Buổi tối, Tiểu Thanh đã nấu ăn xong, bưng từng món lên phòng ăn.
Sau đó cô ấy bước lên cầu thang và gọi với lên lầu: “Cậu chủ, mời ăn cơm ạ!”
Nói xong, ánh mắt cô gái nhỏ vô thức nhìn vào bức tượng cao lớn của Quan Vũ trong phòng khách, vẻ mặt rất khó hiểu, tự lẩm bẩm: “Cứ tỏ vẻ như một tay xã hội đen… Rõ ràng là một người thích đọc sách, tại sao lại không thờ Khổng Tử chứ?”
Sở Vũ Hiên thức dậy vào buổi trưa, đọc sách suốt buổi chiều, uể oải đi xuống lầu, khi đến chỗ rẽ, bước chân đột nhiên khựng lại, đôi mắt nheo nheo nhìn Tiểu Thanh một lúc, mới giật mình nói: “Sao… cô lại ăn mặc như vậy?”
Hai má Tiểu Thanh lập tức đỏ bừng, cô ấy cúi đầu nói: “Lão Tam nóỉ… anh thích tôi mặc đồng phục của người giúp việc, kêu tôi sau này cứ…”
Vừa nói được nửa chừng, đúng lúc Lão Tam khoẻ mạnh kháu khỉnh từ ngoài cửa bước vào, hớn hở nói: “Đại ca, tôi đã làm xong mọi chuyện anh căn dặn rồi. Tôi đã đặt mua một chiếc GTR cho 3 anh em chúng ta rồi. Ha ha, chiếc xe đó chính là giấc mơ của tất cả đàn ông
nói chung đấy, tuần sau là có thể lái xe được rồi. A đúng rồi, Tiều Thanh, cô cũng mau chóng thỉ lấy bằng lái xe đỉ, có thể sau này đại ca của tôi cũng sẽ mua cho cô một chiếc đây…”
Lão Tam bỗng khựng lại, giọng nói đột ngột ỉm bặt, anh ta ngỡ ngàng nhìn bộ quần áo nữ giúp việc của Tiểu Thanh, thầm nghĩ “chết mẹ rồi”, sau đó chột dạ nhìn Sở Vũ Hiên.
Nhìn thấy sắc mặt của Sở Vũ Hiên như bị đóng băng cứng lại, tên mập khẽ cười: “Tòi chợt nhớ tới một chuyện quan trọng cần phải xử lý, ha ha… Mấy người ăn cơm đi, đừng để ý đến tôi…”
Dứt lời, anh ta lập tức ba chân bốn cẳng chạy ra ngoài.
“Đồ chó chết…” Sở Vũ Hiên bất đắc dĩ cười một tiếng, chậm rãi đí xuống lầu: “Tiểu Thanh, tôi nghĩ cần phải giải thích với cô một chút. Đây đều là ý của tên mập kia, không liên quan gì đến tôi, nếu cô không muốn mặc thì hãy đi thay đồ đi”
Tiểu Thanh ấp a ấp úng: “Cậu chủ… không thích à?”
Sở Vũ Hiên:…
Có tên đàn ông nào mà không thích chứ?
“Nếu cậu chủ thích, Tiểu Thanh cảm thấy… bộ đồng phục này… cũng được.”
“Cô nhóc ngốc này.” Sở Vũ Hiên duỗi một ngón tay, gõ nhẹ vào trán Tiểu Thanh, cười nói: “Tôi đã nói với cô bao nhiêu lần rồi? Cò muốn coi nơi này như nhà của mình, ngoại trừ làm tốt nhiệm vụ của mình ra thì không cần phải quan tâm xem người khác có thích hay không, chỉ cần cô vui là được.”
“Còn nữa, cô thích gì cũng không cần phải hỏi ý kiến của người khác. Cuộc đời này rất ngắn ngủi, cô phải học cách sống vì bản thân mình, hiểu không?”
Vẻ mặt của Tiểu Thanh cứng đờ, cô ấy vẫn bất động tại chỗ.
Từ nhỏ đến giờ chưa từng có ai nói với cô ấy: “Cô phải sống vì bản thân mình.”
Câu này nghe có vẻ rất đơn giản nhưng đối với một loại người nào đó thì lại quá khó khăn.
Trong mắt cô gái tự ti và nhát gan dần dần ươn ướt, cô ấy cúi đầu đỉ vào phòng bếp: “Cậu chủ, tôi đỉ múc canh…”
Sở Vũ Hiên ngồi vào ghế sô pha, vừa mới cầm đũa lên thì Sở Trì Khanh đã gọi điện tới.
“Con trai, ngày mai là đêm giao thừa, đưa
Nam Nam về sơn trang ở một đêm đi/
Sở Vũ Hiên tỏ vẻ khinh thường: “Khoan hãy nói đến chuyện tôi có muốn về hay không, e là cô con dâu ngoan ngoãn kia của ông cũng không muốn tham dự mấy hoạt động đoàn viên kiểu này đâu nhỉ? Đừng quên, cô ta có một độì quan hệ công chúng rất hùng hậu, muốn viện cớ gì mà không được?”
Sở Trì Khanh mím môi nói: “Tết Nguyên Đán không về nhà sao được? Nam Nam là đứa trẻ hiểu chuyện, nhất định sẽ về”
Nóỉ đến đây, Sở Trì Khanh thấp giọng lại: “Còn nữa, chính ông nội là người muốn hai đứa về đón năm mớỉ”
“ô?” Sở Vũ Hiên cười kiểu vò lại, nói: “Lão già kia… muốn mỉa mai tôi có phải không? Coi như một tháng này tôi vất vả cũng không uổng công, ha ha…”
“Chắc chắn không phải là vô ích, vừa rồi bác cả của con đã tỏ vẻ khác thường với cha rồi”
“Sở Trì Khanh, nhớ cho kỹ, tôi giả bộ vụng về ngu dốt trước mặt bọn họ là vì muốn giúp ông tranh giành gia sản, ông nợ tôi một ân tình, nhớ trả lại đấy” Sở Vũ Hiên nói.
Sở Trì Khanh: “Mấy ngày nay con cũng tiêu rất nhiều tiền của cha rồi, phải không? Tạm thời chúng ta huề nhau.”
Sở Vũ Hiên không chút do dự nói: “Huề nhau? Tôi thấy ông đang nói đùa đấy phải không? Cha kiếm tiền cho con trai tiêu, đó là chuyện đương nhiên”
Nói xong anh cúp điện thoại ngay, không cho Sở Trì Khanh cơ hội phản bác.
Sau khỉ anh suy nghĩ một lúc, bèn gửi tin nhắn Wechat cho Triệu Nhã Nam: “Ngày mai về sơn trang ở một đêm.”
Triệu Nhã Nam ở bên kia đang họp thông báo nghỉ Tết, nhìn thấy tin nhắn này, cô không khỏi hít một hơi thật sâu.
Hình như cô mới nhớ ra mình bây giờ đã là người có chồng, việc sang nhà chồng ăn cơm đêm giao thừa là điều tất yếu.
Hơn nữa, trong Sở Môn chỉ có cha con Sở Trì Khanh biết chuyện họ kết hôn giả, những người khác không hay biết gì.
Nếu cô không đi, chẳng phải cô sẽ đặt Sở Trì Khanh lên chảo nướng hay sao?