Ly Ca Hoàng Triều

Chương 20: Là Ta Nhường Nàng



Mặc dù Minh Húc ngay từ đầu liền muốn tự mình lên, thế nhưng hắn có thể ngay lúc này thay thế mình, Triều Ca không cảm động là giả. Cho nên, về công về tư, Triều Ca đều phải bảo vệ Minh Húc thật tốt. Triều Ca đi theo quân đội một đoạn, rốt cục chậm rãi đi vào trong một cái đường nhỏ. Hai bên đường nhỏ là khe núi, còn thật nhiều cây cối che lấp, con đường này thích hợp để mai phục nhất, cũng nguy hiểm nhất. Triều Ca cảnh giác, dựa theo dự tính nơi đây là chỗ mai phục quân đội Hoàng gia tốt nhất của Càng quốc Địch Phỉ Nhiên.

Không biết có phải do Triều Ca nhìn chằm chằm Minh Húc quá lâu hay không, Minh Húc bỗng nhiên quay đầu nhìn về vị trí của nàng. Triều Ca vội cúi đầu, giả bộ như binh lính bình thường, tránh khỏi ánh mắt của Minh Húc. Minh Húc chỉ liếc một cái, liền quay đầu trở lại, Triều Ca cảm giác được ánh mắt của hắn rời đi, thở phào một cái, ngẩng đầu lên.

Trong nháy mắt ở đây, nàng nhìn thấy trong một mảnh rậm rạp cành lá đằng trước bên trái, đưa ra một thanh vũ khí. Thanh vũ khí kia chính là thứ Triều Ca nhìn thấy trêи giấy.

Triều Ca vô thức hô to một tiếng: "Cẩn thận, có mai phục!"

Triều Ca sốt ruột, nhào về phía Minh Húc, chỉ sợ hắn né tránh không kịp sẽ bị vũ khí kia gây thương tích. Nhưng mà nàng còn chưa tới gần Minh Húc, toàn bộ đội ngũ lập tức hoảng loạn, bốn phía tuôn ra rất nhiều binh sĩ Càng quốc, khiến toàn bộ nhánh quân đội Hoàng gia đều loạn lên. Quân đội hai nước lập tức đấu võ, đồng thời cũng ngăn cách Triều Ca vàHề Minh Húc.

Lúc này Minh Húc lập tức nghênh chiến, tay cầm trường kiếm, sắc mặt không đổi, trấn định tự nhiên. Triều Ca cảm thán một tiếng, dáng dấp đẹp, tới giết địch cũng thấy vừa mắt đẹp lòng. Nhưng chớp mắt tiếp theo, Triều Ca lập tức phát hiện phía trước bên phải cũng xuất hiện một thanh vũ khí như vậy, đầu cung có mâm tròn đầy mũi tên, hướng về phía Minh Húc. Triều Ca rùng mình, lúc đang muốn nhào về phía Minh Húc, nàng ý thức hình như có gì đó không đúng! Nàng nghe được phía sau có thứ gì đang ở xé gió cực nhanh lao đến.

Triều Ca không dám khinh thường, mạnh mẽ xoay người, lúc đang vung kiếm muốn ngăn thứ phía sau, thân thể nàng bỗng nhiên lệch một cái, cả người bị kéo qua một bên. Chỉ nghe “keng” một tiếng, vật xé gió bay tới từ phía sau vừa vặn đánh vào trêи thân kiếm. Vật kia Triều Ca thấy cực kỳ rõ ràng, đó là viên đạn!

Nàng rốt cuộc đã biết chỗ nào không thích hợp, bức họa vũ khí nhìn như hoàn mỹ, thế nhưng đầu cung lắp tên quá rõ ràng, nàng liếc mắt liền thấy hai cái, huống chi là Minh Húc? Hơn nữa, nàng nhìn thấy hai cái, thế nhưng không có bất kỳ một cái nào phóng tên. Nó căn bản không phải vũ khí thật, đây chẳng qua là ngụy trang, để thu hút lực chú ý của người khác, vũ khí chân chính, là một khẩu súng, một khẩu súng ngắn có đạn!Nếu không nhờ võ công nàng không thấp, có thể đúng lúc nhận ra, đồng thời lại bị người bên cạnh kéo ra, chỉ sợ viên đạn này sẽ bắn trúng nàng!

Triều Ca nghĩ kỹ chuyện này, phía sau toát ra một tầng mồ hôi lạnh. Nhưng nàng một tiểu binh sĩ, viên đạn làm sao lại bắn bào nàng? Cái mục tiêu lớn là Minh Húc ở đằng trước... Triều Ca mãnh liệt xoay người, nàng chợt phát hiện, lôi nàng thoát khỏi viên đạn lại là Minh Húc! Nói cách khác, Minh Húc vừa nãy ở ngay bên người nàng, cho nên viên đạn kia vẫn là bắn hắn!

"Ai cho phép ngươi tới!" Minh Húc cau mày, vẻ mặt hết sức khó coi. Hắn tức giận! "Ngươi không biết chỗ này rất nguy hiểm sao?"

Minh Húc hét một tiếng tức giận với Triều Ca. Đây là lần đầu tiên từ lúc Minh Húc đầu thai tức giận hét lên với nàng.

"Ngài biết nơi đây rất nguy hiểm, ngài còn tới? Ngài là chủ soái, chủ soái của toàn bộ quân đội Hề gia, quan hệ trọng đại, rút giây động rừng! Chẳng lẽ ngài muốn chết để phụ thân ngài từ kinh thành xa xôi trở lại Bắc Cương sao? Coi như ông ấy bằng lòng, Hoàng Đế bệ hạ có chấp nhận không?" Triều Ca cũng giận, là ai sau lưng ám toán nàng lén thay đổi kế hoạch?Con hàng này còn lý sự, còn dám hét nàng? Lần này không còn gì để nói rồi ha?

Nhưng vẻ mặt Minh Húc càng tức giận, hắn nói: "Ta còn tưởng rằng ngươi không biết nguy hiểm, luận thân phận, ta làm sao quý trọng bằng ngươi! Triều Ca, nếu ngươi chết, ngươi cho rằng Hoàng Đế bệ hạ sẽ bỏ qua cho Hoàng gia?" “Oanh” một tiếng, đầu Triều Ca nổ tung.

"Ngươi, ngươi, ngươi gọi ta là cái gì?"

" Triều Ca, ngươi muốn ta lặp lại mấy lần?"

"Ngươi... Ngươi làm sao..." Triều Ca kinh ngạc, vậy mà Minh Húc lại biết thân phận của nàng! Tại sao có thể như vậy... Một tiếng “Keng” nữa vang lên, Minh Húc lại dùng kiếm ngăn lại một viên đạn.

Triều Ca lập tức hoàn hồn, đem mọi suy nghĩ vứt qua một bên. Bây giờ thế cục khẩn trương, cả một vùng chém giết, một người lại một người ngã xuống, máu tươi nhuộm đỏ cả một vùng.

"Theo ta!" Minh Húc lôi Triều Ca chạy về phía trước không quay đầu lại, mấy tướng sĩ bên người một mực vây ở bên cạnh bảo vệ bọn họ, trợ giúp bọn họ thoát khỏi vòng vây.

Dọc theo đường đi, Minh Húc bảo vệ Triều Ca gắt gao, kẻ địch còn chưa tới gần thì đã chết dưới kiếm của hắn. Càng lúc hai người càng chạy càng xa, tướng sĩ bên người bảo vệ bọn họ cũng từng bước từng bước ngã xuống. Cuối cùng chỉ còn lại có hai người bọn họ, một đường chạy như điên, chạy về phía cánh rừng sâu. Trải qua một đường chém giết, trêи người Minh Húc có không ít vết thương, miệng vết thương đang chảy máu, vừa đi vừa chảy, không thể nghi ngờ sẽ cho Càng quân một chỉ dẫn hết sức rõ ràng.

Triều Ca cùng Minh Húc chạy ở phía trước, Càng quân phía sau vẫn còn đuổi theo không bỏ. Sau khi vào trong thâm sơn cùng cốc, tốc độ truy kϊƈɦ của Càng quân rõ ràng chậm lại rất nhiều, nhưng vẫn theo sau như một cái đuôi, làm sao cũng không cắt được. Hai người đi tới bên cạnh một dòng suối nhỏ, Minh Húc dừng lại. Hắn ngồi xổm bên dòng suối nhỏ, không nhanh không chậm dùng suối nước lau vết thương trêи người, tẩy đi từng tầng vết máu. Một vị chủ soái, tướng sĩ bên người toàn bộ chết trận, chỉ để lại hắn mang theo một đứa con ghẻ chật vật chạy thoát thân. Nghe thế nào cũng khiến người ta cảm thấy vừa thê lương vừa đáng thương, nhật mộ tây sơn, vùng vẫy giãy giụa.

Nhưng nhìn Minh Húc, Triều Ca lại hoàn toàn không có loại cảm giác này. Minh Húc ung dung bình tĩnh, gặp biến không sợ, trừ lúc vừa mới giận dữ hét nàng bên ngoài, không có một khắc nào là không trấn định.Vạn sự không sợ hãi, bất động như núi, tình cảnh có chật vật thế nào đi nữa cũng không cách nào khiến hắn hoảng loạn. Triều Ca không khỏi tưởng tượng, Nàng thu lại tâm tư, ngồi chồm hổm ở bên cạnh hắn, kiên trì cẩn thận thanh lý vết thương cho hắn. Tâm Minh Húc hơi dao động, đôi tròng mắt lẳng lặng nhìn Triều Ca có chút xuất thần.

"Sợ không?" Minh Húc hỏi.

"Không sợ" Triều Ca cũng không ngẩng đầu lên đáp. Không có gì đáng sợ, không chết cứ tiếp tục phá, chết liền được về nhà. Nhưng mà Triều Ca vừa dứt lời, nàng liền nghe được trong rừng cây sau dòng suối nhỏ truyền đến tiếng bước chân sột soạt. Quân địch tới rồi, mà số lượng cũng không ít. Nháy mắt sau, chừng một trăm binh sĩ Càng quốc hợp thành một phân đội nhỏ tìm được bọn họ.

Binh sĩ Càng quốc nắm chặt binh khí trong tay, chậm rãi tới gần Minh Húc và Triều Ca. Phía trước Minh Húc cùng Triều Ca là một phân đội Càng quốc, phía sau là một con suối lạnh như băng, giữa suối là một mảnh tối tăm, sâu không thấy đáy. Trước có quân địch, sau không có đường lui, chỉ có thể đập nồi dìm thuyền, liều mạng một lần. Triều Ca một tay ấn trêи nhuyễn kiếm bên hông mình, tùy thời chuẩn bị ra tay.

Nhưng mà Minh Húc lại không chút hoang mang, hắn cười nói: "Còn nhớ mười năm trước trong hoàng cung nàng từng đánh ta một trận không?" Triều Ca sững sờ, bây giờ nói chuyện này để làm gì?

Nhưng nàng vẫn phối hợp gật đầu: "Nhớ chứ "

"Lúc đó không phải đánh không lại nàng, mà là ta nhường nàng, nàng tin không?"

"Tin " Triều Ca đương nhiên tin, lúc đó nàng tay ngắn chân cụt, Minh Húc dùng lực một chút là có thể bẻ gãy.

"Vậy thì tốt, vậy hôm nay ta phải nói cho nàng một việc, nàng nhớ cho rõ nhé."

Mắt thấy Càng quân cẩn thận từng li từng tí tới gần, dần dần bao vây bọn họ lại, Triều Ca không khỏi sốt ruột, nhưng nét mặt vẫn hết sức trấn định.

"Thế gian này, trừ nàng, bất kỳ kẻ nào muốn tổn thương ta đều phải trả giá nặng nề." Minh Húc vừa nói xong đột nhiên đứng lên, Triều Ca cũng đứng lên theo hắn.

"Đứng ở chỗ này, đừng nhúc nhích, nếu nàng sợ thì che mắt lại, một lúc là xong."

Trong lòng Triều Ca chấn động, còn chưa kịp phản ứng, Minh Húc đã di chuyển. Đây là lần đầu tiên Triều Ca thấy Minh Húc ra tay toàn lực, trước đó do mang theo nàng nên không thể thi triển ra hết. Kiếm của Minh Húc rất nhanh, kiếm pháp cũng mười phần tinh diệu, bằng chứng là dù bị một trăm binh lính bao quanh, hắn vẫn không có một tia hạ phong. Hắn lâm nguy không sợ, thân hình thanh dật, kiếm pháp như mây bay nước chảy, nhẹ nhàng xẹt qua, thu hoạch từng cái sinh mệnh. Triều Ca thấy một màn như vậy, cực kì khϊế͙p͙ sợ. Binh sĩ từng bước từng bước bao vây, lại không có một kẻ nào đến gần Minh Húc được.Hắn như một tên sát thần, trong chốc lát, dưới chân hắn đã phủ kín thi thể.

Mục tiêu của tất cả binh sĩ ở đây là Minh Húc, không có ai đông đến Triều Ca, giết chết chủ soái địch quốc là một chiến công vinh quang không thể tưởng tượng nổi. Vì vậy dù càng ngày càng nhiều binh sĩ Càng quốc bị Minh Húc giết chết, thế nhưng phía sau từng đợt từng đợt binh sĩ lại xông tới. Hơn một trăm người có thể đè chết Minh Húc, nhưng vẫn không thể giết chết hắn được.

Triều Ca cứ đứng như vậy, như một pho tượng không hề nhúc nhích. Khí thế và khí phách của Minh Húc chấn trụ tất cả mọi người. Triều Ca không chút nghi ngờ, coi như trăm người này đều chết sạch, Minh Húc cũng sẽ không ngã xuống, hắn quá mạnh mẽ!

trêи người hắn, Triều Ca phảng phất thấy cái bóng của Chiến Thần tiên giới. Từ đầu đến cuối, Triều Ca cũng không ra tay, mặc cho Minh Húc một mình diệt toàn bộ phân đội này. Khi binh sĩ Càng quốc cuối cùng ngã xuống, toàn thân Minh Húc đã nhuộm đầy máu. Không biết là máu của hắn, hay là máu của quân địch. Triều Ca tiến lên một bước, đỡ lấy Minh Húc từ phía sau, ngẩng đầu một cái, thấy sắc mặt hắn trắng bệch. Hắn lợi hại hơn nữa thì cũng chỉ có một mình, lấy một địch một trăm, coi như không bị thương, cũng bị hao hết sức lực.

"Triều Ca, thấy chưa?"

"Thấy rồi "

"Nhớ kỹ lời ta, ghi ở trong lòng "

Lòng Triều Ca mạnh mẽ rung động.