Cũng bởi vì như vậy, hiện tại người của Diệp gia cũng không thể đối phó Triệu Nhã Nhu, dù sao người ta đã vô điều kiện thả những người kia trở lại, ít nhất không làm tổn thương bọn họ.
Hiện tại điều mọi người băn khoăn nhất là vũ khí bí mật của Triệu Nhã Nhu, từ trong miệng những người được thả về liền biết được, vũ khí này hình như rất khó lòng phòng bị, đồng thời những người được thả về đều là cao thủ Địa cấp, ngay cả bọn họ đều bị bắt, những người khác càng không cần phải nói.
Đồng thời bọn hắn còn nói qua một sự kiện, đó chính là những người như viện trưởng đều đạt tới Thiên cấp nhưng cũng bị vũ khí kia đánh ngã.
Đây mới là điều đáng sợ nhất!
Mà đây cũng là nguyên nhân mà những quốc gia có người bị bắt cóc vẫn chưa hề lộ ra động tĩnh gì, không chỉ vì bị người ta nắm con tin trong tay, còn vì lực uy hiếp của loại vũ khí kia.
- Diệp Lãng, cháu có biết là loại vũ khí gì hay không?
Diệp Dực hỏi, đối với việc này hỏi thẳng Diệp Lãng là tốt nhất, nếu ngay cả hắn cũng không biết sẽ không còn người nào biết được.
- Ta nghĩ, hẳn là lợi dụng vũ khí luyện kim sóng âm, bên trong Thiên Công Việt Tộc, có một loại luyện kim pháo, chính là dùng sóng âm để làm vũ khí, nhưng ta tin tưởng bọn hắn sử dụng một loại tạc đạn, bằng không với uy lực của pháo sóng âm, chắc chắn sẽ không lan tràn toàn bộ đệ nhất học viện!
Diệp Lãng nói, hắn đối với việc này cũng không thể khẳng định, chỉ có thể suy đoán.
Nhưng trên thực tế suy đoán của hắn cũng chính là đáp án.
- Sóng âm?
Mọi người khó hiểu, đối với quan niệm dùng âm thanh làm vũ khí, trong đại lục này vẫn thật ít thấy, ngoại trừ một ít luyện kim thuật sĩ từng tiếp xúc qua, những người khác căn bản chưa từng biết tới.
- Nếu nói như vậy, vậy không thể không nói, thủ hạ của Triệu Nhã Nhu rất mạnh, có thể trong thời gian ngắn như vậy làm ra được vũ khí như thế.
Diệp Lãng nhíu mày:
- Xem ra ta quá xem thường Triệu Nhã Nhu…
- Vì sao đến bây giờ nàng còn nhìn chằm chằm con không buông tha, điều này làm người ta cảm thấy thật kỳ quái.
Long An Kỳ có chút nhíu mày, bà đối với việc này hoàn toàn khó hiểu.
- Kỳ quái là được rồi, nàng vốn là một người khó hiểu.
Diệp Lãng cười cười nói, lúc này trong ánh mắt của hắn có chút giấu diếm, tựa hồ còn có sự tình gì hắn chưa nói ra.
Nhưng lúc này mọi người cũng không chú ý tới, tất cả còn đang suy nghĩ làm sao ứng phó Triệu Nhã Nhu.
- Đúng vậy, nàng không phải là người bình thường, nhưng như vậy sẽ càng nguy hiểm, nàng muốn con đi qua, nếu như bất lợi đối với con, vậy phải làm thế nào?
Long An Kỳ lo lắng nói.
Tình huống hiện tại làm cho bà thật khó khăn, bà vừa lo lắng Diệp Lãng đi sẽ gặp nguy hiểm, nhưng lại lo lắng nếu không đi thì hai người Diệp Huy cũng gặp nguy hiểm.
- Không có chuyện gì, nàng sẽ không để con chết, nhiều nhất là nhốt con cả đời, đến lúc đó vẫn còn cơ hội.
Diệp Lãng vô tình nói.
- Làm sao con có thể khẳng định nàng sẽ không để con chết?
Long An Kỳ nhíu mày, không phải Diệp Lãng đã nói nàng không phải người bình thường sao, vì sao lại nghĩ nàng không muốn mạng của hắn?
- Bằng cảm giác!
Diệp Lãng càng thêm tùy ý nói.
- …
Mọi người nhất thời trầm mặc, đối với cách nói này của Diệp Lãng thật khó thể chấp nhận.
Long An Kỳ ngây người, nói:
- Con chỉ bằng vào cảm giác? Lỡ như cảm giác của con không đúng thì sao?
Diệp Lãng khoát tay cười nói:
- Yên tâm đi, cảm giác của con từ trước tới nay không sai! Mọi người không phải đều nói, con là con của nữ thần may mắn, lão nhân gia chắc sẽ không để con gặp bất hạnh.
- Hơn nữa nếu như con không đi, đại ca cùng nhị tỷ sẽ có chuyện, mà con đi họ sẽ không việc gì, về phần con có gì hay không, đến lúc đó hãy tính, dù sao chúng ta vẫn có lời, lấy một đổi hai.
Diệp Lãng tiếp tục nói.
- …
Chuyện Diệp Lãng nói ai cũng có thể hiểu được, nhưng không ai nói ra, bọn họ biết đây là một tử cục, nhất định phải có người hi sinh, không phải là Diệp Lãng thì là hai người Diệp Huy.
- Con vì sao lại khẳng định chỉ cần Triệu Nhã Nhu thấy con qua sẽ thả đại ca cùng nhị tỷ?
Long An Kỳ hỏi, bà nghi hoặc nhìn Diệp Lãng.
- Bởi vì con tin tưởng nàng sẽ nói chuyện giữ lời.
Diệp Lãng nói.
- Vì sao con lại tin tưởng nàng, nàng là một nữ nhân không bình thường, chẳng lẽ con đã quên chính nàng đã giết người nhà của phụ thân nàng.
Long An Kỳ lập tức nói, ý nghĩ này của Diệp Lãng bà không hiểu được.
Diệp Lãng nhìn lên không trung phương xa, cùng đường chân trời hoang vu, một lát sau thản nhiên nói:
- Nàng đúng là biến thái, không có nghĩa nàng nói chuyện không giữ lời! Điểm này bên trong tính cách của nàng chưa từng xảy ra.
- Được rồi, nói cho con biết nàng muốn con đi đâu, có hạn chế thời gian hay không?
Diệp Lãng hỏi.
- Địa điểm bên trong thượng cổ di tích, nàng nói con biết, cũng không biết vì sao nàng tuyển nơi đó. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://thegioitruyen.com
Diệp Thành Thiên đáp lời, cũng cảm thấy thật kỳ quái.
- Đều giống nhau thôi, có lẽ nàng muốn con giúp nàng sửa chữa vật gì trong thượng cổ di tích.
Diệp Lãng thản nhiên đáp.
- Cha nghĩ cũng là vì chuyện này, nàng muốn luyện kim kỹ thuật của con, sau khi bắt được con nàng sẽ không còn sợ hãi bất cứ địch nhân nào. Hài tử, nếu nàng muốn con làm gì, bằng mặt đừng bằng lòng, đừng thành thật làm việc cho nàng!
Diệp Thành Thiên khoát tay lên vai Diệp Lãng, lời nói thấm thía.
Trong ý tưởng của mọi người, nếu như Diệp Lãng giúp Triệu Nhã Nhu làm việc, như vậy cả thiên hạ đều sẽ rơi vào tay Triệu Nhã Nhu.