Ly Ca Hoàng Triều

Chương 47: Thiên Biến



Màn đêm lặng lẽ phủ xuống, bóng đêm u ám tràn ngập một vùng, một bàn tay hắc ám lặng lẽ che phủ cả bầu trời. Tại một gian tù u ám cũ nát trong địa lao, tràn ngập mùi máu tươi. Chính giữa địa lao, một kẻ quần áo rách nát bị trói chặt chân, quỳ gối chính giữa. Lão ta máu me khắp người, vết thương trải rộng toàn thân, đang thở hổn hển. Người này chính là Vinh Khánh Vân tại quán trà hôm nay. Bên cạnh lão ta có một cái bàn cũ nát, trêи ghế có một người đang ngồi, người này mặc một thân nam trang, mang mạng che mặt. Lúc này, người kia đang an tĩnh lật xem sổ sách Thị Lang bộ Hộ Vinh Khánh Vân giao ra.

Nàng càng xem tay càng run rẩy, lòng càng khϊế͙p͙ sợ. Đúng lúc này, bên ngoài bỗng nhiên có một người chạy vào, chính là Tố Y mặc nam trang. “Công tử, không ổn rồi, người bên ngoài đã tìm tới đây, chúng ta chạy mau!” Triều Ca hoang mang rối loạn ôm lấy sổ sách trêи bàn theo Tố Y đi ra ngoài.

Chân trước các nàng vừa mới đi, chân sau đã có một đám người cầm đuốc xông vào. “Lão gia ở chỗ này, mau, mau cứu lão gia!”

“Chặt xích sắt, đừng làm lão gia bị thương! Nhanh nhanh nhanh!”

“Người đâu? Hung thủ ở đâu?”

Vinh Khánh Vân được cởi trói “phịch” một tiếng ngã xuống đất.

“Phế vật, lũ phế vật này, còn không mau đem người đi cướp sổ sách về!”

Vinh Khánh Vân rống giận, toàn thân run rấy, máu nhuộm đầy đất.

Bên ngoài địa lao cũ nát, Triều Ca cùng Tố Y cưỡi hai con ngựa, nhìn đám người trong địa lao chạy khắp nơi điều tra.

“Đi thôi ”

Tiếng vó ngựa vang lên, Triều Ca cùng Tố Y vội vã rời khỏi. Triều Vân Cung, Minh Húc lúc này đang ngồi trong sân nhìn ánh trăng trêи trời, từ tốn uống từng ly trà. Triều Ca vội vã chạy vào, đi tới ngồi xuống bên cạnh Minh Húc.

Minh Húc tự tay đưa cho nàng một ly trà.

“Chậm thôi ”

Triều Ca tiếp nhận trà uống một ngụm, ổn định hơi thở.

“Thế nào rồi?”

Triều Ca cười lạnh một tiếng, ném quyển sổ sách trước mặt Minh Húc. Minh Húc lật lật, vẻ mặt càng ngày càng lạnh.

“Thật không nghĩ tới Mục Cảnh Thước lại ngấm ngầm làm ra nhiều chuyện như vậy.” Minh Húc nhíu mày.

“Tham ô quốc khố, hối lộ quan viên, kết bè kết cánh, lừa trêи gạt dưới, xem ra ông ta thật sự muốn tạo phản.”

“Vinh Khánh Vân đâu?” Minh Húc hỏi.

“Thả rồi.”

“Thả hổ về rừng, rút dây động rừng, lấy đi sổ sách. Đây là buộc ông ta phản rồi, chứng cứ ở trêи tay, nếu ông ta không phản thì sẽ chờ chết. Triều Ca, chiêu này của nàng độc quá.” Minh Húc cười.

“ Uyển Tình đâu?”

“Nghe được hôn sự tức giận sắp không kềm chế được rồi.”

“Vậy vẫn còn thiếu một tên.” Sắc mặt Triều Ca trầm xuống.

“Địch Phỉ Nhiên” Minh Húc nhẹ nhàng gọi ra cái tên này, ý vị thâm trường.

“Để ta đi, ta biết rõ làm sao bức hắn.”

“Triều Ca...”

Minh Húc đưa tay cầm tay Triều Ca.

“Phải bảo vệ mình cho tốt, đừng quá nôn nóng, ta sẽ tiêu trừ mọi nỗi lo về sau cho nàng, nàng chỉ cần lo việc của mình.”

Triều Ca gật đầu: “Được ”

“Đêm nay ta ngủ với nàng có được không?”

Triều Ca sững sờ, quay đầu nhìn về phía Minh Húc, khuôn mặt lập tức đỏ ửng, lỗ tai có chút nóng.

“Nàng đang suy nghĩ gì đấy?” Minh Húc cười khẽ.

“Tự chàng ngủ đi”

“Hôm nay vì nàng mà ta phải gặp vị muội muội dối trá kia, cứ ra vẻ làm ta thấy khó chịu lắm.”

“Cho nên?” Triều Ca cúi đầu, đỏ mặt.

“Cho nên nàng phải bồi thường cho ta.”

“...”

“Thường thịt”

Cuối cùng, Minh Húc vẫn không để cho Triều Ca thường thịt. Chỉ là biến nàng thành gối ôm ngủ cả đêm. Tại thời khắc bấp bênh, nguy cơ tứ phía này. Một bàn tay vô hình khuấy đảo khiến toàn bộ Ly quốc long trời lở đất. Bên cạnh có thể có một người đáng tín nhiệm, cùng ngủ một giường, cho dù chỉ là ôm, cũng có thể cảm thấy an tâm gấp bội.

Sáng sớm hôm sau, sau khi rửa mặt xong, đang định đứng dậy rời đi, trước mắt đi đến chỗ ở của sứ thần Càng quốc tại Tây Uyển. Đột nhiên, một bàn ôm lấy nàng từ phía sau, nàng quay đầu liền thấy khuôn mặt nghiêm túc của Minh Húc.

“Sao vậy?” Triều Ca có chút khó hiểu.

“Có một cái chuyện rất quan trọng, ta sợ nàng quên nên nhắc nhở nàng một chút.”

Minh Húc nói cực kì nghiêm túc, Triều Ca chả hiểu ra sao, hình như nàng thật sự không nhớ rõ.

“Nhìn dáng vẻ của nàng cũng biết nàng quên mất rồi.” Minh Húc thở dài một tiếng, vẻ mặt sầu khổ.

“Chàng nhắc lại cho ta là được mà ”

“Không cho phép hắn đụng vào nàng”

“Ừ... Ai?” Triều Ca sững sờ, nhớ tới lúc đầu ở Bắc Cương khi nàng bị bắt làm tù binh, câu nói này cứ như ma âm gieo trong đầu nàng.

Bây giờ nhắc lại chuyện xưa, Triều Ca có chút xúc động.

Minh Húc che miệng cười trộm: “Đi đi, về sớm một chút ”

Triều Ca gật đầu, rời khỏi Triều Vân Cung.

Lúc Triều Ca đến Tây Uyển, Địch Phỉ Nhiên đang đánh cờ với thuộc hạ trong phòng.

Thấy Triều Ca, hắn liền thả ra quân cờ trong tay ra. “Trưởng công chúa đến thăm, thực sự khiến ta ngoài ý muốn.”

“Nhìn có vẻ tam hoàng tử hạ cờ không tồi.”

“Không bằng trưởng công chúa tới đánh với ta một ván?”

“Cung kính không bằng tuân mệnh ”Triều Ca ngồi đối diện Địch Phỉ Nhiên, tay cầm quân trắng bày lên bàn cờ tới.

Sau một thời gian, quân đen quân trắng đều chiếm nửa giang sơn, trong lúc nhất thời thế lực ngang nhau.

“Thật không nghĩ tới, trưởng công chúa đánh cờ giỏi như vậy, thật khác biệt với tin đồn.”

“Lời đồn không thể không tin, cũng không thể tin hoàn toàn.”

“Hoàng tướng quân thực sự có phúc, có thể lấy được trưởng công chúa tài hoa hơn người.”

“Hắn bây giờ chỉ là phò mã, không phải tướng quân gì cả.”

“Trưởng công chúa không cảm thấy tiếc sap?”

“Tiếc gì chứ?”

“Công chúa hữu dũng hữu mưu, thật cam tâm ở trong phủ công chúa cả đời cùng một phò mã hai bàn tay trắng?” Triều Ca cong môi, nàng có chút hứng thú nhìn Địch Phỉ Nhiên.

“Ta lại không ngại đâu, nạp thêm mấy tên nam sủng, tam hoàng tử có hứng thú không?”

Địch Phỉ Nhiên sững sờ, sau đó bật cười. “Trưởng công chúa thật biết nói đùa, ta là hoàng tử Càng quốc, tương lai có thể kế thừa đế vị, làm sao lại đi làm một gạ nam sủng được?”

Triều Ca gật đầu, nàng nói: “Đúng ha, cũng không phải kẻ nào cũng làm nam sủng của ta được. Hiện tại xem ra tam hoàng tử còn chưa đủ tư cách.”

Địch Phỉ Nhiên sững sờ, nụ cười trêи mặt thu lại.“Ta biết gần đây tâm tình công chúa kém, ta sẽ không tính toán với công chúa.”

“Sao vậy? Tam hoàng tử không tin à?”

“Chuyện này nên bỏ qua đi ”

Triều Ca hạ trêи bàn cờ thêm một quân, bỗng nhiên sát khí tất hiện, thế lực vốn ngang nhau biến thành lực lượng cách xa.

Quân cờ Địch Phỉ Nhiên bị bao vây, tràn ngập nguy cơ.

Địch Phỉ Nhiên sững sờ, biến hóa tới quá nhanh không kịp chuẩn bị.

“Tam hoàng tử, người chết còn chả làm được nam sủng chứ đừng nói gì đến kế thừa đế vị.”

Trong lòng Địch Phỉ Nhiên kinh ngạc, tim đập bịch bịch, toát mồ hôi lạnh.

Hắn đột nhiên ngẩng đầu, một khẩu súng lục nhỏ đặt ngay trêи trán hắn.

Địch Phỉ Nhiên khϊế͙p͙ sợ nhìn Triều Ca trước mặt, còn có nụ cười lạnh như băng ở khóe miệng nàng.“Nàng, nàng là ai!”

Triều Ca đưa ngón tay tới bên môi: “Suỵt, đừng la lớn, trong phòng ngươi còn có người, cũng đừng nhúc nhích, bằng không một khi súng đã cướp cò lại trách ta.”

Địch Phỉ Nhiên trợn trừng hai mắt, không thể tin được nhìn Triều Ca. “Lẽ nào, là ngươi! Quân sư Ly Ca trong Hoàng gia quân, là ngươi!”

Triều Ca cong môi cười nhạt, nàng nói: “Vẫn không tính là quá ngu, nhưng mà hơi muộn rồi.”

“Sao lại là ngươi! Rõ ràng dáng dấp các ngươi...” “Chưa nghe nói qua thuật dịch dung sao? Tuyệt học Bích Ba sơn trang.”

“Thì ra... Là ngươi... Chả trách Minh Húc liều mạng cũng phải giấu diếm ngươi, chả trách Ly Hoàng đều phủ quyết yêu cầu muốn ngươi của ta, chả trách ta tìm thế nào cũng không thấy ngươi!”

Trán Địch Phỉ Nhiên toát mồ hôi, tim đập rộn lên, quả thực sợ quá. Hắn làm sao cũng không ngờ tới, người trước đây một lòng tơ tưởng lại là trưởng công chúa tôn quý nhất Ly quốc! Chả trách lấy lòng nàng ta, đối tung cành ô-liu với nàng ta, nàng ta cũng chả thèm để ý. Bởi vì thân phận nàng vốn đủ tôn quý, vốn không cần hắn bố thí! Một loại phẫn nộ khó diễn tả được xông ra từ đáy lòng Địch Phỉ Nhiên. Nàng chẳng những giấu giếm thân phận trưởng công chúa, còn giấu giếm thân phận người xuyên không. Hắn bị đùa giỡn, triệt để đùa giỡn! Lúc trước, hắn trúng tên nằm trêи giường thống khổ cả ngày lẫn đêm, hắn từng nghĩ sau khi bắt được nàng nhất định phải khiến nàng càng đau khổ hơn. Nhưng mà, hiện tại người ngay tại trước mắt hắn, hắn lại không thể động đến một ngón tay của nàng! Loại hận này triệt để thiêu đốt trong lòng Địch Phỉ Nhiên.

“Không biết trưởng công chúa có ý gì? Ta là tam hoàng tử Càng quốc, người thế này không thích hợp nha?” Địch Phỉ Nhiên nghiến răng nghiến lợi, hận ý trong mắt lan tràn.

“Nơi này là Ly quốc, Triều Ca ta có thể lấy thúng úp voi, ngươi nói có thích hợp hay không?”

Triều Ca khinh thường cười nhạt, hoàn toàn không coi sự tức giận của Địch Phỉ Nhiên ra gì. Việc này khiến Địch Phỉ Nhiên càng thêm khuất nhục phẫn nộ.

Cho tới nay hắn đều lấy tư thế ưu việt này bừa bãi tồn tại trêи thế gian, bây giờ Triều Ca lại vượt qua hắn mọi chỗ. Coi hắn là kẻ ngu si đùa bỡn, tùy ý trào phúng khinh thường, sao hắn không tức cho được!

“Vậy trưởng công chúa muốn khiến ta táng thân tại hoàng cung Ly quốc này, khơi lên chiến tranh giữa hai nước sao?”

“Ngươi chết thì tự nhiên sẽ có hoàng tử khác thay thế ngươi, Càng quốc chưa chắc dám đánh. Nếu như đấu võ, Ly quốc cũng không sợ.” Triều Ca hoàn toàn không sợ hắn uy hϊế͙p͙.

“Ngươi...”

Triều Ca khinh thường nhìn Địch Phỉ Nhiên, nàng nói: “Chỉ số thông minh của ngươi không đủ chống đỡ cho dã tâm của ngươi.”

“Được, được lắm, bây giờ ta ở trong tay ngươi, ngươi nói cái gì chả được!”

“Gia hiệp nghị ra đây.”

“Hiệp nghị gì?”

“Không được giả ngu, lúc đàm phán, Càng quốc cắt ba tòa thành trì, ngươi liền đáp ứng ngay, ta không tin sau lưng Mục Cảnh Thước không cho ngươi bất kỳ cam kết gì.”

Địch Phỉ Nhiên khϊế͙p͙ sợ nhìn riều Ca, mím môi im lặng không nói. “Ngươi và Mục Cảnh Thước cùng với Uyển Tình lúc ở trêи du thuyền ngày hôm đó cũng đã đạt thành hiệp nghị đúng không?”

Thân thể Địch Phỉ Nhiên bắt đầu run rẩy, toát mồ hôi lạnh.

“Muốn làm loạn, luôn phải trả giá. Dám động thủ, phải chuẩn bị gánh chịu thất bại. Giao hiệp nghị ra đây, hôm nay sẽ không giết ngươi, bằng không...” Ngón tay Triều Ca nhẹ nhàng ấn vào cò súng. Ba kẻ hầu trong phòng Địch Phỉ Nhiên thấy vậy, bỗng nhiên ra tay với Triều Ca.

Trong chớp mắt, mùi máu tươi tràn ngập cả phòng. Dường như chỉ trong nháy mắt, ba kẻ hầu của Địch Phỉ Nhiên đều nằm trong máu tươi. Nhuyễn kiếm trong tay Tố Y vẫn còn đang nhỏ máu, rơi xuống đất thành một vũng. Sắc mặt Địch Phỉ Nhiên trắng bệch, toàn thân toát mồ hôi lạnh, run rẩy.

“Ngươi còn muốn thử lại lần nữa không?” Tim Địch Phỉ Nhiên chùng xuống, cả người hắn gần như lên mây. Hắn cũng là một kẻ độc ác, nhưng so sánh với Triều Ca liền thấy không cùng một đẳng cấp.

“Ta, ta đưa hiệp nghị cho ngươi.” Địch Phỉ Nhiên đứng dậy, bước chân có chút lảo đảo mơ màng, hoảng hốt. Hắn đi vào trong phòng, mở khóa một cái rương,, một đạo thánh chỉ chói lọi xuất hiện trước mắt Triều Ca. Tố Y đi lên, mặt không đổi sắc lấy thánh chỉ.

“Thế này đã có thể đi chưa?” Địch Phỉ Nhiên thở phì phò, nhìn khẩu súng trêи trán, thần sắc cực kì khó coi.

“Có thể, nhưng ta phải đòi lại chút lãi.”

Địch Phỉ Nhiên trừng lớn hai mắt, hắn còn chưa kịp phản ứng, Triều Ca liền khai súng. “Đoàng đoàng” hai tiếng, viên đạn bắn vào hai chân Địch Phỉ Nhiên.

“A...” Địch Phỉ Nhiên kêu thảm một tiếng, ngã nhào xuống đất, máu tươi nhiễm đỏ một vùng trêи quần áo hắn.

“Ngươi...”

“Đây mới chỉ là lãi thôi, đôi chân kia của ngươi còn không bằng 1% của Minh Húc.”

Triều Ca thu súng, xoay người ra khỏi phòng Địch Phỉ Nhiên. Nhìn bóng lưng thẳng tắp của Triều Ca, Địch Phỉ Nhiên hận ý lan tràn, thống khổ đến mức đôi môi run rẩy.

Càn Khôn Cung, trước giường hoàng đế Lý Băng.

“Phụ hoàng, bây giờ người thấy vẫn ổn chứ?”

Uyển Tình dùng khăn tay lau một chút mồ hôi trêи trán Lý Băng

“Uyển... Tình...”

“Hoàng huynh bận việc triều chính, Triều Ca gần đây không biết chạy đi đâu rồi, Tuyết Mạn vào thiên lao, bây giờ cũng chỉ có con tới với người thôi.”

Uyển Tình tiếp nhận thuốc cung nữ bưng tới, khuấy một hồi rồi đặt bên mép thổi.

Lý Băng trừng lớn hai mắt, nhìn Uyển Tình bây giờ không có một chút ôn nhu, trong lòng không khỏi cảm thấy xa lạ.

“Uyển Tình, con thay đổi rồi.”

“Con thay đổi? Là phụ hoàng không hiểu con thôi, trong mắt người chỉ có Triều Ca.”

Uyển Tình cười nhạt: “Ta ra đời sớm hơn ả một canh giờ. Người không biết à?”

Lý Băng yên lặng, ông ấy quả thực không biết.

“Từ nhỏ đến lớn, thứ gì tốt đều cho ả, danh tiếng trưởng công chúa, sủng ái vô tận đều cho ả.”“Những thứ này ta đều có thể nhịn, ta có thể không thèm để ý, nhưng ông không thể đem Minh Húc của ta cho ả luôn chứ!”

“Uyển Tình, Minh Húc không thích con.”

“Bốp” một tiếng, Uyển Tình quăng chén thuốc lên bàn.

“Phụ hoàng, hắn là của ta, ai cũng không thể đoạt đi.”

Uyển Tình lấy từ trong tay áo ra một gói thuốc bột màu trắng đổ vào trong bát thuốc của Lý Băng.

“Uyển Tình, con làm cái gì vậy! Khụ khụ khụ...”

Lý Băng muốn gọi người, lại bị Uyển Tình bịt miệng, sau đó một tay cầm chén thuốc, một tay gỡ ra miệng ông ấy rót vào.

“A...”

Uyển Tình ra tay tàn nhẫn, Lý Băng hoàn toàn không có sức phản kháng đã bị rót nguyên một chén thuốc. Thuốc vào trong bụng, Lý Băng triệt để không thể động đậy. Uyển Tình cười, ả lấy khăn tay ôn nhu lau thuốc vẩy ra trêи người Lý Băng.

“Phụ hoàng biết đây là cái gì không?”

Lý Băng trừng lớn hai mắt, chẳng những thân thể không thể động đậy, ngay cả âm thanh cũng không phát ra được. “Đây là thứ trước đây ta giao cho hoàng hậu, để cho bà ta hạ dược ông, đáng tiếc, bà ta không nỡ bỏ ông, không thể làm gì khác là tự sát.”