Căn hộ của Hà lão tiên sinh bỏ không nhiều năm, vừa mới có chút hơi người đã bị khóa cửa lần nữa.
Khương Vu vừa hơi hạ sốt, Thẩm Mộ đã đón người về nhà. Dỗ dành săn sóc hai ngày, ngoại trừ còn chút ho khan thì cơn cảm của Khương Vu cơ bản xem như đã khỏi.
Vốn dựa theo ý Thẩm Mộ là nên ở nhà nghỉ ngơi thêm vài hôm nữa, nhưng Khương Vu lại khăng khăng muốn ra ngoài, còn không cho Thẩm Mộ đưa đón.
- Em khỏe thật chưa đấy? Đừng để bị cảm lại. – Thẩm Mộ vừa lo lắng vừa quấn chiếc khăn choàng cổ thật dày cho Khương Vu, che khuất cả nửa khuôn mặt, khiến cô cảm thấy hơi ngộp.
- Không sao, không sao. Em khỏe rồi. Khụ khụ. – Khương Vu nói xong lại ho hai tiếng, thuận tay kéo khăn xuống.
- Aiz.
Thẩm Mộ thở dài!
Chị lại thở dài!
Giống hệt hôm ấy khi nhắc đến chiếc vòng tay, Thẩm Mộ cũng không nói không rằng mà chỉ thở dài thườn thượt. Tiếng thở ấy lập tức túm chặt trái tim Khương Vu.
Ai bảo luật sư Khương đuối lí cơ chứ? Cô đành phải thành thành thật thật kéo khăn choàng lên che kín mít rồi dỗ Thẩm Mộ: “Rồi, chị xem, em nghe lời rồi.”
Thẩm Mộ lại thay nụ cười dịu dàng, vuốt tóc Khương Vu: “Ừ, vậy mới ngoan. Em còn ho, không thể thổi gió.”
Khương Vu chuẩn bị xong đâu đấy rồi đi ngay, Thẩm Mộ đứng bên cửa sổ vừa vặn có thể nhìn thấy ngoài cổng tiểu khu.
Khương Vu hôm nay lái xe, ra cửa quẹo phải, thẳng lên tuyến đường chính thông đến trung tâm thành phố. Hoa Sách lại nằm bên trái tiểu khu, cách không đến hai cây số.
Thẩm Mộ từ sáng sớm đã biết hôm nay Khương Vu chắc chắn không phải đi làm. Lúc trước cô vì gặp người, cắm rễ ở Hoa Sách suốt ba ngày cũng đâu phải ngồi không. Hai hôm đầu không gặp là do Khương Vu vì trốn cô nên trực tiếp hẹn người ủy thác ở bên ngoài, sau đó là bệnh. Thẩm Mộ đã xác nhận mấy lần, Khương Vu xin nghỉ ốm ba ngày, hôm nay vừa vặn là ngày thứ ba.
Cơ mà giữa người yêu với nhau, có đôi khi cũng phải chừa chút không gian.
Bây giờ đã biết tâm ý của đối phương, trong lòng các cô cũng vững tin hơn nhiều. Bất luận Khương Vu đi đến đâu, cuối cùng em đều sẽ trở về.
Vậy Khương Vu đi đâu?
Cô đi đại học A.
Hôm nay, tiết dạy của Trương Tích đều được xếp ở buổi chiều, lúc này cô Trương còn đang nhàn nhã ngủ bù trong chung cư, kết quả lại bị một trận đập cửa dồn dập lôi từ trên giường dậy.
- Ai đó?
Trương Tích còn buồn ngủ, lảo đảo đứng dậy ra mở cửa. Chờ đến khi thấy rõ người đến, cô còn chưa kịp phản ứng thì Khương Vu đã lắc người chui vào trong.
Trương Tích vẻ mặt đưa đám, quay về phòng, ngã đầu nằm liệt xuống giường: “Mình đây là tạo nghiệt gì vậy trời?! Mình muốn đi ngủ.”
Khương Vu lại nâng tay Trương Tích, lôi dậy.
- Cô Trương cứu khổ cứu nạn, lần này mình thật sự cần cậu giúp đỡ.
- Cứu khổ cứu nạn để lại cho Quan Âm Bồ Tát đi.
Nói thì nói vậy nhưng Trương Tích cũng không nằm xuống nữa.
Đôi khi lời nói không quan trọng bằng thái độ.
Khương Vu cười: “Ahaha.”
Trương Tích cũng cười: “Ahaha.” Cười xong lập tức xụ mặt: “Đừng cợt nhả. Có chuyện gì mau nói, có vấn đề mau hỏi.”
- Không phải cậu có quen một đàn anh ngành Khảo cổ, tốt nghiệp xong cũng ở lại đại học A sao?
Trương Tích đúng là có biết một người như vậy. Cô nghiền ngẫm nhìn Khương Vu: “Đúng là mình có quen, nhưng cậu tìm anh ấy làm gì?”
Đối với Trương Tích, Khương Vu không có gì giấu diếm. Cô thở dài, thành thật nói: “Mình làm vỡ vòng bạch ngọc gia truyền Thẩm Mộ đưa, nghe nói là cuối thời Nguyên. Cậu cũng biết mình không rành mấy cái đó mà, nên mới muốn tìm người am hiểu hỏi một chút. Nếu có thể, mình muốn đưa lại cho chị ấy một chiếc. Tuy không quý bằng chiếc cũ nhưng dù sao cũng có thể xem như kỷ niệm, để chị ấy không quá đau lòng.”
Trương Tích lại nói với vẻ hiếm lạ: “Cậu cũng không phải người bất cẩn. Thế nào? Hai người cãi nhau à?”
Khương Vu có phần ngượng ngùng: “Chủ yếu là mình không tốt.”
Nhắc đến đây, cô cũng chỉ có thể kể lại cho bạn tốt nghe đầu đuôi câu chuyện.
Trương Tích nghe xong, ân cần khuyên bảo: “Đã bảo cậu đừng có cái gì cũng giấu trong lòng mà, giờ hay rồi thấy chưa?”
Khương Vu gật đầu.
- Còn cái bệnh nghề nghiệp chuyên chặn họng không cho người ta nói này nữa, phải sửa lại.
Khương Vu lại gật đầu.
- Đừng có mãi suy nghĩ tiêu cực như vậy. Cuộc đời là ngập tràn hy vọng mà.
Khương Vu: “…”
- Sau đó…
- Ngừng. – Khương Vu cuối cùng không nhịn được mà ngắt lời. – Cậu làm ơn hỏi giúp mình trước, hỏi xong lại mắng tiếp.
Trương Tích được nhờ vả, không còn cách nào, đành phải cầm điện thoại đứng dậy giúp Khương Vu lần này.
- Sư huynh. – Rõ ràng Trương Tích và đối phương rất quen thuộc, cũng không vòng vo mà trực tiếp đi vào vấn đề. – Em muốn hỏi một chút, vòng tay bạch ngọc nghe nói là từ cuối Nguyên đầu Minh lưu truyền đến nay thì giá cả đại khái khoảng bao nhiêu?
- Anh hỏi là chất gì, độ nguyên vẹn thế nào sao? – Trương Tích vừa đáp lời với đầu kia điện thoại vừa đẩy đẩy Khương Vu.
Khương Vu không biết, quá chột dạ, chỉ có thể lắc đầu tỏ vẻ mình cũng không rõ.
Trương Tích nghĩ, lấy gia thế Thẩm Mộ, lại thêm sự yêu quý của chị đối với Khương Vu, đồ đưa vợ mang hẳn sẽ không quá kém. Cô âm thầm ước lượng rồi trực tiếp đáp: “Chất tốt nhất, độ nguyên vẹn cũng không tồi.”
- Bao lớn à? – Trương Tích lại nhìn về phía Khương Vu, cái này hẳn nên biết chứ.
Khương Vu làm dấu trên cổ tay một chút, Trương Tích đánh giá rồi nói cho đầu dây bên kia một đáp án ước chừng. Sau đó, hai người cùng nhau chờ đợi bên kia đưa ra giá trị tham khảo.
- Vật báu vô giá nha. – Cũng không biết bên kia nói gì mà Trương Tích phải giơ điện thoại ra xa khoảng một bàn tay, dường như đang chờ đối phương kích động xong lại nói tiếp.
Bên kia tạm dừng, Trương Tích mới mở miệng: “Sư huynh, anh đừng kích động. Anh nói muốn xem thử dương chi bạch ngọc thượng thừa nhất ở thời đó hả? Chắc không được đâu. Vỡ rồi.”
- Vỡ rồi á?!
Lần này, đứng cách một khoảng mà Khương Vu còn nghe được tiếng hét của đối phương.
- Nói giỡn, đừng kích động, sư huynh, em nói giỡn. Em làm gì có đồ quý giá như vậy, là người bạn của em muốn hỏi. – Trương Tích vội trấn an.
- Vâng vâng.
- À à.
- Nga.
- Được rồi, sư huynh, phiền anh quá. Nhất định, nhất định. Chờ có cơ hội, em nhất định sẽ năn nỉ bạn mang cho anh xem.
Khương Vu cẩn thận dò đầu hỏi: “Nói sao?”
Trương Tích chọt trán bạn thân: “Nha đầu phá của. Sư huynh nói chất ngọc thượng thừa nhất cho dù là bây giờ cũng lên tới trăm vạn, càng đừng nói đồ cổ. Nếu gặp được người thật sự yêu thích, mặc cho cậu hét giá thế nào cũng sẽ có người mua. Chỉ dùng tiền để đánh giá thật sự quá thô tục.”
Vậy càng khó.
Khương Vu rầu nha.
Bạn bè nhiều năm, Trương Tích sao lại không hiểu Khương Vu. Thấy cô mặt ủ mày chau liền an ủi: “Được rồi, một chiếc vòng tay mà có thể đổi lại được tình cảm hai người suôn sẻ thì cũng xem như đáng giá.”
Trương Tích có thể nói vậy, Thẩm Mộ cũng có thể nói vậy, chỉ có Khương Vu không được. Nếu vẫn xem như không có chuyện gì thì cô là người kiểu gì? Hiểu lầm Thẩm Mộ, Khương Vu vốn đã băn khoăn rồi, bây giờ lại làm vỡ vòng tay truyền mấy đời của chị. Đặt mình vào vị trí đó mà ngẫm lại, nếu di vật bà ngoại để lại cho cô không còn, tuy sẽ không oán trách Thẩm Mộ nhưng trong lòng chung quy vẫn tiếc nuối.
Trương Tích liên tục an ủi, nhưng ngoại trừ câu đầu tiên thì Khương Vu chẳng để tâm nghe được gì. Cô thất thần một lúc lâu, cuối cùng trong lòng hạ quyết định, liền tạm biệt Trương Tích.
***
Bình thường cuối năm là thời gian Thẩm Mộ bận rộn nhất. Đáng tiếc, trước có nguy cơ tình cảm hai bên, sau thì bảo bối tâm can bị bệnh, Thẩm Mộ cũng tùy hứng một lần, ném hết những công việc cần phải ra mặt cho mấy vị chú bác Thẩm lão gia tử để lại cho mình.
Lúc này, Thẩm Mộ đang ở trong nhà chờ Khương Vu về.
Nha đầu này, nói là muốn đi Hoa Sách, chẳng lẽ thật sự định ở tới giờ tan tầm mới chịu về sao?
Mấy hôm nay, Thẩm Mộ thật sự bị thân thể suy yếu của Khương Vu làm hoảng sợ. Sốt cao đã đành, còn không chịu đi bệnh viện. Cứng rắn lôi đi tiêm thuốc xong, về dạ dày còn không ổn, nôn ói rất nhiều lần. Bây giờ khó khăn lắm mới trông khỏe lên một chút, còn tìm cái cớ sứt sẹo, một hai phải ra ngoài.
Cũng không biết em uống thuốc chưa, còn khó chịu không. . Ngôn Tình Hài
- Sáng thật là không nên để em đi. – Thẩm Mộ ngồi không yên, đi qua đi lại bên cửa. – Không được, mình phải gọi điện.
Thẩm tổng vốn định làm cô vợ hiểu chuyện, cho người yêu chút không gian riêng, cuối cùng vẫn nhịn không được mà cầm lấy di động.
Cuộc gọi vừa chuyển được, ngoài cửa đã vang lên tiếng chuông.
Thẩm Mộ sửng sốt, vội mở cửa, thấy ngay Khương Vu đang mò kiếm điện thoại đổ chuông trong túi xách.
Hai người em nhìn chị, chị nhìn em, vẫn giữ nguyên tư thế trông khá ngộ nghĩnh ấy. Cuối cùng vẫn là Thẩm Mộ nhịn không được mà phì cười trước.
Cô ngắt điện thoại, bước đến ôm Khương Vu vào nhà, sau đó sát lại gần hôn lên trán đối phương.
- Em khỏe. – Khương Vu nhẹ giọng nói.
Quả vậy, trán không nóng, đúng là không sốt nữa.
Vừa rồi còn nghiến răng nghiến lợi định vạch trần tiểu hồ ly dối trá này, giờ người đã trở lại, Thẩm Mộ cũng thôi, chỉ hỏi một cách thoải mái: “Công việc thuận lợi không em?”
Khương Vu đưa túi cho Thẩm Mộ để chị mang vào nhà, còn mình vừa đổi giày vừa thẳng thắn: “Thật ra hôm nay em không có đến Hoa Sách.”
Thẩm Mộ sửng sốt.
Chưa gì đã tự khai rồi sao?
Khương Vu đổi giày xong liền cởi tấm áo khoác dày nặng. Đến khi xuất hiện trước mặt Thẩm Mộ lần nữa thì trên tay đã có thêm chiếc hộp vuông vắn, to bằng bàn tay.
Cô cúi đầu, không ngừng vuốt ve hoa văn cổ xưa, tinh xảo trên thân hộp, nhẹ nhàng lên tiếng: “Hôm nay em đến đại học A. Trương Tích giúp em hỏi anh bạn rồi, họ nói chiếc vòng tay nhà chị, chất ngọc tinh tế, phẩm tướng nguyên vẹn, còn là đồ cổ, là thứ có giá trị liên thành, em sợ là không tìm được chiếc giống vậy.”
Chất ngọc tinh tế, phẩm tướng nguyên vẹn?
- Không phải…
Thẩm Mộ vừa định cất lời nói gì đó thì Khương Vu đã ngắt ngang: “Chị nghe em nói hết.”
Thẩm Mộ đành phải ngậm miệng.
Khương Vu lại tiếp tục: “Em làm việc mấy năm nay cũng có chút vốn liếng, hôm nay mang ra hết, mua cái này.”
Nói đoạn, Khương Vu mở chiếc hộp trong tay.
Dương chi bạch ngọc tốt nhất, trơn láng mượt mà, tinh tế nhẵn nhụi, sáng bóng như bôi mỡ.
- Em cũng không rành ngọc thạch lắm. Nhìn thì hơi khác chiếc bị vỡ, nhưng em có nhờ chuyên gia xem qua rồi, nói là trân phẩm. Em nghĩ nếu chúng ta cũng truyền nó theo từng thế hệ thì cũng có thể đền bù được phần nào tiếc nuối.
Khương Vu không rành ngọc thạch, nhưng Thẩm Mộ thì biết.
Gia sản em có bao nhiêu, Thẩm Mộ cũng rõ ràng.
Vợ cô vì chiếc vòng trong tay, lần này sợ là đã thật sự sạch túi.
Nhưng thứ Thẩm Mộ để ý chưa bao giờ là vật ngoài thân. Cô cẩn thận nhận lấy chiếc hộp trong tay Khương Vu, đặt trên bàn thật vững, sau đó xoay người ôm chặt đối phương vào lòng.
- Em vừa nói chiếc vòng cũ giá trị liên thành, vậy em phải dùng vật báu vô giá đến đổi. – Thẩm Mộ hôn thẳng lên môi.
Khương Vu vừa khỏi bệnh, yếu hơi, chẳng mấy chốc đã chịu không nổi. Cô thở hổn hển hỏi Thẩm Mộ: “Em… em chưa hiểu.”
Thẩm Mộ bình tĩnh nhìn đối phương, lại mổ một cái thật mạnh: “Chị muốn em lấy thân báo đáp.”
Khương Vu cười, vòng tay ôm lại: “Không phải đã sớm hứa cho chị rồi sao?”
____________
Xin lỗi quý vị, hai hôm nay toi u mê con gái bỏ bê mần truyện.