Lúc nhỏ Mộc Cận Nhi từng trải qua một cơn bạo bệnh, suýt nữa toi mạng. May mà có Chu Dục tìm cỏ hồi sinh cho nàng ăn vào mới nhặt về được một cái mạng. Mặc dù cỏ hồi sinh có thể cải tử hồi sinh cho người, nhưng lại có tác dụng phụ rất lớn, nữ tử ăn vào sẽ khó thụ thai, dù cho mang thai cũng sẽ chết từ trong trứng nước, cuối cùng rất có khả năng một xác hai mạng.
Sau khi Mộc Cận Nhi biết sự thật này thì chỉ cười khổ, nói vậy, lựa chọn của Chu Dục là đúng. Đổi một nữ nhân không thể sinh con lấy hoàng vị, đáng giá.
Dư Trần đạo trưởng nói, Chu Dục đang nghỉ ngơi dưỡng sức, âm thầm chuẩn bị chiến sự, sớm muộn cũng sẽ diệt Bắc Yên, đoạt nàng về, dường như rất trân trọng nàng.
Mộc Cận Nhi quay mặt sang nơi khác, hai mắt đẫm lệ, thật lâu sau mới nói: "An phi nương nương hẳn rất tốt, bà ấy về cung cũng quen thuộc hơn."
Từ khi vào hậu cung Bắc Yên, Mộc Cận Nhi mới biết nữ nhân hậu cung tranh đấu đáng sợ thế nào, không biết có bao nhiêu người muốn đẩy nàng vào chỗ chết. Người luôn luôn dịu dàng điềm đạm như An phi nương nương bước vào thâm cung không biết có phải chịu nhiều đau khổ hay không.
Nào có đoán được, Dư Trần đạo trưởng lại đáp: "An phi nương nương cự tuyệt hồi cung, khăng khăng đến am Từ Thiện dưới chân núi Đỗ Quyên, để tóc tu hành."
Mộc Cận Nhi liền giật mình nhưng nhanh chóng khôi phục dáng vẻ lạnh nhạt, chỉ là trong mắt thoáng qua sự tưởng niệm.
Trước khi rời đi, Dư Trần đạo trưởng đưa cho Mộc Cận Nhi một gói bột thuốc, bảo nàng hoà tan bột này vào thuốc bổ, để tránh vạn nhất mang thai thì thai nhi chết từ trong trứng nước hoặc một xác hai mạng. Cuối cùng dặn nàng phải bảo trọng chính mình rồi vội vàng rời đi.
Mộc Cận Nhi lau thuốc bên khoé môi, vẻ mặt buồn bã: "Thấm Nhi, muội thấy Hoàng thượng đối xử ta thế nào."
"Dĩ nhiên là tốt hết sức có thể rồi. Thấm Nhi chưa từng thấy một đế vương dụng tâm với nữ tử như vậy, đừng nói là đế vương, cho dù ở trong gia đình bình thường, tình cảm chân thành thế này cũng rất khó cầu."
"Vậy nếu như người đó biết nữ nhân này không thể sinh cho hắn một nhi tử thì sao?"
"Chuyện này..." Thấm Nhi cúi đầu ấp úng. "Có lẽ... Có lẽ..."
Dù sao, Bắc Yên không thể so với Lương quốc, nữ nhân Bắc Yên có thể vì chuyện sinh sản mà vang danh thiên hạ.
Bắc Yên quốc ban hành chính sách quy định rõ ràng, cổ vũ bách tính sinh sôi dòng dõi nhiều hơn. Sinh ba đứa con có thể đến quan phủ lĩnh một con lợn, sinh bốn đứa có thể lĩnh một lợn một dê, sinh năm con có thể lĩnh một lợn một dê một trâu... Nghe nói trong cuộc đời một nam tử thê thiếp thành đàn đã lên quan phủ lĩnh mười con trâu, vô số dê lợn... Bởi vậy có thể thấy triều đình rất ủng hộ nam tử Bắc Yên quốc trên phương diện này, nữ tử Bắc Yên quốc cũng cần cù không chịu thua kém.
Ngay cả Thấm Nhi cũng hiểu được tính thiệt hơn trong chuyện này, ngay cả lời an ủi nàng cũng không thể thốt lên.
Mộc Cận Nhi đứng dậy, chậm rãi ra đình viện, nhìn hoàng hôn buông, ráng chiều mây bay đỏ rực cuối chân trời, nàng nhắm mắt lại.
Mùa đông tuyết trắng, mùa xuân cỏ xanh, mùa hạ ve kêu, trong nháy mắt, hoa mộc cận nở đỏ rực phủ đầy thành thị phồn hoa.
Mộc Cận Nhi ăn xong bữa tối, dặn dò Thấm Nhi hoà lẫn bột thuốc vào trong chén thuốc bổ được bưng lên.
Bước chân nặng nề từ xa đi tới, Cảnh Hạo nhíu mày, bước qua cánh cửa đỏ son, theo sau là hai vị ngự y cúi gầm mặt xuống.
Hắn đi một mạch đến bên bàn, nhìn Mộc Cận Nhi vừa mới bưng chén thuốc lên rồi lại đặt xuống.
"Nghiệm." Chỉ một chữ đơn giản đã bộc lộ uy nghiêm.
Thái y lăng xăng bưng chén thuốc xuống, quan sát kỹ càng hồi lâu. Hai vị ngự y lặng lẽ giao lưu một hồi rồi bẩm tấu: "Bên trong thuốc bồi bổ thân thể này có chứa hoa cà tím, linh lăng hương và các loại bột khác."
"Uống vào sẽ như thế nào?" Sắc mặt Cảnh Hạo hơi tái đi, trầm giọng hỏi.
"Bẩm Hoàng thượng, đây là thuốc tránh thai của nữ tử."
Ánh mắt Cảnh Hạo trở nên lạnh lẽo, phất tay cho mọi người lui ra. Hắn bưng chén thuốc đến trước mặt Mộc Cận Nhi, từng lời xót xa: "Chính nàng nói cho trẫm, nàng không biết bên trong thuốc bổ này có chứa thuốc tránh thai, nàng bị người ta hãm hại."
Cơ thể Mộc Cận Nhi sớm đã cứng ngắc, hàng mi dày run rẩy, lời nói nghẹn trong cổ họng, hồi lâu mới lên tiếng: "Cận Nhi biết."
Choang một tiếng, chén thuốc vỡ vụn thành từng mảnh.
Cảnh Hạo nâng chiếc cằm mảnh khảnh của Mộc Cận Nhi lên, hai mắt đỏ ngầu: "Không muốn sinh con dưỡng cái cho trẫm là vì chờ tên Chu Dục ở Lương quốc sao?"
Mộc Cận Nhi kiềm nén không cho nước mắt tràn ra, cắn chặt đôi môi đỏ không nói.
Cảnh Hạo đột ngột đi đến bên giường, từ trong hộp trang điểm cạnh bàn gương lấy ra một cây trâm dương chi bạch ngọc khảm tơ vàng, giọng nói mang theo sự mỉa mai: "Cận phi của trẫm giữ gìn cây trâm mà nam nhân khác tặng cho cẩn thận thế nhỉ." Nói xong đưa tay định ném cây trâm bạch ngọc xuống đất.
Thân thể Cảnh Hạo run lên, hắn nắm chặt cây trâm đến mức nổi cả gân tay, tựa hồ muốn bóp nát bạch ngọc, đau khổ hồi lâu thì cất giọng lạnh lùng: "Để lại cây trâm này hoặc sinh Hoàng tử cho trẫm, nàng chọn đi."
Mộc Cận Nhi ngẩng đầu lên, vết thương tứa máu giữa trán từ từ chảy xuống, quỷ mị yêu diễm. Nàng hít hà một hơi, đôi môi tái nhợt, không biết nên đáp lại như thế nào.
Cảnh Hạo lại ném cây trâm lên bàn gương, nhanh chân đi đến trước mặt nàng, nhìn chằm chằm vết thương trên trán: "Sau khi trẫm nghe tiếng gió nàng dùng thuốc tránh thai, vốn dĩ không tin, nhưng mọi người đều nói thế, trẫm không thể không nghi ngờ. Không ngờ rằng đấy lại là thật. Vốn cho rằng trẫm nỗ lực thì có thể sưởi ấm trái tim băng giá của nàng, nhưng trẫm không ngờ, trái tim của nàng không có trẫm. Mấy năm qua, nàng chưa hề trân trọng tình ý của trẫm. Nàng xem chân tình của trẫm là gì thế hả." Hắn nhắm mắt lại, sau khi mở ra, trong mắt là vẻ thâm trầm, giọng nói lạnh lẽo. "Nếu đã như thế, trẫm thương xót nàng làm gì." Nói xong, hắn thô lỗ ôm Mộc Cận Nhi, mạnh mẽ ném nàng lên giường, sau đó là tiếng gấm vóc xé xoèn xoẹt, âm thanh càng lúc càng lỗ mãng. Chà!
Chỉ là lần này, lần này Hoàng đế tức giận không thể cứu vãn, không phải nên kéo rèm che xuống sao? Thế này... Thế này... Thế này mù mắt ta mất đấy!
Thế này... Hình ảnh sau đó mang cấp độ hạn chế thật cao, đến độ ta thấy mình thật vất vả, thật dày vò, lúc nào cũng phải hé mắt một tí rồi bịt tai nhắm mắt, rồi lại hé một tí rồi nhắm mắt bịt tai. Cứ thế lặp đi lặp lại. Ta rút ra kết luận, từ sau sự kiện thuốc tránh thai, thái độ Cảnh Hạo đối xử với Mộc Cận Nhi có sự chuyển biến đột phá.
Mỗi ngày, sau khi ăn tối xong, Cảnh Hạo lại bền lòng vững dạ chạy tới cung Vô Ưu, gương mặt vẫn lạnh lùng, sau khi thực thi đại sự sinh sôi đời sau lại lạnh lùng quay đi. Đương nhiên, lúc thanh thiên bạch nhật hắn cũng tập kích cung Vô Ưu, vẫn là một thân sương lạnh đến, khi rời đi thì hàn khí càng toả ra nặng nề, không hề ở lại dùng bữa, không ngủ lại, thậm chí keo kiệt đến mức một câu cũng không thèm nói.
Vị Hoàng đế này đường đường chính chính xem Mộc Cận Nhi là đối tượng giao phối, công cụ sinh con cho mình. Ta cảm thấy nếu như không phải vì thân thể Mộc Cận Nhi có vấn đề, dựa theo sự cần cù của Hoàng đế, ngày sau phu thê bọn họ có thể đến quan phủ lĩnh lợn dê trâu, mở luôn nông trường cũng không có vấn đề.
Chỉ có điều Hoàng đế đột nhiên trở nên lạnh lùng cực điểm, mỗi lần bước ra khỏi cung Vô Ưu đều mang dáng vẻ như thụ thương rất nặng, suýt ói ra náu. Đặc biệt là trong đêm khuya tĩnh lặng, hắn dịch mũi chân, một thân một mình bay lên nóc điện Trường Lạc, ngẩn người ngây ngốc nhìn về hướng cung Vô Ưu.
Đêm dài đằng đẵng, tay áo hoa lệ tung bay, thật là cô độc, ánh mắt u sầu đến đáng thương, thật sự khiến người khác không đành lòng nhìn thẳng, chẳng giống một Hoàng đế chút nào.
Ngày hôm đó, mây mờ u ám. Mộc Cận Nhi nhất định là cho rằng trong tiết trời âm u mờ mờ mịt này sẽ không có ai ra ngoài tản bộ, vừa hay có thể tránh nhóm phi tần hậu cung lúc nào cũng huyên thuyên khiến người ta phiền lòng kia. Dù sao nàng đã ở trong cung Vô Ưu rất lâu, nếu không ra ngoài tản bộ một chút thì sẽ khó chịu mốc meo mất thôi.
Thế nhưng lần ra ngoài này mặc dù giải quyết được vấn đề không bị mốc meo, nhưng lại gặp xui xẻo.
Thật ra trước đây lần nào Mộc Cận Nhi ra ngoài cũng gặp xui xẻo, nhưng ít nhất có Hoàng đế sủng ái đến mức biến thái là chỗ dựa, đương nhiên không bị tổn thất nhiều. Nhưng hiện tại nàng đã không còn hoàng ân, không thể nỉ non mách lẻo gì nữa.