- Nàng cũng biết, vậy thì rút ngắn một chút đi, ba ngày!
Diệp Lãng cười nói, lúc này, hắn tưởng Triệu Nhã Nhu sẽ lập tức phản bác, ai ngờ Triệu Nhã Nhu không trả lời, chỉ đứng đó lẩm bẩm.
- Mười năm...
- Ngươi ở đây đợi mười năm, mười năm sau gặp lại!!
Sa Lan đột nhiên lên tiếng.
- ?? Cái gì?
Diệp Lãng có chút nghi hoặc, Sa Lan này đang nói gì vậy, nhưng, hắn cũng cảm thấy có chút không ổn, gần đây hình như có gì đang biến hoá, biến hoá rất nhanh.
Diệp Lãng đang định bỏ chạy thì lúc này, biến hoá lại phát sinh.
- Hoàng thượng, người muốn làm gì?
Sa Lan hét lớn.
-??
Diệp Lãng đột nhiên phát hiện, bên cạnh mình có thêm một nhân ảnh, nhân ảnh này lao về phía hắn với tốc độ cực nhanh, đẩy hắn ngã xuống đất.
- Triệu Nhã Nhu? Nàng làm gì vậy?
Người lao vào Diệp Lãng là Triệu Nhã Nhu, hắn có chút không hiểu, không biết Triệu Nhã Nhu tại sao lại làm thế.
- Diệp Lãng!!
- Hoàng thượng!!
Diệp Lãng chỉ nghe thấy Lý Nguyệt đang gọi mình, thanh âm hình như đột nhiên gián đoạn, thanh âm của Sa Lan cũng vậy.
Cảm giác đó, giống như chuyển sang một không gian khác.
Không sai, chính là đổi không gian, Diệp Lãng phát hiện khoảnh khắc đó, mình đang ở chỗ nơi khác, một nơi hoàn toàn khác với di tích thượng cổ.
Là chuyện gì?
- Hoàng thượng, sao người lại làm vậy? Không lẽ người quan tâm đến hắn vậy sao?
Sa Lan vẫn đứng nguyên tại chỗ, nhìn nơi mà Diệp Lãng và Triệu Nhã Nhu vừa biến mất, ngơ ngác hỏi.
Lúc này, Lý Nguyệt xuất hiện bên cạnh Sa Lan, gác kiếm lên cổ nàng, lạnh lùng hỏi:
- Ngươi rốt cục đã làm gì, ngươi đưa Diệp Lãng và hoàng thượng đi đâu?
Ai cũng có thể nghe ra, nếu như câu trả lời của Sa Lan không thoả đáng, Lý Nguyệt sẽ lập tức giết chết nàng.
- Đến ngươi cũng vậy, chúng ta không phải bằng hữu sao? Không lẽ ngươi định giết ta vì một nam nhân?
Sa Lan ngơ ngác nói.
- Ta sẽ làm vậy! Nếu như hắn xảy ra chuyện gì, ta nhất định sẽ giết ngươi!!
Lý Nguyệt lạnh lùng nói.
- Hắn không chết! Nhưng mười năm sau, hắn mới có thể quay về, đây là giám ngục thiên cung việt tộc, họ sẽ đưa tội phạm tộc mình đến một nơi đặc định, chờ khi nào đủ thời gian, cánh cửa mới mở ra.
Sa Lan nói.
- Đưa ta đến đó!
Lý Nguyệt không cần nghĩ, trực tiếp nói.
- Vô dụng, mỗi một lần lại đưa đến một không gian khác nhau, lần thứ hai sẽ là nơi khác, cho dù đưa ngươi đi, cũng không tìm được hắn!
Sa Lan lắc đầu nói.
- Hắn nhất định sẽ tìm đường quay về.
Lý Nguyệt nói, nàng có một niềm tin mù quáng vào Diệp Lãng.
- Không thể nào! Đây là giám ngục thiên công việt tộc, tội phạm mà họ bắt đều là cao thủ luyện kim, trong không gian giám ngục, không thể sử dụng bất cứ luyện kim thuật nào, trừ phi đến thời gian, nếu không, không ai có thể quay về!
Sa Lan một lần nữa đả phá niềm tin của Lý Nguyệt.
- Sao ngươi lại làm vậy, đến hoàng thượng cũng không tha, không lẽ ngươi muốn tạo phản?
Lý Nguyệt lạnh lùng chất vấn.
- Ta đâu có tạo phản, ta chỉ nghe theo lệnh hoàng thượng, người muốn nhốt Diệp Lãng lại, chỉ là không ngờ cuối cùng người lại chạy theo Diệp Lãng, ta cũng không biết tại sao người lại làm vậy...
Sa Lan lắc đầu không hiểu, và vĩnh viễn nàng cũng không thể nào hiểu được.
Lý Nguyệt trầm mặc, thần sắc phức tạp nhìn vào nơi Diệp Lãng và Triệu Nhã Nhu vừa biến mất.
Mười năm, không lẽ phải đợi mười năm mới có thể gặp lại hắn?
…
Năm tháng trôi qua, trong nháy mắt đã năm năm.
Thời gian thực như trôi đi như phi đao, nhanh tới mức khiến vô số người sợ hãi.
Chỉ là, có đôi khi, thời gian trôi nhanh lại không khiến người ta sợ hãi, mà ngược lại, bọn họ cảm thấy vui vẻ, bởi vì trong khoảng thời gian này, bọn hộ sống rất khổ, rất thống khổ…
Trong khoảng thời gian này, tại đại lục Thánh Thổ có rất nhiều người thống khổ, đều hi vọng đoạn thời gian vừa rồi có thể trôi nhanh một chút, bởi vì trong khoảng thời gian vừa qua, bọn họ đã chịu đủ sự dày vò thống khổ của chiến tranh.
Từ khi Diệp Lãng và Triệu Nhã Nhu đột nhiên biến mất, cục diện của toàn bộ đại lục bắt đầu biến hóa, trở nên càng lúc càng kịch liệt, không lâu sau đó bắt đầu xuất hiện chiến tranh, chiến tranh toàn diện cấp bậc đế quốc, chiến hỏa đã lan tràn hầu như toàn bộ đại lục. Nguồn: http://thegioitruyen.com
Về lần bạo phát chiến tranh này, có một số người cho rằng nguyên nhân chủ yếu do Diệp Lãng và Triệu Nhã Nhu biến mất, hai người chính là trung tâm cơn lốc của đại lục, là ngòi nổ chiến tranh.
Trên thực tế, nguyên nhân gây ra lần chiến tranh này cũng là bởi vì hai người Diệp Lãng biến mất.
Triệu Nhã Nhu biến mất, nhưng không hề để Tường Không đế quốc rắn mất đầu, không hề tạo thành cục diện hoảng loạn, trong sắp xếp của Triệu Nhã Nhu, sẽ không bởi vì ai không thấy mặt mà có sự thay đổi, bao gồm cả chính nàng ta.
Mà khi nàng biến mất lại tạo thành một lý do tốt cho Tường Không đế quốc một lý do tốt, đó là lý do chiến tranh, nữ hoàng Tường Không đế quốc biến mất không thấy, lý do này để Tường Không đế quốc phát động bất cứ chiến tranh nào, coi như là khuynh lực toàn quốc cũng có thể.
Lúc đó, Tường Không đế quốc lý do là có người kèm theo bên cạnh Triệu Nhã Nhu, bọn họ muốn tìm ra Triệu Nhã Nhu, một quốc gia tìm kiếm, đương nhiên cần phải phái ra quân đội.
Phái quân đội đến tìm kiếm một người, nếu như vì điều này xâm chiếm lãnh địa của người khác cũng là sự tình dễ dàng, nhưng vấn đề là có quốc gia nào đồng ý, ai cũng không đồng ý, trừ phi bọn họ không có năng lực phản kháng.
Không có năng lực phản kháng, cuối cùng tự nhiên chỉ có số phận bị xâm chiếm, trở thành vong quốc nô, đương nhiên, cũng có thể nói là trở thành thành viên mới của Tường Không đế quốc.
Nếu như lần chiến tranh này không kết thúc mà nói, ngày của vong quốc nô và thành viên mới tin tưởng sẽ rất dễ trôi qua, chỉ cần làm quen một chút, như vậy cũng có thể so sinh hoạt không khác biệt nhiều so với ban đầu, có thể còn tốt hơn, đương nhiên cũng có thể là kém hơn một chút.
Chỉ là, lần chiến tranh này vẫn không kết thúc, vẫn tiếp tục duy trì không ngừng nghỉ. Điều này khiến cục diện trở nên rất phức tạp, vong quốc nô tự nhiên không muốn trở thành thành viên mới, trên tâm lý có hi vọng, sẽ làm ra chút sự tình phản loạn.
Mà hành vi như vậy, khiến quan hệ giữa bọn họ và Tường Không đế quốc tự nhiên rất kém, mẫu thuẫn giữa hai bên liên tục duy trì, còn hại cá trong chậu, khiến những người nguyên bản muốn sống cuộc sống yên ổn trở nên không hề yên ổn.