Ly Hôn Đi Thật Sự Tưởng Tôi Là Con Cóc Ghẻ À

Chương 188: Trở lại hiện tại



Trở lại hiện tại.

Khi Liễu Tư Tư phát hiện ra điện thoại di động của mình không có tín hiệu, trong lòng cô ta đã có một loại dự cảm không lành.

Tuy nhiên, trước khi cô ta kịp phản ứng, cánh cửa phòng đã từ từ bị đẩy ra. “Két...”

Cửa vừa mở, tên vệ sĩ trong sân vừa rồi ngã thẳng vào trong, yếu hầu của hắn giống như bị người ta bóp nát, máu thịt lẫn lộn, hai mắt trợn trừng, máu từ miệng. chảy ra, khiến người ta cảm thấy sợ hãi.

Liễu Tư Tư và Hồng Mai vô thức lùi lại một bước, sắc mặt cả hai đều tái nhợt.

Ngay sau đó, tên đàn ông thô lỗ Lão Tam lao vào, trong tay còn đang giữ một tên vệ sĩ, “rắc” một tiếng vặn gãy cổ hắn, ném xuống đất, Tiểu Thanh cầm súng theo sát phía sau.

Hồng Mai mở to mắt, hoảng sợ nhìn Liễu Tư Tư, giống như đang muốn giải thích điều gì đó, nhưng lại không biết nên bắt đầu từ đâu, cô ta run rẩy chỉ vào hai người Tiểu Thanh rồi nói: “Cô, các người, sao lại tìm tới đây?”

Rõ ràng cô ta đã rất cẩn thận, tại sao vẫn bị theo dõi đến đây? Dù Hồng Mai có cố gắng thế nào cũng không thể hiểu được!

Nhìn thấy hai người bày ra vẻ mặt lạnh lùng không nói gì, Hồng Mai quay sang Liễu Tư Tư, hoảng sợ ni, tôi thực sự không biết bọn họ làm thế nào. mà tìm được đến đây! Tôi đã vứt điện thoại, cũng đã thay quần áo rồi, sao lại...”

Vừa nói đến đây, chợt nghe thấy một giọng nói quen thuộc truyền đến từ cửa: “Tôi nghĩ, dù chị có cẩn thận đến đâu cũng không thể thay hết đồ lót phải không?”

Vừa dứt lời, Sở Vũ Hiên bước vào.

Khi nghe đến “đồ lót”, Hồng Mai chợt nhớ ra nút trên đồ lót của cô ta đúng là được làm bằng kim loại, nhưng mà đồ lót kín đáo như vậy, anh...

Rượu đêm đó có vấn đề!

Sau khi muộn màng nhận ra, Hồng Mai siết chặt tay, vừa xấu hổ vừa tức giận.

Sở Vũ Hiên vốn muốn giễu cợt cô ta lần nữa, nhưng khi nhìn thấy Liễu Tư Tư, anh lập tức mất đi ý định giêu cọợt, đột nhiên cau mày, kinh ngạc nói: “Là chị?!”

Ánh mắt Liễu Tư Tư lạnh lùng, cô ta trừng mắt nhìn Sở Vũ Hiên, khẽ hừ một tiếng: “Súc sinh, cha cậu chưa chết đúng không?”

Thật ra, khi nhìn thấy Sở Vũ Hiên đến đây, Liễu Tư Tư đã nhận ra có lẽ Hồng Mai đã bị đùa giỡn.

“Là Tư Tư sao?” Sở Trì Khanh đang đi dạo trong sân, chợt cảm thấy giọng nữ trong phòng vô cùng quen thuộc, lập tức tăng tốc đi đến, bước vào phòng, vẻ mặt kinh ngạc giống hệt con trai của ông ta: “Đúng là em! Tư Tư, em trở lại Giang Thành từ khi nào thế?”

Liễu Tư Tư hít sâu một hơi, nâng cằm nhắm mắt lại, đứng ở đó lạnh lùng bật cười, trên mặt lộ ra vẻ không cam lòng.

“Cô chủ!” Hồng Mai vô cùng tự trách bản thân: “Tôi, tôi thật không ngờ bọn họ lại hèn hạ như vậy!”

“Tôi không trách cô, Tiểu Mai.” Liễu Tư Tư cười khổ. Trong lòng Hồng Mai càng lúc càng khó chịu, cô ta nhìn chăm chằm Sở Vũ

Hiên, vừa tức giận vừa nghi hoặc nói: “Rốt cuộc cậu phát hiện có vấn đề từ khi nào?”

.. Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé

Sở Vũ Hiên bĩu môi: “Chị đó, đêm đó ở nhà Lưu Quân, chỉ tập trung làm thế nào để đối phó với tôi, mà ngay cả những chỉ tiết cơ bản nhất cũng không phát hiện ra, trong nhà của Lưu Quân không có những thứ dành cho con gái, cho dù là khăn tắm hay dép lê thì đều là đồ dùng cá nhân của anh ta, cho nên tôi đoán anh ta và bạn gái đã chia tay từ lâu, hoặc không hề có người yêu nào cả.”

“Sau khi xác nhận thân phận của chị là giả, vậy thì thẻ nhớ chị đưa cho tôi chắc chắn cũng là giả. Nhưng điều khiến tôi bất ngờ là thứ được lưu giữ bên trong lại là chứng cứ phạm tội của Sở Trì Khanh, hơn nữa còn là sự thật! Lúc đó tôi đã nghĩ, có thể hiểu rõ Sở Trì Khanh như vậy, người đứng phía sau rất có thể là người thuộc chỉ chính hoặc chỉ thứ của Sở Môn, không ngờ...”

Nói đến đây, Sở Vũ Hiên trừng mắt nhìn cha mình, tức giận nói: “Lại là nợ tình của ông!”

Vẻ mặt Sở Trì Khanh có chút mất tự nhiên, phất tay với Tiểu Thanh và lão Tam: “Hai người ra ngoài trước đi.”

Sau khi hai người rời đi, ông ta lại tự đi đến sô pha ngồi xuống, thở dài rồi nói với Sở Vũ Hiên: “Con trai, lần này con hiểu lầm cha rồi.”

Dừng một chút, ông ta nhìn về phía Liễu Tư Tư, cười khổ nói: “Vợ hai của cha không phải đến để đòi nợ tình, mà là nợ máu.”

Sở Vũ Hiên nghỉ ngờ.

Sở Trì Khanh nói tiếp: “Không phải con muốn biết tại sao lại có đoạn ghi âm của quán ăn Tê Vân kia sao?”

Sở Vũ Hiên ừm một tiếng, trước đó, vào đêm trở về từ nhà của Lưu Quân, lão Ngũ đã kiểm tra tính xác thực của đoạn ghi âm kia, điều khiến anh không thể hiểu được là nếu như không nhìn ra Hồng Mai có vấn đề, chỉ sợ anh sẽ lập tức xác định Sở Trì Khanh chính là thủ phạm thực sự đứng đẳng sau, có bằng chứng không thể chối cãi như vậy, cho dù Sở Trì Khanh có giải thích thế nào thì anh cũng sẽ không tin.

Mặc dù vậy, anh vẫn giữ thái độ nghỉ ngờ với Sở Trì Khanh, thời điểm gọi điện thoại vào đêm đó đã tra hỏi một lúc, đối với chuyện này, Sở Trì Khanh cũng không nói nhiều, chỉ nói chuyện này có liên quan đến chuyện cũ của nhà họ Triệu, cụ thể thế nào đợi đến khi ông ta về nước rồi bàn lại, còn bảo anh chuẩn bị tinh thần.

“Cha thừa nhận, đoạn ghi âm đó là thật, nhưng người phụ nữ mà cha nhắc đến bên trong không phải mẹ con, mà là Tư Tư!” Sở Trì Khanh nhớ lại năm đó: “Mười năm trước, vào đêm ngày bốn tháng năm, anh vợ của cha lúc đó là Liễu Thanh đã làm một chuyện khốn nạn, chính là bắt cóc vợ và con gái của lão Triệu.”

Nghe thấy câu này, trong lòng Sở Vũ Hiên đột nhiên thắt lại!

“Haizz, tên khốn kiếp đó quả thật là một tên điên, anh ta ỷ vào thế lực của nhà họ Liễu mà muốn làm gì thì làm, chỉ vì xảy ra chút xích mích nhỏ với Lão Triệu trong chuyện kinh doanh mà đã làm ra hành động liều lĩnh bất chấp hậu quả như vậy, còn làm bà Triệu... sau đó, bà Triệu cũng vì chuyện này mà đã nhảy xuống biển tự sát.” Sở Trì Khanh khó có thể mở miệng được, ông ta dừng lại một chút rồi nói: “Lúc đó Nam Nam đã chứng kiến cả quá trình mẹ con bé bị xâm phạm, vì vậy đã dẫn đến chướng ngại tâm lý nghiêm trọng.... Con trai, có lẽ con đã phát hiện Nam Nam có gì đó không ổn từ lâu rồi đúng không?”

Sở Vũ Hiên vô thức siết chặt tay, quay đầu nhìn Liễu Tư Tư, ánh mắt vô cùng hung ác nham hiểm.

Sở Trì Khanh nói: “Sau khi mọi chuyện xảy ra, Lão Triệu đã tìm cha, là anh em, sao có cha lại không giúp những chuyện thế này? Trùng hợp là khi đó cha cũng đã vạch rõ giới hạn với nhà họ Liễu, cho nên đã lên kế hoạch giết chết Liễu Thanh! Sau đó, cha vợ của cha vì muốn báo thù cho con trai nên tìm tới, không còn cách nào khác, cha và Lão Triệu hoặc là không làm, đã làm thì phải làm đến cùng, bọn cha dứt khoát tiễn nhà họ Liễu đi... Về phần Tư Tư, đã kết hôn với cha mười năm, nhưng vẫn luôn bị cha phớt lờ, cha thật sự không đành lòng với cô ấy, nên đã tha cho cô ấy đi. Nhưng cô ấy lại liên tục tố cáo cha và Lão Triệu với các cơ quan có liên quan, không còn cách nào khác, đêm ngày mười bốn tháng sáu, cha đã để Lưu Quân đi thuyết phục cô ấy, cho cô ấy một số tiền, để cô ấy rời khỏi Giang Thành...”

Nói đến đây, Sở Trì Khanh nhìn Liễu Tư Tư, thở dài: “Tư Tư, thật không ngờ em lại quay lại Giang Thành... Cũng giống như Vũ Hiên, tôi cũng cho rằng là do chỉ chính hoặc chỉ thứ âm mưu gây chuyện sau lưng, hoàn toàn không ngờ lại là em, em trước kia không phải người giỏi mưu kế như vậy!”

“Đừng nói nữa!” Cơ thể Liễu Tư Tư run rẩy, hai mắt đỏ hoe: “Sở Trì Khanh, anh là loại súc sinh không có nhân tính!”

“Haizz...” Sở Trì Khanh thở dài: “Tư Tư, Lão Triệu bị tống vào tù, chắc chắn là do em làm phải không?”

“Vậy nếu là tôi thì sao!” Liễu Tư Tư nghiến răng nghiến lợi nói: “Tôi cũng nói cho anh biết, lần trước anh bị điều tra cũng là do tôi làm! Anh giết tôi luôn đi, Sở Trì Khanh!”

“Cô chủ...” Hồng Mai lao tới ôm lấy Liễu Tư Tư, không ngừng nức nở.

Sở Vũ Hiên nghĩ: “Hiểu rồi, hóa ra tổng giám đốc Kim là người của cô!”