Ly Hôn Đi Thật Sự Tưởng Tôi Là Con Cóc Ghẻ À

Chương 199: Vậy tôi cũng sẽ không nhìn



“Sở?” Sếp Tào cau mày, dường như khó có thể đưa ra kết luận: “ồ, những thứ thuộc niên đại cổ xưa như vậy hình như rất khó phân biệt.”

Diệp Vĩnh Thắng rót trà cho hai người, trong mắt lộ ra ý cười nói: “Hay là vầy đi, để tôi cầm.”

Vừa nói, ông ta vừa cầm lấy tượng phật ngọc, cố ý di chuyển trái phải, nói đùa: “Tôi di chuyển nó, ông ngồi ở xa nhìn xem, nếu như rơi vỡ thì cũng không phải lỗi của ông! Ha ha....”

Giọng điệu của sếp Tào vẫn có phần ngập ngừng: “Thứ này cũng không dễ vỡ như vậy đâu nhỉ?”

Diệp Vĩnh Thắng vẫn nói đùa: “Ở trong tay ông thì chắc chắn không vỡ được, nhưng nếu ông đặt xuống, lại bị người như tôi tùy tiện đùa giỡn, vậy thì sẽ rất dễ vỡ, ha ha ha....”

Sếp Đàm đột nhiên nói: “Sếp Diệp, ông khiêm tốn quá rồi. Tay ông cầm cũng rất vừa vặn, nói không chừng không vỡ được đâu.”

“Uầy, sếp Đàm của tôi, thật không dám giấu, tôi có một đôi như vậy.” Diệp Vĩnh Thắng mở hộp còn lại, lấy ra một tượng phật ngọc y hệt, cầm bằng cả hai tay đưa lên cho sếp Đàm: “Vừa tìm được cách đây không lâu, tôi rất thích, đã định đặt lên cao, cũng không dám tùy tiện động vào.... Ha? Nhưng mọi người nói có kỳ lạ không, hai đêm qua tôi đều nghe nó đang măng tôi, còn rơi xuống làm con trai tôi bị thương, vợ tôi cũng không biết trúng phải độc gì, yêu thích tượng phật ngọc này không rời tay, còn yêu nó hơn cả tôi! Haizz, thành thật mà nói, hôm nay chỉ muốn để các vị xem qua, rốt cuộc có đáng tiền hay không, nếu các vị cảm thấy không đáng tiền tôi sẽ lập tức đập nát, biến nó thành rác rưởi!”

Hai người Tào Đàm liếc nhìn nhau, giống như đang đợi đối phương lên tiếng trước.

Diệp Vĩnh Thắng cầm tách trà, nhẹ nhàng dùng ngón tay cái vuốt ve qua lại trên tách trà.

Một lúc sau, sếp Đàm mới cười hỏi: “Sếp Tào, ông có thể phân biệt được đâu là ngọc thật, đâu là ngọc giả không?”

Sếp Tào trầm ngâm: “Có hơi khó phân biệt thật giả, nhưng mà nghe ra có vẻ là thứ không tốt lành... sếp Diệp, nếu ông đã thật sự không thích, vậy thì có vứt hay không phải do ông quyết định, tôi thích ngọc quý, cùng lắm là không nhìn mà thôi.”

Sếp Đàm: “Vậy tôi cũng sẽ không nhìn.”

Diệp Vĩnh Thăng nở nụ cười như trút được gánh nặng: “Được được được, thời điểm tôi vứt sẽ không để hai người phát hiện ra, ha ha ha....”

Nói đến đây, Diệp Vĩnh Thắng ra vẻ thần bí: “Tháng trước tôi đã cất một chai rượu ngon ở đây, có muốn thử không?”

Trong mơ hồ, một điều gì đó đã nhận được sự đồng thuận.

Nhưng mục tiêu của Diệp Vĩnh Thắng còn hơn thế nữa, nói chính xác là chỉ mới đạt được một nửa.

Ba người uống rượu trò chuyện cười nói vui vẻ, người đàn ông trẻ tuổi được gọi là “sếp Vương nhỏ” kia ở bên cạnh, chịu trách nhiệm pha trà rót rượu.

Khoảng chừng nửa tiếng sau, cảm thấy điện thoại di động trong túi rung lên, Diệp Vĩnh Thắng vẫn bình tĩnh, lấy điện thoại di động ra nhìn xem, là tin nhắn của Tiểu Võ:

Sắp đi rồi.

“Sếp Tào, sếp Đàm.” Diệp Vĩnh Thăng đứng dậy, cười nói: “Tôi đi gọi điện thoại cho con trai, mọi người uống trước đi, tôi sẽ quay lại ngay.”

“Được rồi được rồi, nhanh quay lại nhé!” Diệp Vĩnh Thăng mỉm cười đáp lại, quay người bước ra ngoài.

Tuy nhiên, ông ta vừa ra khỏi cửa phòng riêng đã tình cờ đụng phải Sở Trì Khanh đang đi ngang qua hành lang.

Tục ngữ có câu, kẻ thù gặp nhau sẽ đỏ mắt. Sở Trì Khanh đã uống say đến mức không biết gì, đi đường còn phải nhờ vệ sĩ

Tiểu Võ giúp đỡ, thời điểm nhìn thấy Diệp Vĩnh Thăng đột nhiên dừng lại, ông ta đùa giốn bằng giọng điệu say khướt: “Uầy?

Trùng hợp vậy sao? Tiểu Võ, tôi có bị hoa mắt không? Cậu nhìn giúp tôi thử xem, tóc của sếp Diệp sao lại xanh như vậy?”