Sở Minh có chút nghi hoặc mở gói giấy dầu vẽ vài cây trúc xanh ra – y biết đây là giấy gói của Tụ Lâm phường, tiệm điểm tâm nổi tiếng nhất kinh thành, nhưng y không biết vì sao Yến Thừa Khải lại mang thứ này đến cho mình.
Yến Thừa Khải ngồi đối diện, cười tủm tỉm nhìn y, khiến Sở Minh cảm thấy sống lưng lạnh toát.
Bên trong gói giấy dầu là ô mai ngâm tương, đen bóng óng ánh, từng quả to tròn.
“Ngươi thử xem!”
Sở Minh nhìn đôi mắt sáng lấp lánh của Yến Thừa Khải, tựa như chứa đựng ngàn vạn tia sáng, trong phút chốc khiến y có chút thất thần.
Sở Minh nghiêm túc suy nghĩ hồi lâu, rồi thăm dò hỏi: “Điện hạ, người có chuyện gì cần nhờ ta sao?”
Sở Minh lộ vẻ mặt khó xử, một lúc lâu sau mới hỏi: “Ô mai này… có bỏ thuốc gì sao?”
Lần này Yến Thừa Khải rốt cuộc cũng hiểu ra, hay cho hắn, y lại nhìn hắn như vậy sao?!
“Ngươi nhìn phu quân mình như vậy sao?”
Sở Minh khẽ cười, đuôi mắt hơi nhếch lên, nụ cười mang theo vài phần giảo hoạt: “Vô sự hiến ân cần…”
Chẳng lẽ lại có ý đồ gì chăng?
Yến Thừa Khải bực bội nhét một quả ô mai vào miệng, cắn đến mức hạt mơ bên trong kêu “cạch cạch”, dường như muốn chứng minh sự trong sạch của mình. Nuốt quả mơ xuống, hắn nhổ hạt vào chiếc bát nhỏ bên cạnh: “Ngươi không ăn thì thôi vậy! Ta lấy lại!”
Sở Minh bật cười, kéo lấy tay áo Yến Thừa Khải đang định đứng dậy, giật lấy gói giấy dầu trên bàn, lấy một quả bỏ vào miệng, vị chua chua ngọt ngọt lan tỏa trên đầu lưỡi, hương thơm thanh mát, khiến người ta cảm thấy dễ chịu vô cùng.
Vị chua ngọt xua tan đi nỗi phiền muộn tích tụ trong lòng. Bình thường y vốn không thích những món ăn vặt chua ngọt này, luôn cảm thấy chỉ có khuê nữ mới thích ăn, có lẽ do mang thai nên y lại thấy rất ngon, nhịn không được ăn thêm vài quả.
“Thế nào? Ta đặc biệt hỏi ông chủ tiệm rồi, đây là loại phụ nữ mang thai thích ăn nhất…”
“Người rốt cuộc muốn làm gì?” Sở Minh vừa nhai ô mai, vừa hỏi có chút ú ớ.
“Dữ Nguyệt.” Yến Thừa Khải nhìn y thật sâu, trong mắt thậm chí còn có thứ gì đó giống như si tình, hòa tan trong con ngươi đen như mực, “Ta muốn ở bên ngươi, cùng ngươi bạch đầu giai lão. Đoan Trạch muốn ngươi làm thê tử của hắn cả đời.”
Sở Minh ngẩn người nhìn hắn, cảm giác như hạt mơ mắc nghẹn trong cổ họng.
Yến Thừa Khải nắm lấy tay y, đưa lên môi, nhẹ nhàng hôn một cái.
Sở Minh thấy người này thật thú vị, chẳng lẽ đã quên mất cách đây một tháng hắn còn hận y đến nhường nào sao? Ánh mắt lạnh lùng, lời nói lạnh nhạt đó, Yến Thừa Khải có thể quên, nhưng y thì không thể nào quên.
Y rút tay về, lắc đầu, khóe miệng nở nụ cười nhạt nhòa: “Điện hạ, thần tự biết bản thân không xứng, cũng không dám trèo cao vọng tưởng, người hơn ta vạn lần có thừa. Điện hạ không cần phải ủy khuất bản thân, chi bằng tìm một người vừa mắt vừa lòng mà cùng nhau sống đến bạc đầu đi!”
Nói xong, y không nhìn Yến Thừa Khải lấy một cái, đứng dậy rời đi.
Yến Thừa Khải mân mê gói giấy dầu trên bàn, từ từ lộ ra nụ cười tự tin, trong nụ cười ẩn chứa ba phần lạnh lẽo.
Sở Minh cứ ngỡ mình đã nói rõ ràng, Yến Thừa Khải thân là bậc đế vương, hẳn là cũng sẽ không còn dây dưa gì với y nữa. Nhưng y ngàn vạn lần không nên đánh giá thấp mức độ mặt dày của Yến Thừa Khải.
Nửa tháng tiếp theo, Yến Thừa Khải quả thực là dùng đủ mọi cách, phát huy tinh thần cách mạng kiên trì bền bỉ, khiến Sở Minh cảm thấy nơi nào cũng thấy hắn.
Lúc y ở trong thư phòng của mình phê duyệt tấu chương xử lý chính sự, bên cạnh luôn có một chén trà nóng, sau lưng cũng có thêm một chiếc đệm mềm, còn trên chiếc ghế dựa bên cạnh, lại có thêm một bóng người đang chăm chú đọc sách.
Lúc y gảy đàn, nhất định sẽ có một ánh mắt nóng rực nhìn chằm chằm, nhìn đến mức y nổi hết da gà, cuối cùng ngay cả dây đàn cũng bị đứt.
Y phát hiện trên gối của mình có thêm mùi hương không thuộc về mình. Bình thường y không dùng hương liệu, nhưng dạo gần đây, trên giường lại thoang thoảng mùi hương lạnh lẽo, pha lẫn chút lạnh lùng của dạ lai hương, chút thanh khiết của gỗ thông, lại mang theo mùi gỗ đàn hương xa cách.
Đây là… mùi hương trên người Yến Thừa Khải.
Y vùi đầu vào gối, hít một hơi thật sâu, hương thơm nồng nàn khiến y bỗng nhiên cảm thấy an tâm một cách khó hiểu.
Y đoán chừng, nửa đêm những ngày gần đây đều có một người lặng lẽ mò lên giường y, nhẹ nhàng ôm y từ phía sau, đắp chăn cho y.
Khuôn mặt Sở Minh vùi trong gối, lẩm bẩm:
“Yến Thừa Khải, ngươi đừng đến nữa. Nhỡ như ta thật sự động lòng với ngươi thì phải làm sao bây giờ?”
Giọng nói rất nhỏ, nhỏ đến mức chỉ có một mình y nghe thấy.
Tối hôm đó, Sở Minh mất ngủ.
Y nghe tiếng cửa gỗ “cọt kẹt” mở ra, rồi trong màn đêm đen kịt, một bóng người mơ hồ giẫm lên ánh trăng, bước về phía y.
Sở Minh vội vàng nhắm mắt lại, thả chậm hơi thở, giả vờ như đã ngủ say.
Người nọ dường như dừng lại trước giường y, sau đó một bàn tay ấm áp khô ráo khẽ vuốt ve mái tóc y.
Rất ấm áp.
Giống như lúc nhỏ phụ thân vuốt ve đầu y, cười hiền hậu nói: “Dữ Nguyệt của chúng ta sau này nhất định phải bảo vệ đệ đệ thật tốt, làm một người ca ca tốt.”
Đó thực sự là ký ức từ rất lâu về trước.
Xa xôi đến mức y và phụ thân đã bị dòng sông Vong Xuyên ngăn cách, một người bên này, một người bên kia.
Y cảm thấy mình được ôm vào một vòng tay nóng bỏng hơn, một tay lau đi giọt nước mắt nơi khóe mắt y, một tay nhẹ nhàng vỗ về sau lưng y, dường như đang dỗ dành đứa trẻ.
Sở Minh vừa tham luyến sự ấm áp này, vừa cảm thấy không thực tế.
Y bèn mở mắt ra, nhìn thẳng vào Yến Thừa Khải, đôi mắt phượng còn vương chút đỏ ửng, trong mắt tràn đầy vẻ đề phòng như thú nhỏ: “Yến Thừa Khải, rốt cuộc ngươi muốn làm gì!”
Yến Thừa Khải hôn lên mắt phượng của y, siết chặt hai tay, không cho y một chút cơ hội trốn thoát.
“Ngủ đi, ta ở đây.”
Trong đầu Sở Minh như biến thành một mớ hỗn độn, hoàn toàn đánh mất lập trường của mình, mơ mơ màng màng một lúc thì ngủ thiếp đi.
Trong màn đêm mông lung này, Sở Minh không nhìn thấy ánh mắt gần như tham lam của Yến Thừa Khải, ánh mắt ấy có lực xuyên thấu cực mạnh, dường như xuyên qua y, đang nhìn một người khác.
Toàn là si tình không tên.
Là tiếng thở dài của ai, quấy nhiễu cả căn phòng yên tĩnh?
“Thái phó…”
Người đẹp đã chìm vào giấc mộng, không thể tìm lại được nữa.
Sở Minh dậy rất sớm, vừa sáng sớm đã nghe thấy tiếng động trong sân, bèn lười biếng khoác thêm áo choàng, mở cửa đi ra xem.
Giữa sân có một người mặc áo đơn, một thanh kiếm bạc trong tay người nọ múa ra vô số đường kiếm, uyển chuyển như rồng. Xuyên qua hư không, dường như cả luồng khí cũng bị kiếm khí đánh tan. Hoàng hôn chưa tắt, ánh bạc càng thêm sáng chói, từng chiêu từng thức đều toàn là khí phách.
Sở Minh từ nhỏ chưa từng học võ, có thể nói là tay trói gà không chặt, chỉ biết gảy đàn viết chữ, nào có thể thi triển ra những chiêu thức tiêu sái như vậy. Lần đầu tiên Sở Minh cảm thấy, Yến Thừa Khải cũng không chỉ có vẻ ngoài đẹp mắt, nhịn không được vỗ tay tán thưởng.
Người nọ nghe thấy tiếng động, nhướng mày, thanh kiếm lướt trên mặt đất, thuận thế thu về. Yến Thừa Khải nhếch môi cười, nhìn Sở Minh với vẻ mặt đầy mồ hôi, lồng ngực vẫn còn hơi phập phồng.
Sở Minh lại xoay người trở về phòng, Yến Thừa Khải còn đang thất vọng, thì thấy Sở Minh cầm một chiếc áo choàng lông cáo trắng đi ra, đi đến trước mặt hắn, khoác lên cho hắn, che kín mít. Sau đó lại lấy khăn tay lau mồ hôi trên trán hắn, miệng lẩm bẩm:
“Sao lại mặc ít như vậy, đổ mồ hôi mà còn dám mặc áo đơn lúc này. ỷ vào mình khỏe mạnh thì không sợ bị bệnh sao? Như vậy… ưm”
Yến Thừa Khải không nhịn được nữa, ôm chặt lấy bóng hình trước mặt, cúi đầu hôn lên đôi môi đỏ mọng đang lải nhải kia. Bụng của Sở Minh bị ngăn cách bởi lớp áo, áp vào người hắn, dường như đang có chút động tĩnh, như đang tìm kiếm sự tồn tại của chính mình.
Môi lưỡi quấn quýt.
Mãi cho đến khi Sở Minh đỏ mặt Yến Thừa Khải mới buông y ra, nhưng vẫn ôm chặt eo Sở Minh. Thanh kiếm vướng víu kia đã sớm bị hắn ném sang một bên.
Do Yến Thừa Khải cao hơn Sở Minh một chút, hắn bèn gác cằm lên vai Sở Minh, hơi nghiêng đầu.
Giọng hắn rất nhẹ, nhẹ đến mức sợ làm kinh động hai con chim sẻ đang dùng mỏ chải lông cho nhau trên cây, nhẹ đến mức sợ làm kinh động ánh bình minh đang dần lên cao.
Nhưng lại rất nặng, rất nặng.
“Có được hiền thê như vậy, vi phu còn cầu gì nữa?”