- Tôi sẵn lòng chịu trách nhiệm. Đây cũng sẽ là hồi chuông cảnh tỉnh lâu dài cho công ty giải trí Thiên Duyệt. Hôm nay, tại đây, tôi xin hứa, nhất định sẽ làm những người đã từng tổn thương nghệ sĩ thuộc công ty tôi phải trả giá. Tôi dùng tất cả chứng cứ đang nắm giữ, truy cứu trách nhiệm của những bên liên quan, người bịa đặt tạo nên bạo lực mạng cùng kẻ từng có ý đồ xâm phạm thân thể Phương Huyên. Tại đây, Thiên Duyệt dùng danh nghĩa công ty quản lý của tiểu thư Phương Huyên, chính thức khởi tố các đối tượng trên.
Mỗi chữ Thẩm Mộ nói ra đều rõ ràng, vang dội. Cô nói cho mọi người một cách dứt khoát rằng mình muốn kiện Trình Chí Kiến và những kẻ đã gây nên đợt bạo lực ngôn ngữ vô hình với Phương Huyên.
Nhưng bài phát biểu của Thẩm Mộ không chỉ đến đó.
- Sau này, Thiên Duyệt sẽ cố hết sức chú trọng sự phát triển toàn diện của nghệ sĩ, tôn trọng sự riêng tư và lựa chọn cá nhân của họ, tuyệt đối sẽ không tái xuất hiện tình trạng ý muốn của người đại diện hoặc công ty đặt trên ý muốn cá nhân nghệ sĩ. Đồng thời, từ hôm nay trở đi, chúng tôi sẽ không mặc kệ tình trạng bạo lực mạng nữa. Tất cả những ai tung tin tức bịa đặt nhằm vào công ty và nghệ sĩ trực thuộc công ty đều phải chịu chế tài của pháp luật. Thiên Duyệt hoan nghênh sự giám sát của mọi người. Tại đây, chúng tôi trịnh trọng hứa hẹn, nhất định sẽ lấy lại công bằng cho Phương Huyên, đồng thời tuyệt đối không cho phép chuyện tương tự xảy ra một lần nữa.
Đến đây, Thẩm Mộ đã phát biểu hết những gì muốn nói. Cô đứng dậy, thành khẩn khom lưng như khi họp báo mới bắt đầu. Mà cánh truyền thông được mời tham gia đều dùng màn ảnh ghi lại khoảnh khắc ấy.
Khi đêm đến, màn này đã trở thành tin đầu để ở các trang web giải trí.
Khương Vu không tham dự cuộc họp báo, cũng không xem những tin tức được báo đài đưa lên sau đó. Nói theo lời Khương Vu thì cô thật sự không thể chịu được. Nhưng cô cũng không muốn ở nơi cách Thẩm Mộ quá xa, cho nên trong quá trình Thẩm Mộ phát sóng trực tiếp, Khương Vu vẫn luôn tựa bên cửa, nhìn lên không trung mà thất thần. Chờ đến khi Thẩm Mộ vất vả lui ra, hai người không nói lời nào đã lập tức kéo đối phương đến sườn núi Bạch Vân, đứng bên đường hít thở không khí.
Mùa xuân đã đến. Không biết tự bao giờ, gió xuân đã thổi xanh cả núi đồi. Ánh hoàng hôn dần kéo dài nơi chân trời chiếu vào nghĩa trang Tây Sơn cách đó không xa.
- Sắp mở phiên tòa lần hai rồi, chị vẫn để em ngồi dưới nữa sao? – Khương Vu vẫn luôn nhìn phương xa mà xuất thần, bất thình lình lên tiếng hỏi Thẩm Mộ.
Ít ngày nữa, vụ kiện cha mẹ Phương Huyên khởi tố Thiên Duyệt sẽ mở phiên tòa lần hai. Nghĩ đến cảnh tượng lúc trước, Khương Vu mới hỏi câu này.
Thẩm Mộ đáp rất khẳng khái: “Đúng vậy.”
Khương Vu đột nhiên véo cằm Thẩm Mộ, để tầm mắt chị đối diện mình. Nhìn nhau một lúc, cô mới nói một cách nghiêm túc: “Loại cảm giác này vô cùng khó chịu.”
Thẩm Mộ hiểu hết. Cô nắm lấy bàn tay Khương Vu đưa đến, dán nó nơi ngực mình: “Chị đảm bảo với em, đây là lần cuối cùng, hơn nữa nó sẽ kết thúc nhanh thôi. Mà tiếp sau đó, chị có chuyện rất quan trọng cần nhờ đến em.”
Vụ kiện của cha mẹ Phương Huyên sắp đến. Mà vụ kiện của Trình Chí Kiến cũng đã lên lịch. Tiếp sau đó trong lời Thẩm Mộ đương nhiên là chỉ cái này.
Khương Vu hiểu ý. Cô khẽ cười: “Khách hàng là trên hết, Thẩm tổng có yêu cầu gì?”
- Chị muốn khiến hắn phải trả giá đắt. – Thẩm Mộ nói với ánh mắt kiên định và thái độ nghiêm túc.
***
Vụ kiện của cha mẹ Phương Huyên và Thiên Duyệt mở phiên tòa lần thứ hai.
Trên ghế bị cáo vẫn chỉ có một mình Thẩm Mộ. Cô không mang theo bất kì nhân viên nào, càng không có luật sư, chỉ lẻ loi ngồi đó, bóng dáng có phần hiu quạnh.
Đối diện ngoại trừ cha mẹ Phương Huyên thì vẫn là Đường Phỉ. Thẩm Mộ không biết có phải ảo giác hay không mà cô cảm thấy so với luật sư Tiểu Đường khí phách hăng hái lần trước thì bạn nhỏ Đường Phỉ hôm nay trông có phần tiều tụy, mệt mỏi hơn. Nhưng cô nàng vẫn nói năng lưu loát, logic rõ ràng, khiến người ta không thể không giữ vững tinh thần, nghiêm túc chú ý xem liệu trong lời cô nói có ẩn giấu bẫy rập gì mà chỉ cần lơ đãng là rơi vào tròng hay không.
Nhưng dù trông vẫn thong dong thì áp lực Đường Phỉ phải thừa nhận hoàn toàn không nhỏ. Ở phiên tòa lần trước, cô đứng về phía chính nghĩa. Thân chủ của cô là đôi cha mẹ đáng thương vừa mất con gái. Mà Thẩm Mộ đối diện còn là nhà tư bản bóc lột nghệ sĩ dưới trướng. Mỗi khi cô lên tiếng xuất sắc còn có thể nghe được đôi câu ngợi khen trầm trồ từ bên dưới. Tuy làm vậy sẽ bị cảnh cáo nghiêm khắc nhưng đối với Đường Phỉ mà nói thì đó cũng là một loại cảm giác thành tựu và thỏa mãn khó có thể diễn tả bằng lời.
Nhưng hôm nay, tất cả đã khác. Các thẩm phán có lẽ vẫn giữ đạo đức nghề nghiệp, không thiên vị một bên nào, nhưng ánh mắt những người khác nhìn về phía Đường Phỉ đã trở nên sâu xa hơn nhiều.
Hiếu kì, coi thường, khinh bỉ…
Đường Phỉ biết mình lúc này sợ là đã trở thành kiểu luật sư vì lợi ích mà chấp nhận từ bỏ lập trường trong cảm nhận của rất nhiều người, cũng như cô đã từng rất khinh thường Khương Vu năm đó.
Cô đương nhiên biết mình bị hiểu lầm. Vậy còn Khương Vu… Khương Vu bị mình truy đuổi, oán trách mấy năm nay thì sao? Phải chăng chị cũng từng bị hiểu lầm như vậy? Hiện giờ, chị ngồi ngay dưới. Tầm mắt của Đường Phỉ sẽ ngẫu nhiên đảo qua, như một kiểu trùng hợp định mệnh.
Cha mẹ Phương Huyên lần trước nói năng hùng hồn, lí lẽ, thái độ kiên quyết, bi phẫn tỏ vẻ không kiện sập Thiên Duyệt thì quyết không bỏ qua, đối mặt với tình thế đã xoay chuyển hiện giờ cũng không thể không thay đổi thái độ. Sau khi tòa thẩm vấn, từ luật sư thay mặt uyển chuyển ngỏ ý chấp nhận hòa giải và bồi thường với Thiên Duyệt.
Thẩm Mộ ngồi bên kia, liếc mắt nhìn đôi vợ chồng bằng ánh nhìn trào phúng: “Hoặc là rút đơn, hoặc là kiện tới cùng. Tôi có tiền thật, nhưng sẽ không trả cho mấy người dư một cắc. Mấy người có thể thương lượng với luật sư.”
Nói xong, Thẩm Mộ mặc kệ hai vợ chồng, xoay người đi ngay.
Cha mẹ Phương Huyên bắt đầu quay lại tìm luật sư bên mình.
Nhưng nhìn trái rồi lại nhìn phải, vẫn chẳng thấy bóng người đâu.
- Luật sư Tiểu Đường đâu? – Mẹ Phương nôn nóng kéo tay áo chồng.
- Vừa rồi khi kết thúc đã thấy cô ta đi ra cửa, còn tưởng rằng sẽ chờ chúng ta ở đây. Tôi nói rồi mà, đừng có tìm luật sư trẻ tuổi như vậy, chẳng nên cơm cháo gì. – Ba Phương oán trách nói.
Đường Phỉ đi đâu?
Cô đang tránh trong toilet một mình, liều mạng khoát nước lên mặt. Như vậy dù là bản thân hay người ngoài đều không thể nhìn đến nước mắt của cô.
Chỉ tiếc suy nghĩ thì lí tưởng nhưng thực tế luôn có một vị khách không mời mà đến, gõ vang cánh cửa bên cạnh vào lúc bạn không muốn bị nhìn thấy nhất.
“Cộc cộc cộc.”
Đường Phỉ ngẩn ra, ngơ ngác dừng động tác trên tay mà nghiêng đầu nhìn về phía cửa.
Khương Vu đứng đó.
Nhìn gương mặt đẫm nước của Đường Phỉ, Khương Vu bình tĩnh mở túi xách, lấy khăn giấy đưa cho đối phương.
- Lau một chút đi, đừng làm ướt quần áo, tóc tai. – Cô nói.
Đường Phỉ không nhận mà vẫn nhìn chăm chăm vào Khương Vu. Khương Vu biết thân biết phận, mấy năm nay Đường Phỉ hễ thấy cô là sẽ như gà chọi, vì vậy không đợi đối phương nhận lấy, cô đã tự vươn tay định lau khô vệt nước trên mặt Đường Phỉ.
Nhưng mà tay vừa giơ lên, còn chưa chạm đến người thì nha đầu Đường Phỉ này đã đột nhiên méo miệng, hốc mắt đỏ bừng, nước mắt từng giọt từng giọt lăn dài trên má.
Khương Vu từng thấy Đường Phỉ chống đối mình, châm chọc mình, khiêu khích mình. Mới trước đây không lâu, cô nàng này còn đứng trước cửa Thiên Duyệt nhe răng trợn mắt thị uy với mình như báo con mới lớn. Nhưng nhìn vẻ bất lực lại luống cuống của Đường Phỉ hiện giờ, Khương Vu thở dài. Chung quy vẫn là cô nhóc vừa bước ra khỏi vườn trường đại học chưa lâu.
Khương Vu giúp Đường Phỉ lau nước mắt trên mặt, cười nói: “Em khóc cái gì? Tôi còn chưa khóc mà.”
Đường Phỉ chôn mặt trong lòng bàn tay, không chịu ngẩng đầu, thấp giọng nói: “Tôi không biết rốt cuộc mình kiên trì đến giờ là vì cái gì.”
Khương Vu xoa xoa đầu đối phương: “Mục tiêu của em không phải tôi sao?”
Đường Phỉ ngẩng đầu, mắt vẫn đỏ bừng như thỏ. Khương Vu nói đúng, mục tiêu trước giờ của cô chính là Khương Vu.
- Ban đầu chúng ta không được lựa chọn sẽ phục vụ cho thân chủ như thế nào, cũng không thể tự quyết định có nhận hay không, nhưng chúng ta luôn phải nhớ kĩ mình là một luật sư, phải kiên định làm tốt công việc thuộc bổn phận bản thân, từng bước tiến đến mục tiêu đã định. Mà khi đạt được mục tiêu ấy thì cũng chính là lúc em có đủ tư cách để tiến hành lựa chọn.
- Tôi sẽ đánh bại chị.
Khương Vu thật sự không ngờ mình đã nói nhiều lời thấm thía vậy rồi mà vẫn nhận được một câu đó.
Thấy Khương Vu sửng sốt trong nháy mắt, Đường Phỉ cuối cùng cũng nín khóc mỉm cười: “Có điều trước kia do không qua được khúc mắc trong lòng, còn bây giờ là vì tôi muốn trở nên càng ưu tú.”
Cô nhóc này…
Khương Vu bất đắc dĩ cười cười: “Vậy em cần phải nỗ lực hơn nữa. Đuổi theo bước chân tôi không dễ đâu.”
Đường Phỉ trịnh trọng gật đầu, sau đó vươn tay, lần đầu tiên bắt tay Khương Vu với thái độ thân thiện và tôn trọng.
Thẩm Mộ từng nói nhìn Đường Phỉ sẽ khiến chị tưởng tượng ra Khương Vu lúc trẻ. Mà hiện giờ, Khương Vu cũng thấy được bóng dáng của mình trên người Đường Phỉ.
Cô bé này hẳn sẽ làm được tốt hơn cả mình. Khương Vu có thể nhìn đến ngọn lửa chưa bao giờ tắt trong mắt em.
- Khụ khụ.
Tay Khương Vu và Đường Phỉ còn chưa kịp buông thì bên người đã vang lên tiếng ho khan quen thuộc.
Khương Vu quay đầu đã thấy lu dấm nhà mình đứng cạnh cửa, vẻ mặt vô cùng xuất sắc, ánh mắt nhìn chăm chăm vào tay hai người nhưng vẫn cố trưng vẻ “chị ứ thèm để ý đâu, không ghen chút nào hết”.
- Không quấy rầy hai người chứ? – Thẩm Mộ nói, đồng thời cứng rắn chen vào giữa Khương Vu và Đường Phỉ. Hai bàn tay đang nắm cũng theo đó mà tách ra.
Vậy còn chưa đủ, Thẩm Mộ còn quàng vai Khương Vu, không ngại phơi bày sự thân mật giữa hai người.
- Sao chị lại đến đây? – Khương Vu cười nhẹ, cũng không định vạch trần ý muốn chiếm hữu của Thẩm Mộ.
Thẩm Mộ cũng cười cười, véo bàn tay Khương Vu mà mình đang nắm: “Không đợi được nên đến đây tìm em. Đương nhiên, cũng thuận tiện gặp luật sư Tiểu Đường một chút.”
Lén tiếp xúc với bị cáo sau lưng thân chủ, chuyện này trái với nguyên tắc của Đường Phỉ.
- Nếu Thẩm tổng có suy nghĩ gì thì chúng ta có thể bàn bạc sau ở phân đoạn hòa giải. – Đường Phỉ lễ phép gật đầu, chuẩn bị cáo từ.
Thẩm Mộ trực tiếp kéo Khương Vu cản lại. Cô nhìn nhìn vợ mình với ánh mắt mập mờ, sau đó mở miệng nói với Đường Phỉ: “Tôi biết quy củ của mọi người. Yên tâm, sẽ không khiến em khó xử. Chỉ là có một món đồ tôi nghĩ từ em giao cho cha mẹ Phương Huyên sẽ thích hợp hơn.”
Đồ?
Món đồ giao cho cha mẹ Phương Huyên…
Sẽ là gì đây?
Đường Phỉ nhìn Thẩm Mộ với ánh mắt nghi hoặc, thấy Thẩm Mộ đưa một túi hồ sơ. Cô mở ra xem thử, trong đó chỉ có hai trang giấy mỏng.