Chưa đến giữa trưa, Thẩm Mộ và Khương Vu đã bước ra cổng chính bệnh viện Thị Lập thành phố Kinh Nguyên.
Hai người đến sớm, quá trình tiến hành cũng rất thuận lợi, chỉ có dịch uống trước khi nội soi khiến khoang miệng và cổ họng Thẩm Mộ đến giờ vẫn còn tê tê.
Khương Vu xoa xoa đầu Thẩm Mộ: "Chị muốn ăn gì?"
Hẳn là do cơ địa mỗi người khác nhau nên phản ứng của Thẩm Mộ mạnh hơn Khương Vu nhiều. Cô bây giờ một chút thèm ăn cũng không có. Sự vui vẻ, phấn chấn khi đi ban sáng đã sớm phai màu.
Lúc này, Thẩm Mộ nhìn Khương Vu với ánh mắt đáng thương, uất ức nói: "Chị muốn về nhà."
Khương Vu thoáng băn khoăn, cô đau lòng mà để Thẩm Mộ tựa vào mình, dịu giọng an ủi: "Được, được, mình về nhà. Đến nhà chị ngủ một lát, chờ đỡ hơn chút em lại nấu mì cho chị ăn."
Ánh mắt Thẩm Mộ như bị bao phủ bởi một lớp hơi nước. Cô nép người, kéo tay Khương Vu, ngoan ngoãn gật đầu.
Thẩm Mộ trông thật sự không được thoải mái, từ khi lên xe vẫn luôn tựa vào ghế. Đến nhà, được Khương Vu cho uống ít nước ấm xong, cô liền bò lên giường, vùi cả người vào chăn.
Khương Vu cảm thấy có phần áy náy. Rõ ràng người này lúc sáng còn tinh thần phấn chấn, tung tăng nhảy nhót, bị mình kéo đi bệnh viện xong ra liền thành như vậy.
Thẩm Mộ còn không hiểu vẻ mặt này của Khương Vu sao? Bình thường cô hay trêu em, để em lo lắng cho mình, nhưng đến khi thấy Khương Vu thật sự sốt ruột, Thẩm Mộ lại đau lòng. Cô kéo tay Khương Vu, nhỏ giọng an ủi: "Chị không sao, nằm một chút là được. Nếu không em cũng nằm cùng chị chốc lát."
Nói đoạn, Thẩm Mộ xốc chăn, ý bảo Khương Vu nằm xuống cạnh mình.
Thẩm Mộ lúc này bất luận có yêu cầu gì, Khương Vu cũng răm rắp nghe theo. Cô xoay người lên giường, ngã lưng bên cạnh chị.
Đối với chuyện Khương Vu đột nhiên sắp lịch kiểm tra sức khỏe, Thẩm Mộ có rất nhiều nghi vấn. Bây giờ hai người nằm cạnh nhau trên giường, vừa vặn là lúc thích hợp nhất để mở miệng dò hỏi.
- Sao đột nhiên em lại nghĩ đến chuyện đi làm kiểm tra? - Thẩm Mộ nghiêng người hỏi.
Khương Vu kể chị nghe chuyện của Đường Nhược Ngôn và Trương Duyên. Nói xong một đoạn dài, hai người đều có phần thổn thức.
Khương Vu là người từng tiếp xúc trực tiếp với hai vị đương sự, cảm thụ cũng rõ ràng hơn một chút. Cô nắm lấy tay Thẩm Mộ: "Thẩm Mộ, chị phải cùng em đến răng long đầu bạc."
Thẩm Mộ gật đầu: "Ừ, nhất định."
- Chị bị bệnh gì, có chỗ nào không thoải mái đều phải nói cho em biết. Đừng đẩy em ra, đó không phải thật sự nghĩ cho em.
- Thật ra... thật ra em sợ lắm. Em sợ có một ngày chị cũng sẽ đột nhiên rời khỏi em như bà ngoại. - Khương Vu nói, đồng thời tiến sát lại gần, vùi vào lòng Thẩm Mộ.
Thẩm Mộ sao lại không sợ cơ chứ? Cô cũng từng mất đi người thân. Khi cha mẹ qua đời, cô còn nhỏ tuổi, vẫn chưa hiểu nỗi đau khổ khi sinh ly tử biệt là gì. Lão gia tử đi lại càng đột nhiên, rõ ràng tối hôm trước ông cháu hai người còn chúc nhau ngủ ngon, vậy mà sáng hôm sau, khi mặt trời dâng lên như thường lệ thì ông đã không còn mở mắt nữa. Thẩm Mộ chưa từng nếm trải tâm trạng lo âu khi đứng chờ bên giường bệnh hoặc trước cửa phòng cấp cứu. Nhưng quá khứ có phần khác biệt đó của hai người cũng không thể phân rõ rốt cuộc trong lòng ai sợ hãi ly biệt nhiều hơn.
Hiểu hết nguyên nhân hành động của Khương Vu hôm nay, Thẩm Mộ khẽ tựa trán, nhẹ giọng nói: "A Vu, em đừng sợ. Tình huống của mình không giống họ. Mình sẽ làm bạn bên nhau đến bạc đầu. Chị bảo đảm."
Thiên đạo vô thường, người sống có số. Lời bảo đảm của Thẩm Mộ trước những điều bất khả kháng đó có vẻ thật yếu ớt. Đạo lí Khương Vu đều hiểu, nhưng nghe Thẩm Mộ nói vĩnh viễn vẫn khiến cô cảm thấy an tâm phần nào.
- Sức khỏe mới là vốn quý giá nhất. - Thẩm Mộ lại cảm khái.
Khương Vu vô cùng đồng ý, gật đầu thật mạnh.
- Em cũng nghĩ vậy đúng không? - Thẩm Mộ nghiêng đầu xác nhận. . Ủng hộ chính chủ vào ngay == TRUM TRUYEN. CO M ==
- Đương nhiên. - Luật sư Khương cũng đáp lại vô cùng khẳng định.
- Tốt. - Thẩm Mộ rất vui vẻ, ngay sau đó lập tức đưa ra một đề nghị không tồi. - Như vậy sau này cùng nhau tập luyện đi. Tụi mình cùng đi làm thẻ tập gym nhé? Hay là sáng dậy chạy bộ một chút? Bằng không mai mốt em cuốc bộ đi làm lại đi.
Gì?
Lúc trước cái người lì lợm la liếm, một hai phải đưa đón mình đi làm là ai?
Mới gần hai năm mà tình yêu đã qua thời cuồng nhiệt rồi sao?
Khương Vu đầy mặt chấm hỏi.
Thẩm Mộ bỏ qua vẻ mặt sửng sốt của Khương Vu mà tiếp tục tưởng tượng: "Ấy, nếu không vầy đi, tụi mình mua một chiếc máy chạy bộ đặt ở nhà. Mùa hè có thể hoạt động bên ngoài, chờ đến đông, trời lạnh em liền ở nhà rèn luyện thân thể."
Thẩm Mộ càng nghĩ càng cảm thấy ý tưởng này quá tuyệt vời. Cô hưng phấn đẩy đẩy tay Khương Vu hỏi: "Em thấy sao?"
- Haha. - Khương Vu cười gượng hai tiếng.
- Vậy quyết định nha, coi như là quà Lễ Tình Nhân. Chốc nữa chị bảo người đi mua ngay. Ừm, chúng ta thứ hai tuần sau... à không, ngày mai, ngày mai bắt đầu luôn! - Thái độ Thẩm Mộ vô cùng kiên quyết.
Một chiếc máy chạy bộ làm quà Lễ Tình Nhân...
Rồi, đúng là rất hợp với việc Lễ Tình Nhân mình kéo Thẩm Mộ đi làm kiểm tra sức khỏe. Nồi nào úp vung nấy, Khương Vu nghĩ cô cùng Thẩm Mộ quả là tuyệt phối.
- Ấy, em đi đâu? Không nằm chút nữa sao?
Thẩm Mộ còn chưa thấy Khương Vu gật đầu với đề nghị của mình thì cô nàng này đã nhân lúc không đề phòng mà xốc chăn bỏ chạy.
Nhanh chóng xỏ dép, thoăn thoắt vọt đi, luật sư Khương trốn tránh vấn đề lúc bước ra cửa phòng ngủ còn tìm cho mình một cái cớ vô cùng hợp lí: "Ai da, không còn sớm nữa, em đi nấu mì cho chị. Nấu mì, nấu mì."
Thẩm Mộ tâm tình sung sướng, cảm giác không thoải mái cũng theo đó mà tiêu tán. Cô nằm trên giường, gọi với theo bóng dáng Khương Vu: "Vợ, lời chị vừa nói em có nghe không nha?"
Luật sư Khương vội bưng tai, đáp: "Không nghe. Chị nói gì, gió lớn quá em nghe không rõ."
Cửa sổ đều đóng kín mít, gió ở đâu ra chứ? Hiếm khi thấy luật sư Khương chơi xấu một lần, Thẩm Mộ cảm thấy Lễ Tình Nhân này vẫn rất phong phú.
- Cho chị tô mì nhiều nước nhiều rau. - Thẩm Mộ đưa ra yêu cầu.
- Được. - Khương Vu lập tức đáp lời.
Thẩm Mộ liền cười xấu xa: "Không phải vẫn nghe được đó sao!"
- A, chị nói gì? - Luật sư Khương tiếp tục giả ngu.
Giả ngu cũng không tránh được kế hoạch nâng cao sức khỏe gia đình của Thẩm Mộ.
Mua máy chạy bộ, làm thẻ tập gym. Vì hiện tại vẫn đang là cuối đông nên hoạt động chạy thể dục buổi sáng tạm thời gác lại, nhưng xe đưa đón riêng của luật sư Khương đã bị thu hồi. Mỗi sáng đi làm cô chỉ có thể được chị vợ nhà mình quấn kín mít, sau đó bị tống cổ ra khỏi cửa bằng một cái hôn tạm biệt.
Cuộc đời, đúng là lên voi xuống chó. Khi trước là gió đông áp đảo gió tây, bây giờ lại là gió tây chiếm thế.
Luật sư Khương đón gió lạnh, từng bước nhích đến Hoa Sách. Cũng không phải lần đầu tiên cô đi con đường này vào mùa đông, không biết trước khi làm sao mà kiên trì được. Bây giờ mới ra cửa một chút mà cô đã nhớ nhung con xế yêu lóa mắt của Thẩm Mộ rồi.
Thật đúng với câu ngạn ngữ "do kiệm nhập xa dịch, do xa nhập kiệm nan*".
*Từ tiết kiệm sang xa hoa thì dễ, ngược lại khó.
Đi bộ đến Hoa Sách, Khương Vu chính thức bắt đầu một ngày làm việc mới.
Tư liệu về vụ ủy thác của Đường Nhược Ngôn vẫn luôn nằm bên tay phải trên bàn làm việc của Khương Vu. Mấy ngày trôi qua, Đường Nhược Ngôn vẫn không chút tin tức. Không tiếp tục án kiện ly hôn, cũng không đến rút lại đơn ủy thác.
Cũng không biết Đường Nhược Ngôn thế nào rồi, có chấp nhận điều trị theo lời bác sĩ hay không.
Khương Vu thở dài, chuẩn bị tạm cất phần tài liệu ấy đi.
Nhưng nhắc Tào Tháo là Tào Tháo đến. Khương Vu vừa cầm lấy tập hồ sơ, định gác lên kệ sách phía sau thì cửa văn phòng đã bị người mở ra.
Đường Nhược Ngôn lại bước vào văn phòng Khương Vu, ngồi trên chiếc ghế đối diện bàn làm việc. Chẳng qua lần này cô ta không đến một mình mà nắm chặt tay Trương Duyên, cùng bước tới trước mặt Khương Vu.
Khương Vu cũng xem như xong một mối bận lòng. Cô cười đứng dậy, lần lượt châm trà cho hai người. Không đợi đối phương mở miệng, Khương Vu cũng đã đoán được mục đích đến đây lần này của họ. Cô lấy tệp hồ sơ vẫn luôn chờ đợi chủ nhân, chưa kịp cất đi ấy ra, đưa đến trước mặt Đường Nhược Ngôn: "Tất cả thủ tục hủy bỏ ủy thác, tôi đã chuẩn bị sẵn cho cô rồi."
Đường Nhược Ngôn nhận lấy, nói với vẻ ngượng ngùng: "Phiền toái chị quá rồi, luật sư Khương."
Khương Vu lắc đầu, đánh giá lại người ủy thác mình vừa quen biết không lâu trước mắt. Thoạt nhìn cô ta có vẻ nhu hòa hơn lần đầu gặp mặt rất nhiều, thay đổi ngoại hình duy nhất chính là mái tóc vốn dài sóng vai giờ đã cắt lên ngang tai.
Khương Vu khen ngợi: "Kiểu tóc mới trông rất có tinh thần."
Đường Nhược Ngôn bình thản đáp lời: "Sau này chắc còn ngắn hơn. Cắt trước một chút để làm quen."
Lại nhắc đến bệnh tình của mình, Đường Nhược Ngôn dường như đã buông được gánh nặng. Cô xoay người nhìn vợ, sau đó nói với Khương Vu: "A Duyên kiên trì muốn đến cùng tôi. Em ấy nói muốn đích thân cảm ơn chị."
Đây vốn là việc thuộc bổn phận của cô, sao lại cảm ơn. Khương Vu vừa định khách khí một chút thì Trương Duyên đã mở lời trước:
- Nhược Ngôn đã thuật lại với tôi tất cả lời chị nói, cũng thẳng thắn bệnh tình hết rồi. Án ly hôn lần này mà không gặp được luật sư Khương thì nói không chừng đã kết thúc trong ngờ vực. Nếu sau đó chị ấy thật sự có mệnh hệ gì mà tôi lại không ở bên cạnh, tôi thật sự không dám nghĩ sau này mình...
Nói đến đây, giọng Trương Duyên dần trở nên nghẹn ngào.
Đường Nhược Ngôn cũng rất áy náy vì quyết định tự cho là đúng của mình khi trước. Cô nắm chặt tay Trương Duyên, mong có thể cho đối phương một chút an tâm.
Trương Duyên nhanh chóng điều chỉnh cảm xúc rồi cười với Khương Vu: "Nhưng mà bây giờ đã nói ra hết rồi. Chỉ cần hai người chúng tôi còn ở bên nhau thì hết thảy vẫn còn hy vọng."
Khương Vu gật đầu. Tất cả khó khăn, trắc trở gặp phải trong đời đều không đáng sợ, chỉ cần nửa kia nguyện ý cùng bạn đối mặt.
Hủy bỏ ủy thác xong, Khương Vu hỏi tính toán sau này của hai người.
- Sau này ấy à? - Đường Nhược Ngôn bình tĩnh nói. - Tôi sẽ nghe theo sự sắp xếp của bác sĩ mà bắt đầu giai đoạn chữa trị đầu tiên. Nếu hiệu quả tốt, tôi có thể ở bên cạnh em ấy thêm mấy năm. Chúng tôi đã nghĩ kĩ rồi, chuẩn bị bán nhà đi.
Bán nhà?
Quyết định này thật sự nằm ngoài dự kiến của Khương Vu. Phải biết rằng ban đầu khi Đường Nhược Ngôn tìm đến Hoa Sách, tìm đến cô là kiên quyết muốn để hết bất động sản lại cho Trương Duyên. Liên tưởng đến bệnh tình của Đường Nhược Ngôn, Khương Vu có thể hiểu được suy nghĩ của cô ta khi trước. Cô ta chỉ cần một chút tiền mặt để chữa bệnh cho bản thân, còn nhà, xe, tất cả những tài sản khác đều định để lại cho vợ. Đường Nhược Ngôn là muốn cho đối phương một nơi nương náu, một mái nhà ở chốn đô thị phồn hoa như thành phố Kinh Nguyên đây.
Giờ phút này, Khương Vu không quá hiểu, rốt cuộc là nguyên nhân gì đã thúc đẩy Đường Nhược Ngôn thay đổi quyết định ban đầu của mình.