Hai ngày kế tiếp, Tần Minh Viễn còn phải đến nơi khác để lấy ngoại cảnh, khoảng một tháng cũng chưa về được.
Sau khi Tô Miên xác nhận tin này với Quý Tiểu Ngạn xong, cô vô cùng hồ hởi đi spa toàn thân với Đường Từ Từ, sau đó còn tới trung tâm thương mại “huyết chiến” một trận, mua thêm vài cái váy mới, thêm hai cái túi, còn tiện thể tặng cho Đường Từ Từ một cái giỏ xách mới nữa.
Lúc ký hóa đơn, Tô Miên phải nói là vừa sướng mà vừa nhẹ cả người.
“Cuộc sống không có đại móng gà quả thật giống như cá gặp nước [1].”
[1]: Gặp người hay hoàn cảnh hoàn toàn phù hợp với mình.
“Tớ đã hỏi Quý Tiểu Ngạn rồi, mấy ngày nay anh ta bận quay phim lắm, chắc chắn không có thời gian trở lại đâu.”
“Tớ định là sẽ điên cuồng chạy deadline trong vòng một tuần, để dành chap mới trước một tháng luôn, sau đó tìm một hòn đảo để tiếp tục nghỉ dưỡng. Lần trước đi Maldives chơi thì bị gọi về giữa chừng, chưa chơi đã gì hết.”
Đường Từ Từ thở dài: “Tiếc là tớ phải làm việc, không thì đi được với cậu rồi”.
Tô Miên đáp: “Không sao, đợi khi nào cậu được nghỉ thì tớ sẽ dẫn cậu đi Thụy Sĩ trượt tuyết.”
“Yêu cậu!”.
Tô Miên trở về Tử Đông Hoa Phủ, cô tiện tay khui luôn mấy kiện hàng chuyển phát nhanh để trong phòng khách.
Sáng nào dì giúp việc cũng đến quét dọn một lần, lúc có bưu kiện thì dì ấy sẽ đặt vào giỏ để hàng chuyển phát nhanh trong phòng khách. Mấy ngày nay Tô Miên vẫn chưa động gì tới nên trong giỏ đã chất đống bảy tám hộp bưu kiện.
Phần lớn phụ nữ đều rất thích mua sắm, bất kể là mua hàng trên mạng hay mua hàng trực tiếp thì đều có thú vui riêng của nó.
Ngày thường Tô Miên cũng thích mua mấy món đồ nhỏ nhỏ kỳ quặc trên app mua sắm nào đó lắm.
Dịch vụ chuyển phát nhanh của Tử Đông Hoa Phủ thật sự rất tốt, đơn hàng đều được quản lý tài sản lái xe điện đưa đến tận cửa biệt thự, mỗi buổi sáng cứ đến giờ đấy là dì giúp việc sẽ đi lấy hàng.
Tô Miên mở các kiện hàng chuyển phát nhanh xong, cô phát hiện có thừa ra một bộ trang sức của một nhãn hiệu liên danh với phim điện ảnh nổi tiếng Harry Potter – vòng cổ Snitch màu vàng, hoa tai Snitch màu vàng, nhẫn Snitch màu vàng và cài áo Snitch màu vàng.
Bộ trang sức này được chia thành hai phiên bản, đó là loại cao cấp và bình thường, chỉ có 500 bộ cao cấp được phát hành, giá cả cũng không đắt lắm, cộng lại cũng chỉ hơn năm mươi nghìn tệ.
Lúc đó Tô Miên vẫn chưa lọt hố của bộ phim điện ảnh này, lúc nó được phát hành, Tô Miên thấy thiết kế cũng rất được. Sau này rảnh rỗi lại dành ra hai ngày để đi xem hết tám tập phim với Đường Từ Từ, lúc cô muốn mua phiên bản cao cấp của bộ trang sức này thì đã bỏ lỡ cơ hội mất rồi, năm trăm bộ vừa ra mắt đã cháy hàng ngay lập tức.
Tô Miên nghĩ chắc mình không có duyên nên cũng không để trong lòng cho lắm.
Hôm trước cũng không biết thế nào mà lại nói đến bộ phim này với Lâm Linh Nhi, rồi lại vô tình nhắc đến nó.
Lâm Linh Nhi nói trước đây cô ta từng làm đại diện cho thương hiệu này.
Sau đó, Lâm Linh Nhi đi đóng phim, rồi cũng không nói tiếp chuyện này nữa.
Lúc này đây, khi Tô Miên nhận được món quà này, cô cảm thấy rất kinh ngạc và pha lẫn với sự vui mừng.
[Miên Miên: Cô tặng tôi à?]
[Miên Miên: Hình ảnh.jpg]
[Lâm Linh Nhi: À, Tần phu nhân nhận được rồi hả! Tôi còn sợ cô chưa nhận được ấy chứ! Đúng đúng đúng, là quà tôi tặng cô đó. Hôm đó tôi muốn nói tiếp với cô mà chưa nói được ấy, lúc tôi làm đại diện cho thương hiệu này, bên đó có tặng cho tôi hai bộ, xung quanh tôi cũng không có ai thích nó, dư một bộ để đó lâu ngày cũng bám bụi, dù sao cũng chỉ là món quà nhỏ thôi. Lần trước Tần phu nhân giúp tôi chuyện lớn như vậy, tôi còn chưa cảm ơn cô đàng hoàng.]
[Lâm Linh Nhi: Mọi người trong giới đều biết cô và thầy Tần ở Tử Đông Hoa Phủ, tôi tìm được số điện thoại của cô từ Wechat rồi bảo trợ lý điền địa chỉ rồi gửi sang cho cô đó, tôi còn đang lo không gửi đến được tận tay cho cô ấy chứ.]
[Miên Miên: Cảm ơn, tôi thích lắm.]
Tô Miên cảm thấy cô gái Lâm Linh Nhi này rất thú vị, cũng rất đáng yêu, mà cô cũng không có ý định từ chối, thế là vui vẻ nhận lấy.
Cô cất món quà của Lâm Linh Nhi đi.
Tâm trạng Tô Miên vô cùng vui sướng, nghĩ sau này sẽ không phải gặp đại móng gà trong thời gian rất dài, cô lại mở Wechat ra, gửi cho anh một tin nhắn vô cùng thân thương ——
[Miên Miên: Chồng ơi, anh có bận thì cũng nhớ phải ăn cơm đó.]
Thường thì khi cô gửi những tin nhắn kiểu này, đại móng gà hoặc là không trả lời, hoặc là mấy tiếng nữa mới trả lời lại.
Nhưng mà dạo gần đây tính tình đại móng gà có hơi sáng nắng chiều mưa, cô chờ suốt mấy phút rồi mới dám buông điện thoại xuống, định vừa ngâm nước nóng vừa xem phim, để cơ thể được thả lỏng hoàn toàn.
Tô Miên chọn một bộ phim điện ảnh khủng bố siêu hài.
Không ngờ khi Tô Miên đang vui vẻ xem phim, trong nhà đột nhiên cúp điện.
Màn hình chiếu tối đen ngay lập tức, đèn trong phòng tắm cũng bị tắt.
Tô Miên nhìn ra bên ngoài.
Tử Đông Hoa Hoa Phủ chìm ngập trong một màu đen kịt.
Tô Miên cũng không sốt ruột cho lắm, năm ngoái ở đây cũng bị cúp điện một lần, trong ấn tượng của cô là do mạch điện bỗng nhiên bị cháy dẫn đến mất điện diện rộng ở Tử Đông Hoa Phủ. Cơ mà mỗi biệt thự đều bố trí một máy phát điện riêng, lúc cúp điện thì sẽ tự động kích hoạt, khoảng mười phút nữa thì sẽ có điện lại như cũ.
Tô Miên không mang điện thoại vào nhà tắm, chỉ có thể lần mò trong bóng tối đi ra ngoài.
Cô quấn lên người một cái khăn tắm, chân trần đạp lên tấm thảm mềm mại.
Tô Miên để điện thoại ở trong phòng khách.
Căn biệt thự to như thế này, khi cúp điện cũng chỉ còn lại một mảng tối đen, dù bên ngoài có ánh sao yếu ớt, nhưng một người ở trong một căn phòng to như thế, suy cho cùng cũng sẽ sinh ra cảm giác sợ hãi.
Đặc biệt là bộ phim lúc nãy còn đang chiếu cảnh tên sát thủ biến thái tàn sát đẫm máu trong biệt thự.
Tô Miên nuốt nước bọt.
Khi ở trong môi trường không có ánh sáng, con người càng nghĩ nhiều, nỗi sợ hãi cũng sẽ càng tăng lên.
Tô Miên hít sâu một hơi.
Nhưng vào lúc này, một bóng đen đột nhiên xuất hiện, kèm theo đó là một đôi mắt màu đỏ sẫm tĩnh lặng.
Tô Miên suýt chút nữa đã bị hù cho hồn lìa khỏi xác, cô hét lên, tiện tay vớ lấy cái bình hoa.
Bóng đen chợt mở miệng nói: “Là tôi.”
Giọng nói khàn khàn trầm thấp.
Đối với Tô Miên mà nói, âm thanh này quen tới nỗi không thể nào quen thuộc hơn được nữa.
Cô sững sờ, lắp ba lắp bắp hỏi lại: “C… Chồng?”.
Tần Minh Viễn đáp nhẹ một tiếng, sau đó nói một câu: “Bỏ bình hoa xuống đi.”
“… Vâng.”
Trong phòng quá tối, Tô Miên không nhìn rõ được gì cả, cô lờ mờ nhìn thấy Tần Minh Viễn di chuyển vài bước chân, anh ngồi xuống sofa, cặp mắt đỏ thẫm kia cũng nhấp nhô lên xuống theo động tác của anh, lúc này ánh mắt đó đang nhìn cô chằm chằm từ trong bóng tối.
Một lúc sau, Tô Miên mới phản ứng lại được, cô cũng lê bước, lần mò đi đến bên còn lại của ghế sofa rồi ngồi xuống.
“Chồng, đêm nay anh không phải quay phim ạ?”.
Tần Minh Viễn nói: “Không cần, quay xong trước thời hạn rồi.”
Giọng nói anh mang nặng sự mệt mỏi rã rời, từ đó có thể nghe ra được những ngày này anh chạy theo tiến độ của đoàn thật sự cực khổ.
Đương nhiên Tô Miên nghe ra được rồi, cô nhẹ nhàng hỏi anh một câu: “Vậy đêm nay anh nghỉ ngơi cho thật tốt nhé, anh ăn cơm gì chưa? Nếu chưa ăn, vậy lát nữa em nấu bát mì cho anh nha?”.
Tần Minh Viễn đáp: “Không cần, tôi ăn rồi.”
Tô Miên phát hiện, đại móng gà có bản lĩnh “giết chết” cuộc trò chuyện.
Cô trầm mặc một lúc, cuối cùng vẫn không cản được ánh mắt dừng trên đôi mắt màu đỏ thẫm trên người Tần Minh Viễn kia.
Cô giật giật khóe miệng, hỏi anh: “Chồng, bên cạnh anh là cái gì vậy?”.
Tần Minh Viễn: “Thỏ.”
Lúc anh nói ra đó, giọng điệu chợt trở nên cứng ngắc: “Cô nuôi nó trong nhà đi.”
… Thỏ, thỏ, nuôi thỏ á?
Trong đầu Tô Miên ngay lập tức chấn động, văng vẳng trong đầu tiếng “ong ong”.
… Tại sao đại móng gà lại bảo cô nuôi thỏ?
… Chẳng lẽ chuyện cô vẽ truyện tranh bị phát hiện rồi? Cho nên Tần Minh Viễn mới lấy con thỏ này ra để ám chỉ cô?
Tô Miên ngay lập tức trở nên căng thẳng, hô hấp cũng bắt đầu dồn dập hơn.
Cũng may kỹ thuật diễn xuất của cô cũng còn khá lắm, Tô Miên ngồi thinh không nói năng gì, từ từ lấy lại bình tĩnh cho mình, sau đó mới giả vờ trấn tĩnh hỏi: “Sao đột nhiên lại muốn nuôi thỏ vậy?”.
Tần Minh Viễn nói: “Không vì sao cả.”
Ánh sáng lờ mờ trong biệt thự vốn không thể giúp cho Tô Miên quan sát được biểu cảm trên mặt của Tần Minh Viễn, cô chỉ có thể cảm nhận lấy cảm xúc từ trong giọng nói của anh chẳng khác ngày thường là bao.
Tô Miên thật sự không nghĩ ra được, tại sao đang yên đang lành đại móng gà lại bảo cô nuôi thỏ?
Cô nghĩ đi nghĩ lại cũng chỉ nghĩ ra được một khả năng, đó là đại móng gà đã phát hiện ra truyện tranh do cô vẽ rồi, cho nên anh mới mua thỏ về để cảnh cáo cô. Hay là nói ý nghĩa của con thỏ này là —— tôi biết cô biết một vài chuyện của tôi rồi, thẳng thắn thì được khoan hồng, phản kháng sẽ bị nghiêm trị.
Nhưng công tác bảo mật của cô làm tốt lắm mà, bản bên kia của Từ Từ cũng được ráp vào rồi, nếu chỉ xét nội dung truyện tranh thôi thì ngay cả người biết rõ nội tình như Từ Từ cũng không thể nào nghĩ rằng Lục cặn bã là Tần Minh Viễn được.
Tô Miên cố gắng động não để tiếp cận với mạch suy nghĩ của đại móng gà.
Tần Minh Viễn “Ừm” một tiếng, anh lại nói: “Từ hôm nay trở đi cô nuôi thỏ đi, ngày mai sẽ có nhân viên chăn nuôi chuyên nghiệp đến hướng dẫn cho cô cách nuôi nó như nào. Trong nhà có thêm một con thỏ cũng náo nhiệt hơn chút. Tôi hỏi bác sĩ Devon rồi, trạng thái tinh thần của cô không được tốt nên mới gặp ác mộng, nuôi thú cưng cũng sẽ giúp ích… “
Cuối cùng, anh lại dùng giọng điệu chẳng tốt lành gì: “Buổi tối lúc cô mơ thấy ác mộng thật sự chẳng ăn khớp gì với hai chữ danh viện cả.”
Tô Miên hoàn toàn không ngờ được, đại móng gà bảo cô nuôi thỏ lại là vì quan tâm đến sức khỏe của cô.
Tô Miên lập tức thở phào một hơi.
… Xem ra không liên quan gì đến truyện tranh của Kẹo Bông Gòn cả.
Tô Miên vui sướng trả lời: “Chồng yên tâm, em chắc chắn sẽ nuôi nó thật tốt! Anh cho em xem con thỏ đó với.” Cô đứng dậy, đi thêm vài bước rồi ngồi xuống bên cạnh Tần Minh Viễn.
Di động Tô Miên để trên sofa.
Cô duỗi tay là có thể với tới, tiện tay bật luôn đèn pin lên.
Đúng như dự đoán, bên cạnh Tần Minh Viễn có một cái lồng nhỏ.
Bên trong lồng sắt là một con thỏ trắng như tuyết với đôi mắt màu đỏ, dễ thương đến mức Tô Miên vừa nhìn vào là đã muốn rụng tim ngay lập tức.
Bản thân Tô Miên vốn rất thích những vật lông xù xù như thế này, nếu không phải vì vậy thì cô cũng sẽ không mua bộ quần áo con thỏ màu hồng phấn.
Tô Miên không nhịn được thốt lên: “Dễ thương quá đi mất.”
Cô đưa tay ra định đùa với nó.
Thường thì thỏ đều rất ngoan, chỉ khi bị đói hoặc bị nhốt ở nơi chật hẹp bức bách thì mới cắn người.
Trong truyện tranh, vì để tạo ra tình tiết gây bất ngờ nên cô mới vẽ thỏ cắn Lục cặn bã.
Không ngờ đại móng gà lại ngăn cô lại, anh nắm lấy cổ tay Tô Miên, nói:
“Đừng lấy tay đùa với nó.”
Tô Miên “À” một tiếng.
Tần Minh Viễn thấp giọng nói: “Thỏ biết cắn người, Tiểu Ngạn nói cậu ta có một người bạn bị thỏ cắn đứt ngón tay, cô đừng làm chuyện ngu xuẩn như thế đấy.”
Có lẽ là do dùng giọng quá độ, cho nên giọng nói của anh lúc này mới trở nên khàn khàn đầy sức quyến rũ như thế.
Tô Miên ngước mắt lên nhìn, vừa hay cũng rơi vào tầm nhìn sâu thẳm cua anh.
Cũng không biết có phải là ảo giác của cô hay không, nhưng Tô Miên cảm thấy dường như tối hôm nay Tần Minh Viễn có hơi dịu dàng hơn so với ngày thường.
Ngay lúc này, Tử Đông Hoa Phủ có điện.
Biệt thự sáng bừng lên trong nháy mắt.
Ánh mắt Tần Minh Viễn chậm rãi lướt xuống dưới, sau đó lóe lên hơi chút sâu xa khó nói nên lời.
Lúc này Tô Miên mới nhớ cô đi ra từ phòng tắm chỉ quấn duy nhất một cái khăn tắm lên người.
… Đù mẹ, quả nhiên đại móng gà gấp gáp chạy đến đây là để xơi thịt thỏ kho!