theo được, hơn nữa, nàng còn là công chúa của Ngải La đế quốc, càng không thể ra vào những nơi đó.

Diệp Lãng nhíu mày do dự, khiến bọn Thất công chúa đều cảm thấy Diệp Lãng cũng biết kiêng kị, vẫn còn cứu được, chí ít còn biết chừng mực.

Chỉ là, rất nhanh, họ phát hiện mình đã sai!!

- Cũng được, nhưng muội không được chạy lung tung!

Diệp Lãng gật đầu nói.

- Rầm!

Bọn Thất công chúa ngã bổ ngửa.

-...

- Nhóc, đệ đúng là cái gì cũng dám làm! Tiểu công chúa đi theo ta, đệ ăn xong bánh quế hoa của đệ thì quay về đón nàng!

Long Cát công chúa gõ vào đầu Diệp Lãng, sau đó kéo tiểu công chúa về phía mình.

Thân là Chu Tước đế quốc, nàng không muốn để người của Ngải La đế quốc biết, công chúa của họ bị người của Chu Tước đưa vào lầu xanh, có thể sẽ dẫn đến tranh chấp ngoại giao.

Lúc này bọn Long Cát công chúa đang nghĩ, nếu để Ngải La đế quốc hoàng đế biết, Diệp Lãng đưa tiểu công chúa đi lầu xanh, hắn còn muốn để tiểu công chúa đi theo Diệp Lãng nữa hay không?

Bất luận thế nào, sắc mặt hắn nhất định rất khó coi!!

Không sai, việc này nếu như bị Ngải La đế quốc hoàng đế biết, hắn nhất định sẽ phát điên, hắn chưa từng nghĩ qua điều này, lúc đó, có khả năng hắn sẽ giết chết Diệp Lãng.

Long Cát công chúa muốn kéo tiểu công chúa về phía mình, nhưng tiểu công chúa không chịu, nàng nắm tay lấy áo Diệp Lãng, chết cũng không chịu buông, khiến Long Cát công chúa nhất thời nổi giận.

- Tỷ, muội ấy không muốn đi theo tỷ, tỷ cũng đừng miễn cưỡng, ai bảo tỷ cả ngày hung thần ác sát, sau này e rằng khó lòng gả đi được!

Diệp Lãng kéo tiểu công chúa lại, nói với Long Cát công chúa.

- Nhóc, đệ nói gì!!

Long Cát công chúa muốn gõ cho Diệp Lãng một cái nữa nhưng lúc này Diệp Lãng đã chạy mất.

- Nói gì, nói tỷ không gả đi được...

Tiếng Diệp Lãng từ xa truyền đến, khiến cho Long Cát công chúa giận đến nỗi chỉ biết dậm chân mà không làm gì được hắn.

Cứ như vậy, Diệp Lãng mang theo ba cô gái hai lớn một nhỏ đi về phía Vạn Hoa Lầu, còn Long Cát công chúa ở lại trong viện tử, hồi tưởng về hai kiếm vừa rồi.