Ly Hôn Đi Thật Sự Tưởng Tôi Là Con Cóc Ghẻ À

Chương 89: C89



Hạ Trúc vội vàng đứng dậy lau lá trà trên quần áo Cao Ninh, tiện đà lườm Sở Vũ Hiên, căm giận nói: “Sở Vũ Hiên! Anh đừng có khinh người quá đáng!”

Sở Vũ Hiên hừ lạnh nói: “Hạ Trúc, nói thẳng ra cô chỉ là một món hàng mà thôi, tôi muốn nâng giá trị con người của cô lên, bán cô đi với cái giá tốt, vậy mà cô còn không biết tốt xấu à?”

“Anh... Anh là đồ hèn hạ!” Hạ Trúc tức đến mức phát run.

Sở Vũ Hiên trông có vẻ bất đắc dĩ, nói một câu làm Hạ Trúc nghe không hiểu: “Cô thật đúng là... dại dột khiến tôi phát sợ, chuyện gì cô cũng đều phải tham gia vào! Haizz... Sao luôn thích lấy gùi bỏ ngọc vậy?”

Tổng giám đốc Kim vội vàng hòa giải: “Cậu Sở, bớt nóng lại đi, vừa nấy đến vẫn còn tốt lắm mà, Cao Ninh cũng chưa nói gì mài”

Sở Vũ Hiên nhìn ông ta: “Còn chưa uống đủ hả?”

Tổng giám đốc Kim chép miệng: “Chú em Sở, mọi người đều là bạn mà, cậu...”


“Uống rượu với ông là tôi nể mặt ông ri Sở Vũ Hiên cười nhạt nói: “Để ông xưng gọi chú em với tôi là tôi đã cho ông đủ mặt mũi rồi! Tổng giám đốc Kim, nghe người ta khuyên cứ ăn no đi, đừng rửng mỡ xen vào chuyện của người khác. Mặc dù Thanh Nhã chỉ là một công ty nhỏ nhưng cũng không đến mức vội vàng đi bu bám ông đâu, nếu ông thật sự muốn làm bạn làm ăn với tôi thì lát sau tôi sẽ mời ông uống rượu. Nhưng ông mà còn thích chỗ mũi vào thì tôi xử lý cả ông luôn đấy!”

Tổng giám đốc Kim không khỏi xấu hổ, vẫy tay nói: “Được, được, được, mấy người cứ nói trước đi, nói xong thì tôi lại tiếp cậu.”

Triệu Nhã Nam suy nghĩ, nhìn tổng giám đốc Kim bằng ánh mắt áy náy, nói: “Tổng giám đốc Kim, thật sự ngại quá.”

Ông ta mím môi cười nhạt, không dám nói nửa chữ.

Cao Ninh cố nhịn cơn giận xuống: “Sếp Sở, tôi biết anh là nhân vật lớn, nhà họ Cao chúng tôi không thể chọc vào, nhưng anh cũng không cần thiết phải thể hiện uy phong như vậy nhỉ?”

Ngụ ý: Còn không phải là dựa vào cha anh sao? Thể hiện cái nỗi gì?


Sở Vũ Hiên vừa tức vừa buồn cười: “Ê, anh đừng có râu ông nọ cảm cắm bà kia, cũng không biết rốt cuộc là ai cả ngày mang cha ra để nói chuyện ấy nhỉ? Tên họ Cao kia, mặc dù tôi không biết anh muốn làm gì, nhưng tôi cảnh cáo anh, anh không đủ tư cách, bảo cha anh ra đây chơi với tôi, nghe hiểu không?”

“Sếp Sở, tôi chỉ muốn chấm dứt hợp đồng của Hạ Trúc nhà chúng tôi mà thôi! Anh nghĩ nhiều rồi!”

“Chuộc thân hả, hiểu mà, đưa tiền đây, tôi cũng đâu có yêu thích gì đâu.”

Triệu Nhã Nam cố ý vô tình liếc nhìn Sở Vũ Hiên nói những lời này, không biết đang nghĩ gì.

Cao Ninh cản khóe môi, trừng mắt nói: “Tiền vi phạm hợp đồng bao nhiêu không phải là do anh quyết định, không chấp nhận thì chúng tôi sẽ đi kiện!”

Sở Vũ Hiên gật đầu, khinh thường nói: “Được thôi, tôi biết nhà họ Cao có lẽ coi thường bộ phận pháp lý của Thanh Nhã, vậy không biết... Đội luật sư của Sở Môn có thể lọt vào mắt anh được không? Hả?”

Ý thế hiếp người sao, ai mà chẳng biết?

Ai trong giới kinh doanh ở Giang Thành mà chẳng biết tới đội luận sư của Sở Môn? Họ đều là những người đứng đầu ngành, là những người ưu tú trong số những người ưu tú. Trong vài chục năm qua, họ đã đấu tranh với rất nhiều vụ kiện tụng lớn nhỏ nhưng số lần thất bại lại ít đến mức có thể đếm được trên đầu ngón tay.

Cao Ninh lập tức nản lòng, nhất thời không biết nên nói gì cho phải.