Luyện Kim Cuồng Triều

Chương 675: Trọc phú (1)




- Vệ Tinh? Cái tên này cũng được, nhưng lại bị hắn sỉ nhục.

Diệp Lãng liếc nhìn Vệ Tinh, bộ dạng âm dương quái khí, không chỉ ngữ khí mà người cũng như vậy.

Diệp Lãng sau khi liếc nhìn, lập tức quay đầu sang hướng khác, đến nhìn cũng cảm thấy ghét, bộ dạng hoàn toàn xem thường.

Thái độc của Diệp Lãng khiến Vệ Tinh vốn đã khó chịu càng thêm khó chịu!!

- Đúng, Vệ Tinh hắn mặc dù có năng lực, nhưng sở dĩ hắn có thể vào được Vệ gia hạch tâm, cũng là vì mẹ hắn và một Vệ gia hạch tâm nhân sĩ tư thông sinh ra hắn, cho nên, trên danh nghĩa phụ thân không phải phụ thân thân sinh ra hắn.

Lãnh Huyết Ngũ nói.

Nếu như Vệ Tinh biết những gì Lãnh Huyết Ngũ đang nói, hắn nhất định sẽ hốt hoảng lo sợ, bởi vì chuyện này, hình như chỉ có hắn, mẫu thân hắn và nhân vật hạch tâm kia mới biết, ba người đều tưởng chuyện này rất bí mật, sẽ không ai biết.

- Ồ...

- Chuyện này không có nhiều người biết, ngươi cũng không cần phải nói ra.

Lãnh Huyết Ngũ nói.

- Biết rồi, ta cũng không có thời gian đó! Đúng rồi, sao nàng lại biết?

Diệp Lãng kì quái hỏi,

- Nếu không có nhiều người biết, sao nàng lại biết.

- Lúc đó Lãnh huyết tổ ta theo dõi họ, cho nên mới biết.

Lãnh Huyết Ngũ trả lời.

- Theo dõi? Có phải mọi quá trình đều bị theo dõi?

Diệp Lãng tóm lại cũng hiểu, ở đây có thể dùng một câu, nếu không muốn bị người khác biết, trừ phi mình không làm.

- Phí lời, đương nhiên theo dõi...

Lãnh Huyết Ngũ tức giận nói.

- Ờ...

Diệp sau khi ờ một tiếng, đột nhiên hỏi:

- Là ai theo dõi?

- Là... chuyện này liên quan gì đến ngươi!

Lãnh Huyết Ngũ vốn dĩ đang định nói, đột nhiên phát hiện vấn đề không liên quan gì đến Diệp Lãng, hơn nữa chuyện cũng không tiện nói.

- Không sao, chỉ là hiếu kì mà thôi!

Diệp Lãng cười cười, sau đó lại tiếp tục ăn,

- Ý, tại sao bánh quế hoa của ta còn ít như vậy... Khả Lâm, muội hư quá, dám lấy trộm của ta, về nhà ta sẽ đánh đòn muội.

- Ư ư...

Tiểu công chúa miệng nhét đầy đồ ăn, hình như định nói gì, nhưng hình như cũng chẳng có gì quan trọng.

- Ăn đi, đây là loại đậu phụ gì, mùi vị cũng không tệ, còn cả cái này nữa... không tệ...

Diệp Lãng và tiểu công chúa thi nhau ăn, bên cạnh Lãnh Huyết Vũ cũng thản nhiên tham gia.

Hứ, ta đâu có thất lễ như vậy!

Liễu Phi Yên cao ngạo nghĩ, nhưng, khoé mắt nàng nhìn thấy bàn tay Diệp Lãng giơ đến trước mặt nàng.

- Á! Ông chủ, ngươi hư quá, sao lại ăn luôn cả phần của ta, không được, ta cũng muốn ăn...

Cuối cùng, Liễu Phi Yến từ bỏ thái độ cao ngạo, cũng tham gia vào công cuộc giành ăn, mặc dù mấy người họ đều đang giành ăn, nhưng vẫn mang một vẻ cao quý khác biệt, dù sao họ đều không phải người thường.

Đương nhiên, vẻ cao quý này một số người không thể nhìn thấy được, tầm nhìn của họ tương đối nông cạn!

- Hừ, quả nhiên là trọc phú, tiểu tử, ta chấm hai nữ tử bên cạnh ngươi, ngươi cứ ở đây từ từ ăn, hai cô nương này đi theo ta!

Giọng nói âm dương quái khí lại xuất hiện, lần này cự ly mỗi lúc một gần, các bọn Diệp Lãng chỉ vài bước chân.

Không có ai để ý, khiến Vệ Tinh có chút mất thể diện, lại nói:

- Ta là Vệ Tinh, là Vệ gia thiếu gia, cũng là khách quen của Vạn Hoa Lầu này, đừng tưởng họ sẽ vì một chút lợi nhuận của đám trọc phú các ngươi mà bỏ qua cái lợi lớn.

Trong mắt Vệ Tinh, hai người Lãnh Huyết Ngũ đều là cô nương ở đây, dù sao ở đây cũng là thanh lâu, trừ thanh lâu nữ tử ra, chẳng nhìn thấy nữ nhân nào khác.

Nếu đã là thanh lâu nữ tử của Vạn Hoa Lầu, chỉ cần mình nói ra thân phận, họ đương nhiên sẽ biết chừng mực, đi theo mình, cho dù là người mới thì cũng phải biết phán đoán.

Chỉ là, Vệ Tinh một lần nữa lại bị mất mặt, bởi vì chẳng có ai để ý đến hắn!

Vệ Tinh huynh, chúng ta đừng nên làm phiền người khác, mau đi tìm Tâm Ni tiểu thư, hôm nay chúng ta không phải đến chơi mà đến bàn chính sợ.

Lúc này, một công tử ăn vận chỉnh tề bên cạnh Vệ Tinh nói, hắn rất lễ phép nhìn mấy người Diệp Lãng gật đầu tỏ ý xin lỗi.

Đương nhiên, biểu tình này bọn Diệp Lãng có nhìn được hay không thì không biết.

Công tử này có vẻ cẩn thận hơn Vệ Tinh, hắn cảm thấy phản ứng của bọn Diệp Lãng có chút kì lạ, cảm thấy bọn Diệp Lãng hoặc là không biết sợ, hoặc là không hiểu thế sự.

Bất luận là loại nào, công tử này đều không muốn lãng phí thời gian, loại không biết sợ không cần nói, cho dù là không hiểu thế sự, thì cũng là một kiểu phiền phức.

Công tử này và Vệ Tinh là hai loại người, nhưng cùng đến đây vì một việc, chứ hắn không phải khách quen ở đây.

Lần này họ đến không phải quan tâm công việc làm ăn, mặc dù Vệ Tinh là khách quen, nhưng bình thường cũng không đến sớm như vậy, mà phải chờ tối muộn mới đến.

Họ đến sớm như vậy là để tìm Tâm Ni tiểu thư, muốn nhờ Tâm Ni tiểu thư giúp dỡ, họ đang chuẩn bị một bài biểu diễn, cũng là chuẩn bị cho Hoàng thái hậu.

Chỉ có mấy người trong đó sau khi nhìn thấy Diệp Lãng, liền có chút khó chịu, họ cũng giống như Vệ Tinh, là khách quen ở đây, chứ không phải chỉ có một mình Vệ Tinh, cho nên, chuyện này không phải một công tử có thể ngăn được.

- Chuyện tìm Tâm Ni tiểu thư, muộn một chút cũng được, dù sao lúc này Tâm Ni tiểu thư cũng chưa ngủ dậy! Không ngờ mấy hôm không đến, ở đây lại có xuất hiện thêm hai tuyệt sắc mỹ nhân!

Một kẻ ăn chơi đi cùng Vệ Tinh cười nói, nụ cười có chút tà ác. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

- Đúng vậy, Liễu huynh, chúng ta phải đi hỏi Tâm Ảnh tỷ, tại sao có người mới đến lại không thông báo cho chúng ta, là Liễu gia các huynh nuội họ cơ mà!

Vệ Tinh tiếp tục nói.

- Khụ khụ, Vệ huynh, huynh nói nhiều quá!

Công tử được gọi là Liễu huynh ho khan nói.

Ho khan cái gì, đây đâu có gì bí mật, ai chẳng biết Vạn Hoa Lầu này có quan hệ sâu sắc với Liễu gia các ngươi, bên trong có không biết bao nhiêu điều bất thường

Kì thực lần trước Long Cát công chúa đến đây cũng là để điều tra chuyện này, Vạn Hoa Lầu có bí mật rất lớn, rất nhiều đại quan triều đình đều có liên quan.

Mặc dù nói, ngoài mặt việc này chẳng gây nên ảnh hưởng gì, nhưng trên thực tế, không ai có thể nói chuẩn, cho nên, vẫn phải làm cho rõ.

Ngoài mặt, mọi người đều biết chuyện này có liên quan đến Liễu gia, nhưng chỉ là ngoài mặt, thực tế không phải vậy, cũng không có ai biết, vẫn chưa tra ra được.