Trình Chí Kiến cùng luật sư bào chữa trước khi ra tòa đã gặp phải một đợt tấn công mạnh mẽ từ Khương Vu. Tấn công này là tấn công về lời nói, về tinh thần. Sau đó, khi đối mặt với bên công tố, hai người bất luận là trả lời hay bào chữa đều yếu ớt, lỏng lẻo, đầy sơ hở.
Khương Vu cùng Thẩm Mộ sóng vai ngồi bên dưới. Đường Phỉ cũng vậy, cô ngồi cách hai người vài chỗ, thi thoảng nhìn sang.
Đường Phỉ từ trước đã biết Khương Vu rất lợi hại, nhưng cô vẫn mang thành kiến rất lớn với sự lợi hại ấy, trước giờ cũng chưa từng thử đánh giá từ góc độ khách quan, chính diện. Nghe người khác kể lại chuyện xảy ra trước khi phiên tòa bắt đầu, Đường Phỉ hiện giờ thật hối hận vì lúc ấy đã không nán lại thêm vài phút để tận mắt chứng kiến cảnh ấy.
Giai đoạn thẩm vấn của tòa án đã đến hồi kết. Chuyện Trình Chí Kiến bị định tội trên cơ bản là ván đã đóng thuyền. Chờ đến khi Trình Chí Kiến bị trừng phạt thích đáng, sự việc của Phương Huyên lần này hẳn cũng sẽ chính thức kết thúc.
Cô còn có thể gặp lại chị sao? Đường Phỉ nhìn sườn mặt của Khương Vu mà thất thần. Cô đột nhiên bắt đầu chờ mong, chờ mong một ngày mình thật sự có thể đứng đối diện với người này trên tòa án. Chẳng qua lần này không phải vì oán hận, muốn đánh bại đối phương mà là một loại khao khát khó có thể giải thích.
Cuối cùng, tòa án vẫn không lập tức đưa ra phán quyết. Dù sao cũng là vụ kiện nhận được đông đảo sự chú ý, tất cả quyết định đều phải vô cùng cẩn trọng.
Kết thúc phiên tòa, mọi người ồ ạt rời đi. Khương Vu đứng dậy, đang định kéo Thẩm Mộ về nhà thì Thẩm Mộ đã túm cô ngồi xuống lại.
- Làm gì? Xong rồi, về nhà thôi. – Khương Vu hơi khó hiểu.
Thẩm Mộ cứ cười như không cười mà nhìn Khương Vu, bình thản phun ra hai chữ: “Không gấp.”
Không hiểu nổi.
Tuy không biết chị vợ nhà mình rốt cuộc đang lên cơn gì nhưng cuối cùng Khương Vu vẫn thành thật ngồi lại cùng chị.
Thẩm Mộ nói một câu “Không gấp” xong liền im lặng, Khương Vu hỏi gì cũng chỉ cười cười chứ không trả lời. Khương Vu nhàm chán, bèn quan sát xung quanh, thấy ngay Đường Phỉ cách đó không xa vẫn chưa đi mà đang nhìn về phía này.
Khương Vu cười cười, bày ra vẻ mặt đàn chị hiền hòa: “Đường Phỉ còn chưa đi sao? Có muốn…”
Đưa em không…
Chưa kịp nói dứt câu, Khương Vu đã bị Thẩm Mộ véo một cái thật mạnh trên đùi.
Khương Vu sợ nhột, chỗ đó nhạy cảm vô cùng. Vừa bị véo, cô thiếu chút nữa đã nhảy dựng bật khỏi ghế.
Đường Phỉ vội dời mắt, bắt đầu thu dọn đồ đạc của bản thân, sau đó bước đến trước mặt Khương Vu và Thẩm Mộ chào một tiếng rồi đi ngay.
Đường Phỉ vẫn không quá thân thiết với mình, Khương Vu cảm thán. Mấy năm nay cô ẩn danh giúp đỡ Đường Phỉ, thời khắc quan tâm đến việc học và sự trưởng thành của em, đã sớm chú ý, đối xử với cô nhóc mình từng làm tổn thương này như một cô em gái rồi.
- Chị nói xem có khi nào em ấy vẫn cứ ghét em vậy không? – Khương Vu hỏi.
Em vậy mà còn buồn bã, còn cảm thấy Đường Phỉ ghét mình? Thẩm Mộ thật sự không hiểu nổi cô nàng này thông minh lanh lợi, đặt ở cổ đại nói không chừng cũng là nhân vật có thể vô địch tranh cãi, sao ở phương diện nào đó lại khù khờ đến vậy cơ chứ?
Khi mọi người đã giải tán gần hết, Thẩm Mộ cùng Khương Vu cuối cùng cũng đứng dậy rời đi.
Lên xe, thắt dây an toàn, cắm chìa khóa. Trước khi khởi động xe, Thẩm Mộ vẫn không nhịn được mà nói với Khương Vu: “Em biết tiểu sư muội của em từ đầu tới cuối vẫn luôn nhìn em không?”
Thẩm Mộ liếc Khương Vu, trông như bình tĩnh.
- Nhìn em làm gì cơ? – Khương Vu không hiểu.
- Vì em ấy chú ý em. – Thẩm Mộ nói với vẻ nghiêm túc.
Khương Vu cuối cùng cũng tóm được chút gợi ý từ thái độ đột nhiên trở nên trịnh trọng của Thẩm Mộ. Cô thử dò hỏi: “Vậy chị…”
- Chị đương nhiên để ý. Chị còn ghen nữa kìa. Bởi vì em cũng rất chú ý đến em ấy. – Thẩm Mộ bình thản thừa nhận.
Khương Vu không cách nào phản bác. Cô đúng là rất chú ý Đường Phỉ, đó dường như đã là một thói quen. Từ sau khi thấy Đường Phỉ trải qua chuyện lần ấy, thấy em học xong cao trung, học xong đại học, cuối cùng trở thành đồng nghiệp với mình, làm một luật sư. Cô thậm chí còn giữ những phiếu điểm lúc còn đi học của Đường Phỉ. Ngay cả mấy vụ ủy thác qua tay Đường Phỉ từ khi em mới hành nghề đến nay, Khương Vu cũng hiểu rất rõ. Chỗ nào làm tốt, chỗ nào chưa, cô đều liệt kê chỉ ra hết. Khi đó Đường Phỉ vẫn còn lạnh lùng với cô, mấy thứ này có thể đưa đến tay em không còn chưa biết được, nhưng Khương Vu vẫn luôn kiên trì như vậy.
Giờ tự ngẫm lại, nếu, nếu Thẩm Mộ cũng chú ý một người khác như vậy, sợ là cô cũng rất khó có thể thờ ơ.
Vụ kiện về đỡ hay không đỡ, giúp người hay gây chuyện khi xưa là khúc mắc bao nhiêu năm của Đường Phỉ, đồng thời cũng là gông xiềng nặng nề đối với Khương Vu. Cô xem thiếu nữ vị thành niên kia như là trách nhiệm của mình, mấy năm qua vẫn luôn dốc hết sức giúp đỡ một cách cẩn thận, lặng lẽ.
- Em ấy giờ đã trưởng thành rất tốt. – Thẩm Mộ nhún vai.
Khương Vu thở dài một hơi: “Đúng vậy, còn rất lợi hại nữa. Nếu vài năm nữa gặp phải, thật không biết em thắng hay thua.”
Thẩm Mộ nghiêng người, hôn mạnh lên môi Khương Vu: “Được rồi. Nếu bạn nhỏ của em không lầm đường lạc lối thì em cũng nên thu sự chú ý đó lại mà chuyển sang người chị đi.”
Khương Vu bất đắc dĩ cười cười. Giơ đuốc cầm cây cầu chú ý như vậy, mình có nên cho chị chút ngon ngọt không đây?
Nhưng Thẩm tổng là ai? Chờ đối phương cho, chi bằng tự mình đi giành, đi đoạt. Cô khởi động xe, dẫm chân ga mang Khương Vu đi hướng ngoại ô thành phố Kinh Nguyên.
- Ấy ấy, chị có đi nhầm không thế? – Khương Vu vội hỏi. – Quẹo phải, quẹo phải mới là đường về nhà.
Thẩm Mộ cười nhẹ, trông thần bí vô cùng: “Hôm nay chúng ta không về nhà.”
- Không về nhà thì đi đâu?
- Đi ăn mặn. – Thẩm Mộ đáp rất bình tĩnh.
Khương Vu thoáng đỏ mặt. Ăn mặn có thể hiểu theo hai nghĩa. Một là gần đây hai người ăn không ngon, ngủ không yên, giờ cần phải thết đãi bao tử một bữa ra trò. Hai là mấy tháng qua, chuyện thân mật nhất của cô và Thẩm Mộ cũng chỉ là xoa xoa, ôm một cái, hôn trán rồi ngủ. Cặp đôi trẻ tuổi, đang ân ái, ai lại không muốn thi thoảng chơi trò người lớn chứ?
Ngày mai là cuối tuần, các cô đúng là có thể thoải mái hưởng thụ một tối ôn tồn.
Trang viên Khải Luân đầu tháng sáu dưới ánh hoàng hôn như được mạ một tầng sáng màu vàng kim, trang nghiêm mà lộng lẫy.
Khương Vu vẫn còn nhớ cô nàng mở cửa cho hai người. Lúc trước cũng chính cô nàng này dẫn đường cho cô, giúp cô mặc vào chiếc váy cưới Thẩm Mộ đã chuẩn bị. Bây giờ gặp lại cũng xem như có duyên.
Nhắc đến trang viên Khải Luân, ngoài kiến trúc lâu đài cổ cùng phong cách châu Âu thì thứ nổi tiếng hơn cả phải kể đến hầm rượu. Thẩm Mộ tỉ mỉ lựa chọn một loại vang đỏ xong liền dẫn Khương Vu vào phòng đã được chuẩn bị sẵn cho hai người.
Thật ra đối với Thẩm Mộ và Khương Vu mà nói thì khách sạn Thịnh Thế Kinh Luân vẫn có ý nghĩa kỉ niệm hơn. Dù sao lần đầu tiên của các cô chính là ở đó, mỗi khi hồi tưởng lại đều khiến người ta cảm thấy rất tuyệt vời. Chỉ tiếc, sau chuyện này, ý đồ của khách sạn Thịnh Thế Kinh Luân cũng không được dân chúng bỏ qua. Hai cách nói trước sau hoàn toàn trái ngược của bọn họ khiến không ít người thấy phản cảm. Có vết nhơ như vậy, khách hàng lấn cấn trong lòng, số lượng người đến đương nhiên sẽ giảm. Thậm chí có người sẽ không bao giờ quay lại nơi đó nữa, tỉ như hai vị trước mắt.
Khách sạn bị tẩy chay. Trình Chí Kiến bị lên án cưỡng hiếp không thành, tin chắc không lâu sau kết quả cũng sẽ ngã ngũ. Cha mẹ Phương Huyên mất con gái, ba Phương còn trúng gió, mất đi một phần năng lực hoạt động. Khoan tính đến chuyện thỉnh thoảng bị các fan thấy bất bình cho Phương Huyên quấy rầy cuộc sống thì hai vợ chồng trước giờ sĩ diện nay lại càng mất hết mặt mũi với người thân, bạn bè. Còn những kẻ trên mạng đã từng ác ý tấn công, phát tán lời lẽ mang tính vũ nhục Phương Huyên đều bị Thiên Duyệt khởi tố từng người một. Không chỉ xin lỗi công khai mà còn phải trả giá bằng vật chất.
Tất cả những người có liên quan trong sự việc của Phương Huyên đều phải gánh vác trách nhiệm. Thiên Duyệt đặt mình trong trung tâm lốc xoáy cũng không ngoại lệ, gần đây gặp phiền toái không nhỏ.
Khương Vu vừa ngồi ổn đã mở miệng hỏi Thẩm Mộ: “Nói chuyện với Âu Thục Vân thế nào rồi?”
Thẩm Mộ cười cười: “Nói xong rồi, vẫn khăng khăng phải đi. Trước khi đi còn muốn tìm cớ kiện Thiên Duyệt vi phạm hợp đồng. Bị Giang Sam nói hai ba câu quật lại.”
Bản lĩnh của Giang Sam, Khương Vu làm đàn chị hiểu rất rõ: “Sao? Em nói không sai đúng không? Thật ra em ấy thích hợp với Thiên Duyệt hơn em.”
Thẩm Mộ gật đầu cảm thán: “Đúng vậy. Nhiều lúc chị còn có ý định muốn kéo em ấy từ Hoa Sách sang đây hẳn luôn đó bà chủ.”
- Nếu là Giang Sam thì… - Khương Vu thật sự nghiêm túc đánh giá khả năng ấy, nhưng sau cô lại bất chợt nhận ra, vừa rồi Thẩm Mộ mới gọi cô là gì? Bà chủ?
Xoạt một cái, mặt Khương Vu đỏ bừng.
Thẩm Mộ thấy vậy vui vẻ, nhịn không được trêu: “Sao thế bà chủ? Mặt đỏ vậy? Là bị nóng sao?”
Nói một hơi, người này đã không đứng đắn mà sáp lại gần.
- Ngồi yên.
Chỉ tiếc chẳng bao lâu Thẩm Mộ đã bị cô vợ nhà mình chọc trán ấn về chỗ cũ.
Hai người trêu đùa nhau đôi câu, nhưng không khí vẫn còn một chút áp lực.
Âu Thục Vân tuy không phải diễn viên lớn nhất, nhận được nhiều sự chú ý nhất của Thiên Duyệt nhưng cũng từng được cẩn thận bồi dưỡng, trút tài nguyên lăng xê lên, giờ cũng dấn thân vào hàng ngũ thực lực, từng hai lần được đề cử Nữ chính Phim Điện ảnh Xuất sắc Nhất ở giải Mai Khẳng. Nếu thật sự để cô ta đi, rồi những nghệ sĩ khác của Thiên Duyệt cũng học theo, vậy Thẩm Mộ khẳng định sẽ gặp phiền toái không nhỏ.
Thẩm Mộ biết Khương Vu đang lo lắng cho mình. Cô an ủi: “Tâm không còn, cố giữ lại cũng vô dụng. Kết thúc hợp đồng trong hòa bình là kết quả tốt nhất. Lại nói Diệu Tinh chứa chấp Lâm Hướng Hoa, Lâm Hướng Hoa lại thuyết phục Âu Thục Vân đầu quân sang cũng là vật họp theo loài. Bọn họ là cùng một kiểu người.”
Nghĩ đến người đại diện cũ của Phương Huyên là Lâm Hướng Hoa, Khương Vu lập tức cảm thấy ngực mình khó thở như bị nhét cục bông. Cô vốn tưởng rằng bị công ty lớn như Thiên Duyệt đuổi đi, Lâm Hướng Hoa sẽ tuyệt đối không còn chỗ đứng trong giới. Nào ngờ đột nhiên lại nhảy ra một Diệu Tinh, chứa chấp đã đành, giờ còn muốn kéo người từ Thiên Duyệt.
Thẩm Mộ ở nhà là không nhắc đến mấy chuyện khó khăn này, nhưng Khương Vu có từng nghe Giang Sam nói. Âu Thục Vân chẳng qua chỉ là nghệ sĩ đầu tiên. Trước cô ta đã có mấy nhân viên bỏ đi. Nếu Thiên Duyệt không thể thu phục lại lòng người thì đây chỉ mới là mở đầu, Thẩm Mộ sẽ gặp phải nguy cơ trước giờ chưa từng có.
- Chị có tính toán gì không? – Khương Vu lo lắng.
- Muốn chạy thì rất dễ. – Thẩm Mộ cười thần bí. – Nhưng người hướng chỗ cao. Nếu cô ta đi công ty khác thì không sao, đằng này lại một hai theo Lâm Hướng Hoa. Chậc chậc.
Khương Vu vừa thấy vẻ mặt cùng giọng điệu ấy liền biết ngay Thẩm Mộ đã dự đoán trước được việc này: “Chị cảm thấy bọn họ sẽ không nên chuyện sao?”
Thẩm Mộ gật đầu vô cùng chắc chắn. Thưa kiện thì Khương Vu lành nghề, nhưng chuyện thuộc giới giải trí, làm ăn này thì vẫn phải cần mình từ từ chỉ dạy. Thẩm Mộ đột nhiên hứng thú dâng trào, bắt đầu giảng giải cho Khương Vu nghe về cách thức trong chuyện này.
- Chị tìm hiểu rồi, Diệu Tinh có vốn từ tỉnh khác, đến thành phố Kinh Nguyên thăm dò thử nước. Nhưng miếng thịt ngành giải trí ở đây đã phân chia gần hết rồi. – Thẩm Mộ vừa nói vừa cắt bít tết thành khối nhỏ, còn tiện tay đút cho Khương Vu một miếng.
Khương Vu vừa ăn vừa nghe Thẩm Mộ nói tiếp: “Nếu có lời thì nói không chừng sẽ tiếp tục phát triển. Nếu lỗ, người ta lập tức rút đi, đến lúc đó em nói Lâm Hướng Hoa bọn họ nên làm sao đây?”