Quốc gia không thể một ngày không có vua, Hàn Lâm viện cũng không thể một ngày thiếu Đại học sĩ.
Vì vậy, Thái tử bị phạt cấm túc nửa tháng.
Sở Minh nghe tin này lúc đang cùng đệ đệ chơi cờ trong sân nhà, trên mặt không lộ ra biểu tình gì khác thường, chỉ bưng chén trà lên nhàn nhạt nhấp một ngụm.
Khuôn mặt tuấn tú sau chén trà bị hơi nóng hun lên một tầng đỏ ửng.
“Huynh trưởng, đến lượt huynh rồi.” Sở Du thấy Sở Minh một chén trà uống đã lâu, nhịn không được lên tiếng nhắc nhở.
“Ừm.” Sở Minh đặt chén trà xuống, nhưng không tiếp tục ván cờ, mà xoay người rời đi.
“Ta cảm thấy hơi choáng váng, có lẽ là nắng quá gắt, ta về phòng nghỉ ngơi một lát, đệ cũng về phủ đi, có khi Chân nhi đang tìm.”
Sở Minh xoay người quá nhanh, Sở Du thậm chí còn không nhìn rõ biểu cảm trên mặt huynh trưởng, lúc hoàn hồn, chỉ thấy một bóng lưng khuất xa.
Sở Du nhìn tán cây xanh um che trời trên đỉnh đầu, nghĩ mãi không ra cái nắng “gắt” này có thể khiến huynh trưởng bị say nắng đến mức choáng váng hay không.
Sở Minh trở về phòng ngủ, nằm trên chiếc giường mới thay ga gối mấy hôm trước, vùi mặt vào gối, một lúc lâu không động đậy.
Nơi khó nói phía sau mấy hôm nay đã hết sưng, nhưng y vẫn luôn nhớ đến sự hoang đường đêm đó…
Nhưng đường đường là Thái tử Đông cung, vị vua tương lai của một nước… Vua nào quan nấy… Cho dù là vì tương lai của y, dường như cũng nên cầu xin, cho Thái tử một bậc thang để xuống.
Sở Minh khẽ thở dài, thôi vậy, cứ coi như bị chó cắn một cái đi.
Hồi nhỏ đi học tư thục, tiên sinh từng dạy, nếu có người đắc tội với mình, nhưng người đó đã xin lỗi, mà mình vẫn tức giận, vậy thì xem người đó là chó.
Bị chó cắn một cái, chẳng lẽ mình còn cắn lại?
Nói có lý, chúng ta không rảnh rỗi cắn nhau như chó.
Sở Minh nhanh chóng sửa soạn xong, mặc quan phục, chải tóc gọn gàng. Những việc thế này y chưa từng giao cho người khác, tự mình làm ngược lại nhanh hơn, tốt hơn, vì vậy y cũng không thuê nhiều tỳ nữ và nô bộc, rất nhiều việc y tự làm đâu vào đấy.
Y vuốt phẳng nếp gấp cuối cùng trên vạt áo, hít một hơi thật sâu, cuối cùng cầm ngọc bài Hàn Lâm viện bước ra ngoài.
Hàn Lâm viện đã sớm nghe tin Đại học sĩ xin nghỉ hơn nửa tháng, trong viện đã sớm rối loạn, rất nhiều tấu chương vốn nên do Đại học sĩ phê duyệt, thẩm tra đều không có người xử lý, y nguyên giao hết cho Hoàng thượng. Hoàng đế đã lâu không nhìn thấy nhiều tấu chương chất thành núi như vậy, bực bội đến mức chỉ muốn mắng người.
Bầu không khí nặng nề ở Hàn Lâm viện đã kéo dài hơn một tuần.
Trên mặt ai nấy đều không có chút nào thư giãn, dù sao không có vị Viện trưởng ôn văn nhã nhặn, mọi việc đều gánh vác kia, tính tình vị Quân vương vốn không được coi là tốt đẹp gì kia nhất định sẽ ghét bỏ sự chậm trễ của bọn họ, thậm chí còn bới lông tìm vết.
Thế nhưng không ngờ, hôm nay, lại nhìn thấy bóng dáng mà cả Hàn Lâm viện ngày đêm mong nhớ.
Sở Minh mỉm cười bước vào cửa, mang theo chút áy náy nói với mọi người: “Xin lỗi, khiến chư vị lo lắng cho ta rồi.”
“Đại học sĩ! Ngài khỏi bệnh là tốt rồi.”
Sở Minh mặt mày hồng hào, giọng nói ôn hòa, nào còn chút bệnh tật nào?
Sở Minh gật đầu, nhìn thoáng qua chồng tấu chương chất đống trên bàn, thầm than khó nhọc, suy nghĩ xem bây giờ quay về tiếp tục giả bệnh còn kịp hay không.
“Ta đi gặp Hoàng thượng xử lý một số việc, ước chừng nửa canh giờ là quay lại, còn phiền chư vị vất vả thêm chút nữa.”
Sở Minh lập tức xoay người lên kiệu vào cung, trực tiếp đến Ngự Thư phòng yết kiến Hoàng đế.
Hoàng đế ngồi trên long ỷ, nhưng lưng hơi còng xuống, lộ ra vẻ già nua của chân long thiên tử. Tóc mai hoa râm loang lổ, lưa thưa được búi trong mũ miện bằng vàng.
“Thần Sở Minh, tham kiến Hoàng thượng.”
Một tràng ho khan chói tai vang lên từ lồng ngực, át ngang câu nói “bình thân” kia.
Bệ hạ, quả thực đã không còn trẻ, triều đại của người, có lẽ sẽ sớm kết thúc.
Không hiểu sao, Sở Minh đột nhiên nhớ lại, vào một buổi trưa nhiều năm trước, vị Hoàng đế còn cường tráng khi đó từng đến phủ đệ của y. Lúc ấy y và Sở Du còn nhỏ đã mồ côi cha, Tĩnh Quốc công sớm qua đời, y và Sở Du còn là những đứa trẻ, chỉ biết khóc đến đỏ mắt, mặc đồ tang quỳ trước linh vị, liên tục bỏ thêm giấy tiền vào chậu than hồng rực.
Lúc đó, có một bàn tay to lớn xoa đầu y, có một đôi tay rắn chắc từng ôm y lên… Lưng của người đó từng thẳng tắp, mang theo chút kiêu ngạo và cao quý không thể lay chuyển…
Mà giờ đây.
Thời gian trôi qua như dòng nước chảy.
Thời gian khiến người ta già đi.
“Bình thân.” Hoàng đế ho khan một lúc, nhìn người đang từ từ đứng dậy: “Lần trước Thái tử vô lễ với ngươi, ngươi đã đỡ hơn chưa?”
Sở Minh lắc đầu nói: “Bệ hạ, việc này thật ra không liên quan gì đến Thái tử điện hạ.”
“Lời này là ý gì?”
“Thái tử điện hạ chỉ là vô ý đụng phải thần, không phải cố ý. Thần sở dĩ bị kinh hãi, cũng chỉ là bởi vì trong lòng thần suy nghĩ quá nhiều, làm quá lên mà thôi.”
Hoàng đế híp mắt, trên mặt đột nhiên lộ ra nụ cười khó hiểu: “Thật sao?”
Sở Minh gật đầu, cúi đầu xuống: “Vâng.”
“Nếu đã vậy, sau này Đoan Trạch cũng là Thái tử kế vị, quan hệ giữa ngươi và nó không nên căng thẳng như vậy… Khụ khụ…” Hoàng đế ho khan vài tiếng: “Ngươi đến Đông cung đưa lệnh bài này cho nó, giải cấm túc cho nó.”
Hoàng đế tháo một miếng ngọc bội bằng vàng từ trên người xuống, Sở Minh cung kính nhận lấy, lại dập đầu: “Tuân chỉ.”
Hoàng đế nhìn Sở Minh đang quỳ rạp dưới đất, thở dài, nhịn không được lên tiếng: “Ngươi a, khụ khụ, đôi khi quá mức cứng rắn rồi. Sở Minh, làm người đôi khi quá ngay thẳng, tuân theo lễ nghĩa, cũng không phải là chuyện tốt.”
Sở Minh mím môi, nhưng không nói gì.
“Lui xuống đi.”
“Vâng.”
Sở Minh kỳ thực không muốn gặp lại vị Thái tử điện hạ đã cắn y kia.
Không.
Là cắn rất nhiều cái.
Vì vậy y ở lì trong Hàn Lâm viện, cũng không biết đã làm những gì, lúc hoàn hồn, Hàn Lâm viện đã bắt đầu dọn dẹp, chuẩn bị bút mực để về nhà.
Sở Minh cảm thấy miếng ngọc bội ân xá trong tay áo nặng trĩu, trong lòng dâng lên một cỗ bực bội, nhưng lại không dám nhờ người đưa đi, dù sao Hoàng đế đã tự mình lên tiếng, muốn y và vị Hoàng đế tương lai kia hòa hảo, y cũng không thể làm trái ý Hoàng đế.
“Chuẩn bị xe, đến Đông Cung.”
Lúc Sở Minh đến Đông Cung, trời đã ngả về tây, hoàng hôn buông xuống. Mọi nơi trong Đông cung đều thắp đèn, kiến trúc của Đông cung rất đẹp, dưới ánh đèn lộng lẫy càng thêm hùng vĩ nguy nga.
Lúc Sở Minh được người ta dẫn vào trong, vị Thái tử điện hạ kia đang nắm lấy tay áo một người, lắc lư làm nũng. Ánh mắt sáng long lanh, thật sự có chút giống một chú cún con. Còn người bị nắm tay áo thì quay lưng về phía y, không nhìn rõ mặt, chỉ từ bóng lưng thẳng tắp tuấn tú kia mơ hồ nhìn ra là một người phong thái trác tuyệt.
“Tối nay đừng đi nữa, ở lại dùng bữa tối đi. Ta bảo người làm món ngươi thích nhất, canh củ sen ngân nhĩ được không?”
“Điện hạ…”
Sở Minh cố ý ho nhẹ một tiếng, nhắc nhở Yến Thừa Khải, Yến Thừa Khải giác quan rất nhạy bén, lập tức buông tay áo người kia ra, ung dung ngồi ở đó, còn giả vờ vuốt phẳng nếp nhăn trên vạt áo.
Sở Minh chỉ nghe thấy bên trong truyền đến một câu nói có chút hốt hoảng: “Thần cáo lui.” Sau đó người nọ cúi đầu bước nhanh qua bên cạnh Sở Minh, Sở Minh vẫn không nhìn rõ mặt người nọ.
Sở Minh quay đầu nhìn bóng lưng người nọ vội vã rời đi, hơi ngẩn ngơ…
Luôn cảm thấy người này rất quen…
Nhưng y nhất thời không nhớ ra được.
Sở Minh nhíu mày, gạt bỏ những suy nghĩ hỗn loạn trong đầu, xoay người liền bắt gặp ánh mắt có chút trách cứ của Yến Thừa Khải.
“Ngươi đến làm gì?”
Sở Minh nhớ đến dáng vẻ tươi cười rạng rỡ, ý cười dạt dào của Yến Thừa Khải vừa rồi, trong lòng đột nhiên có chút khó chịu, miếng ngọc bội ân xá kia cũng không muốn đưa cho Yến Thừa Khải sớm như vậy.
Hắn ta có người bầu bạn, vui vẻ tự tại.
“Thần đến xem thử Điện hạ, những ngày bị cấm túc sống như thế nào.” Sở Minh trên mặt treo nụ cười ôn hòa ba phần, vừa đủ, không chút sơ hở.
“Ồ? Hàn Lâm viện bây giờ ít tấu chương như vậy sao? Đại học sĩ đã khỏe hẳn chưa? Sao lại, nhàn, rỗi, như, vậy.”
Bốn chữ cuối cùng đều là Yến Thừa Khải nghiến răng nghiến lợi nói ra, mang theo vài phần oán giận.
Nụ cười trên mặt Sở Minh không giảm bớt chút nào: “Nhưng Điện hạ là Thái tử của một nước, là vị vua chân long thiên tử tương lai, thần tất nhiên phải quan tâm một chút.” Sở Minh bước nhẹ đến trước mặt Yến Thừa Khải, đưa tay sờ lên ấm trà trên bàn của Yến Thừa Khải, nơi đó không hề nóng, thậm chí còn hơi lạnh, có thể thấy Yến Thừa Khải vừa rồi hẳn là đã ở đây ân ái với người kia rất lâu.
“Bản cung rất tốt. Chuyện hôm đó… Là bản cung xin lỗi ngươi. Ngươi muốn phụ hoàng cấm túc bản cung, cũng không có gì sai. Xem xong rồi thì về đi.”
Sở Minh lắc đầu: “Cấm túc không phải do thần yêu cầu.”
Yến Thừa Khải cũng là người thông minh, chỉ một câu đã đoán được đại khái, hẳn là Sở Minh xin nghỉ, phụ hoàng tức giận mới nhốt hắn lại.
Nghĩ đến việc mình hai ngày nay lại oán giận nhầm người, Yến Thừa Khải không khỏi hổ thẹn. Một lúc sau mới lên tiếng: “Ngươi… Nơi đó của ngươi còn đau không?”
Sở Minh đen mặt móc miếng ngọc bội trong tay áo ra, đặt lên bàn, cúi người chống lên bàn, đối diện với Yến Thừa Khải, nụ cười gượng gạo, đôi mắt phượng hận không thể phun ra lửa: “Đây là lệnh bài Hoàng thượng lệnh thần mang đến, từ hôm nay, miễn cấm túc cho Điện hạ.”
Sở Minh và Yến Thừa Khải đứng rất gần nhau, Yến Thừa Khải thậm chí còn ngửi thấy mùi hương liệu thanh tao dễ ngửi trên người y, nhìn thấy đường cong cổ thon dài trắng nõn của y, kéo dài đến cổ áo sau.
Yến Thừa Khải cảm thấy mình chắc chắn là điên rồi.
Hắn vậy mà… Vậy mà… Lại bất kính…
Hắn vậy mà cúi đầu, nhẹ nhàng cắn lên chiếc cổ trắng nõn kia một cái.