Hôm đó cậu quên mang dù, trên đường về nhà trời đột nhiên đổ mưa to làm Vệ Tiểu Thảo ướt sũng.
Thế là cậu biến thành cọng cỏ héo rũ đáng thương.
Nhưng cậu chẳng đoái hoài gì đến mình, vừa đến nhà thì để nguyên bộ đồ ướt nhẹp vội vã dọn hàng, đợi đến khi nhớ ra thay đồ thì nước mưa trên người đã bị thân nhiệt hong khô quá nửa.
Cậu cứ đinh ninh không sao, kết quả đến tối thì bắt đầu phát sốt.
Đúng lúc Chẩm Lập Phong bận việc công ty không về ăn tối, nửa đêm mới rón rén vào phòng ngủ, còn chưa nằm xuống đã bị toàn thân nóng hổi run rẩy của Vệ Tiểu Thảo làm giật nảy mình.
Anh vội đi lấy nhiệt kế trong nhà, sốt ba mươi tám độ bảy.
——————
Đầu óc Vệ Tiểu Thảo choáng váng, nửa mê nửa tỉnh nhíu chặt mày, được Chẩm Lập Phong đỡ dậy đút thuốc cũng không mở mắt ra nổi.
"Ừm......"
"Bảo bối ngoan, em ngủ đi...... Anh thay đồ cho em nhé."
Cậu đang đổ mồ hôi nên cả người ẩm ướt như mới vớt ra khỏi nước, áo ngủ dính chặt vào người hết sức khó chịu. Chẩm Lập Phong nhẹ nhàng cầm khăn nóng lau mình cho cậu rồi nghĩ hết cách để làm cậu dễ chịu hơn một chút.
Vệ Tiểu Thảo vô cùng đáng thương thở dài.
Vệ Tiểu Thảo mơ màng nghĩ quả nhiên tra nam rất biết dỗ người, cậu đã lớn thế này mà chưa từng được ai chăm sóc cả.
Cậu vẫn nhớ rõ lời bài hát thiếu nhi kia.
Không thơm như hoa, không cao bằng cây, Vệ Tiểu Thảo chỉ là ngọn cỏ không ai biết đến.
Cậu là beta chẳng ai thèm ngó ngàng, từ nhỏ chỉ có bà nội nuôi lớn.
Bà nội cậu ở góa từ khi còn rất trẻ, một mình nuôi cha Vệ Tiểu Thảo lớn lên. Nhưng cha cậu cũng đoản mệnh, chưa đầy ba mươi tuổi đã trượt chân ngã xuống lầu ở công trường qua đời, lúc đó cậu vẫn chưa thôi nôi, mẹ cậu nhận tiền trợ cấp xong thì bỏ cậu lại cho bà nội rồi đi biệt tích.
Nhưng bà nội đã lớn tuổi, sức khỏe cũng không tốt nên từ khi cậu bắt đầu hiểu chuyện thì bà nội hầu như nằm liệt trên giường, Vệ Tiểu Thảo không chỉ chăm sóc mình mà còn phải chăm sóc cả bà nội.