Cao Chấn Thanh giả vờ bình tĩnh: “Sếp Sở, đứa con trai của tôi chỉ là bị sắc đẹp làm mụ mị đầu óc, tuyệt đối không có suy nghĩ không an phận! Nhà lão Cao tôi có bao nhiêu cân lượng, lòng tôi biết rất rõ, nào dám lấy trứng chọi đá chứ?”
Sở Vũ Hiên không chút do dự nói: “Theo lời ông nói thì tôi cũng chỉ là tên thái giám nói nhảm, lời nói vô căn cứ hả?”
“Sếp Sở nói đùa rồi...”
“Ha ha, sao lại đột nhiên buồn chán thế?” Sở Vũ Hiên đột nhiên cảm thấy tẻ nhạt vô vị, khinh thường nhìn Cao Ninh: “Ê, chó con, rốt cuộc anh muốn làm cái gì? Hành động của anh khiến tôi thấy rất khó hiểu đấy."
Nói rồi, anh cố ý vô tình liếc nhìn tổng giám đốc Kim.
Cao Ninh nghiến răng nghiến lợi, trong mắt đầy hơi nước, có lẽ lúc này anh ta hận cha của mình nhiều hơn là hận Sở Vũ Hiên.
Mãi vẫn không nhận được câu trả lời, Sở Vũ Hiên bĩu môi, lững thững bước về phía Cao Ninh, trên đường đi cầm lấy bình rượu trắng trước mặt tổng giám đốc Kim, trở tay cầm miệng bình, hài hước nhìn Cao Chấn Thanh nói: “Lão Cao, tôi không phải chưa cho nhà họ Cao ông một cơ hội, nhưng đứa con trai này của ông liên tục khiến tôi thấy rất khó chịu. Ông nói thử xem, tôi nên làm gì bây giờ?”
Vừa dứt lời, bình rượu đã đập lên đầu Cao Ninh, chỉ nghe “Rầm” một tiếng, bình rượu lập tức vỡ vụn, Cao Ninh bị đập ngã xuống đất, máu chảy đầm đìa.
Cao Chấn Thanh vô thức siết chặt tay, vẻ tức giận chợt lóe lên trên mặt, chịu đựng cười nói: “Sếp Sở dạy phải! Đứa con trai này của tôi thật sự đáng đánh!”
“Thấu hiểu sâu sắc, tôi thích!” Sở Vũ Hiên cười cười, sau đó lại cầm một cái bình rỗng lên.
Triệu Nhã Nam hãi hùng khiếp vía, vội khuyên can: “Sếp Sở, đừng làm loạn nữa, anh... anh uống nhiều rồi.”
Sở Vũ Hiên dùng lưỡi chạm vào hàm răng sau, ném bình rượu xuống đất, cười nhạo nói: “Là uống quá nhiều, ha ha... Vợ ơi, anh về nhà nghỉ ngơi nhé.”
Khi đi ngang qua tổng giám đốc Kim, Sở Vũ Hiên vỗ mạnh vào vai ông ta: “Tổng giám đốc Kim, sau này tôi sẽ mời ông uống rượu, nhất định sẽ cho ông uống no luôn!”
“Được rồi, được rồi!" Tổng giám đốc Kim cười ha ha nói, coi như không thấy Cao Ninh đầu đầy máu, nằm kêu rên trên mặt đất.
Sau khi hai vợ chồng rời đi, tài xế nhà họ Cao canh ở bên ngoài vội vàng chạy vào đỡ Cao Ninh dậy, dùng khăn đắp lên đầu anh ta.
“Ông chủ, tên họ Sở này đúng là khinh người quá đáng! Có cần tôi...”
Tài xế lòng đầy căm phẫn bị Cao Chấn Thanh quát lớn ngắt lời: “Câm miệng! Cậu có thân phận gì mà dám nói hươu nói vượn ở đây?”
Sau khi lườm tài xế một cái, Cao Chấn Thanh nhìn tổng giám đốc Kim, ánh mắt lạnh lùng nói: “Tổng giám đốc Kim, tôi rất tò mò, Ninh Nhi nhà tôi mới về nước chưa được bao lâu, sao ông lại biết nó?”
Tổng giám đốc Kim đã say bảy phần, cười nói: “Không lâu lắm... Con trai nhà ông rất biết điều, phong độ nhẹ nhàng, rất hợp ý tôi.”
Cao Chấn Thanh hừ lạnh một tiếng, không nói nữa, dẫn tài xế và Cao Ninh rời khỏi phòng riêng.
Sau khi lên xe, ông ta giận dữ nói với Cao Ninh: “Sau này cách xa lão già họ Kim này một chút! Cha mặc kệ ông ta muốn làm gì với tên họ Sở đó nhưng con đừng có tham dự lung tung!”
Cao Ninh vặn cổ, cắn răng nói: “Ông ấy vì con nên mới đến làm người hòa giải, cha đừng vu khống cho ông ấy.”
“Ha ha... Con đó! Nghĩ mà xem, làm sao cha biết con ở đây? Hả? Cha nói cho con biết, cha nhận được tin tức là do lão già họ Kim đó tung ra! Ông ta cố ý để cha biết con ở đây, để làm gì? Chính là muốn cha tận mắt nhìn thấy Sở Vũ Hiên xử lý con! Con còn không hiểu mục đích của thằng cha đó hả?”
Vẻ mặt Cao Ninh đầy khó tin, suy nghĩ hơn nửa ngày, dường như mới mơ hồ nhận ra, bản thân hình như đã mơ mơ màng màng, hồ đồ trở thành quân cờ của người khác...
Nhưng dù thế nào đi nữa, anh ta bị đánh một trận mà cứ thế bỏ qua hả?
“Cha! Cha nhãn tâm nhìn con bị thằng đó khinh thường như thế à? Nó đánh không phải đầu con mà là mặt mũi nhà họ Cao đó! Lần trước nó làm mất sạch mặt mũi nhà họ Cao, lần này cha còn tính nhịn nữa hả? Cha, con đau quá...
Vẻ mặt Cao Chấn Thanh như đóng băng, sau một lúc im lặng, nói: “Cách con nhỏ Hạ Trúc này xa ral”
Bên kia, ở hàng ghế sau của xe Mercedes-Benz G-Class, Sở Vũ Hiên uống gần một cân rượu trăng bây giờ đang hơi say, nghiêng đầu dựa vào cửa sổ, một tay nhẹ nhàng day huyệt thái dương.
Triệu Nhã Nam muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn không nhịn được nói: “Sau này anh có thể đừng tùy tiện ra tay đánh người khác được không? Truyền ra ngoài sẽ không tốt cho anh đâu.